Tôi có nên theo một khóa giảm cân cấp tốc hay không?
Tôi vừa hạnh phúc vì anh hiểu, cảm thông và yêu mình như vậy. Vừa ám ảnh những lời trêu chọc của bạn anh. Nếu thế này, khi đến ra mắt nhà anh chắc tình hình không khá hơn là mấy.
Tôi sinh ra đã mập mạp hơn người khác. Cứ thế đến lớn tôi vẫn chẳng thể giảm cân được. Thuở nhỏ thì gọi là mũm mĩm đáng yêu nhưng lớn thì luôn bị gọi là heo ú, mập quá khổ. Tôi vẫn nhớ hồi mình học cấp 3, chiếc áo dài của tôi to gấp đôi so với cái của những bạn gái cùng lớp. Hồi đó cứ trường tổ chức hội thi kéo co là tôi luôn có tên đầu trong danh sách.
Lên đại học, tôi vẫn bị xếp ngồi bàn cuối dù bị cận. Bởi tôi ngồi mấy bàn đầu thì chẳng ai thấy gì nữa. Tôi đã giảm cân rất nhiều lần nhưng đều không thành công. Thậm chí có lần tôi nhịn ăn đến mức ngất xỉu trên lớp học.
Ra trường, tình trạng cân nặng của tôi cũng không khá hơn là bao. Tôi vẫn không đủ tự tin để mặc váy ngắn đi làm theo đúng quy định. Cuối cùng tôi bị sa thải dù được nhận xét là làm việc cẩn thận chu đáo.
Trong lúc tôi buồn bã, thất vọng nhất thì gặp được anh. Anh là giáo viên cấp 1 nơi cháu tôi theo học. Vì nghỉ việc rảnh rỗi nên tôi nhận lời đón cháu giúp chị gái mình. Gặp nhau mới chỉ vài lần, nói chuyện vài lần nhưng tôi có ấn tượng rất tốt về anh. Anh cao ráo, thư sinh và hơi gầy.
Anh không hề chê tôi xấu xí, mập mạp mà còn cảm thông với tôi. (Ảnh minh họa)
Trong một lần đón cháu muộn, tôi và anh có thời gian nói chuyện nhiều hơn. Tôi kể anh nghe những thiệt thòi, xui xẻo chỉ vì thân hình quá khổ mang lại. Anh thì cười bảo anh đang muốn mình mập lên vài kí cho dễ nhìn. Cứ thế càng nói chuyện chúng tôi càng hợp nhau hơn. Sau đó chúng tôi lấy số điện thoại của nhau rồi bắt đầu hẹn hò cà phê. Mỗi lần anh chở tôi đi cùng, nhìn chúng tôi chẳng khác nào số 10. Anh cao, gầy như số 1, tôi tròn như số 0.
Video đang HOT
Rồi tôi xin được việc ở một công ty mới. Thời gian khó khăn nhất anh luôn ở bên, động viên tôi. Tối nào anh cũng mua đồ ăn vặt tới nhà cho tôi. Thấy tôi quen anh, bố mẹ tôi cũng phải ngạc nhiên.
Từ lúc quen bạn tra i tôi thường xuyên nhịn ăn để giảm cân. Khi phát hiện ra, anh mắng tôi một trận. Anh nói yêu bản tính, yêu nhân cách của tôi chứ không phải yêu ngoại hình. Anh còn đề cập đến chuyện kết hôn và dự định đưa tôi về ra mắt trong năm nay.
Vậy mà mới cách đây một tuần, có một chuyện xảy ra khiến tôi rất lo lắng. Hôm ấy anh đưa tôi đến nhà bạn chơi. Bạn anh vừa nhìn tôi bước vào cổng đã hét lớn: “Ối giời ơi, một con heo biết mặc váy”. Tôi ngượng đến mức chỉ ước có cái lỗ nào để chui xuống cho đỡ ngượng.
Người yêu tôi khi đó đã bắt đầu chau mày rồi nhưng vẫn cố gượng cười. Lúc ngồi vào bàn, tôi càng xấu hổ hơn khi bạn anh ai cũng mảnh khảnh, mặc váy, trang điểm rất đẹp. Ngồi nói chuyện rôm rả được một lúc thì một người bạn gái vô tình hỏi: “Bạn bao nhiêu kí vậy? Chắc bố mẹ bạn chăm sóc bạn kĩ lắm ha?”.
Không chừng tình yêu của chúng tôi tan vỡ chỉ vì ngoại hình quá khổ của tôi. (Ảnh minh họa)
Rồi những người khác tiếp lời: “Thì phải vậy mới có được thân hình này chứ. Bạn này gặp dốc thì khỏi cần đi, cứ lăn là xuống tới nơi rồi”. “Giống quả bóng nhìn cũng dễ thương chứ bộ”. Một anh bạn khác quay sang vỗ vai người yêu tôi bảo: “Cưới về, lỡ chẳng may người ta ngã đè lên mày thì mày phẳng như tờ giấy. Coi lại chứ tao thấy nguy hiểm quá”.
Tôi chỉ biết ngồi im chịu trận nhưng người yêu tôi không như vậy. Anh đứng dậy, nói rõ ràng từng lời: “Tao yêu cô ấy vì tính nết cô ấy tốt, vì cô ấy hiền lành, lương thiện. Vì cô ấy đã chịu quá nhiều xui xẻo rồi. Chỉ cần cô ấy ở bên tao, tao sẽ không cho ai làm cô ấy buồn, kể cả mày là bạn thân của tao cũng không. Mày nhớ lấy, vẻ bề ngoài chẳng mài ra ăn được đâu?”.
Nói xong anh nắm tay tôi đi về mặc kệ chủ nhà theo năn nỉ ở lại. Bạn anh há hốc miệng nhìn theo vì đây là lần đầu tiên thấy anh giận đến vậy.
Ngày hôm đó tâm trạng tôi hỗn loạn. Tôi vừa hạnh phúc vì anh hiểu, cảm thông và yêu mình như vậy. Vừa ám ảnh những lời trêu chọc của bạn anh. Nếu thế này, khi đến ra mắt nhà anh chắc tình hình không khá hơn là mấy. Không chừng chuyện tình của chúng tôi còn tan vỡ nữa ấy chứ. Tôi có nên theo một khóa giảm cân cấp tốc không mọi người? Hay cứ để như bình thường vì người yêu tôi thích vậy?
Theo Trí Thức Trẻ
Em không muốn mình mạnh mẽ nữa, được không?
Chẳng biết từ khi nào, tình yêu đã biến em thành một con người khác, hoàn toàn khác...
Anh chắc biết em là đứa con gái nhoi nhoi và ham nói, nói kiểu như một mình mình biết nói, nói đủ thứ trăng sao mây mưa trên đời.
Ngày em và anh thích nhau cũng vậy! Em cũng nhí nhố cười nói suốt ngày, lúc nào cũng có thể kể cho anh nghe về mọi thứ, ngay cả những điều nhỏ nhặt tầm phào em cũng muốn nói cùng anh. Em thường xuyên hỏi anh về tất cả mọi thứ, hỏi hôm nay anh đi đâu, làm gì, rồi cứ suốt ngày cái kiểu "anh ơi, anh à".
Trẻ con. Em luôn muốn mình được cạnh anh, luyên thuyên suốt ngày như chú chim chích, muốn nhảy nhót cùng anh suốt ngày không kêu ca mỏi mệt. Dường như những ngày đầu ấy với em nhìn đâu cũng màu hồng hạnh phúc và màu xanh hy vọng...
Cho đến những ngày về sau. Em trở nên im lặng. Từ những lần cãi vã về người này người nọ. Về những câu từ anh thốt lên làm em đau nhói chỉ để bảo vệ một cô gái thầm yêu anh dịu dàng mập mạp, anh quên đi lòng tự trọng của em.
Kể từ những lần đó, và bây giờ em không còn bận tâm nhiều vậy nữa. Thậm chí em nói luôn để anh muốn làm gì thì làm, em mặc kệ, mặc kệ hết. Em cũng không còn chủ động nhắn tin anh như trước, không còn sốt sắng gọi tên anh khi cả ngày không thấy anh trò chuyện cùng em.
Dù nhìn thấy phía nick anh sáng đèn, thông báo vừa truy cập nhưng em cũng không còn muốn nhảy vào luyên thuyên như trước. Còn trước kia, em còn hờn trách vì sao online mà không nhắn tin em, rồi hờn dỗi. Tất cả cũng chỉ vì không có thời gian...
Anh không có đủ thời gian cho em? Nếu trước đây em sẽ trách móc suốt ngày, nhưng bây giờ không nữa. Em thấy mình trở nên mặc im với anh, với tình cảm của em. Không còn hỏi anh có yêu em không, có nhớ em không, bây giờ em không còn hỏi nữa. Cũng không cần biết facebook anh đăng tải về ai nữa, em giờ cũng không muốn giận muốn ghen... Em đã mặc nhiên để sự lặng im của mình len sâu vào tình cảm...
Em đổi khác. Nếu một ngày nào đó thấy em có đổi khác, thì đừng hỏi em tại sao. Nếu trước kia em luyên thuyên sớm tối, ghen tuông, giận hờn vẩn vơ làm anh mỏi mệt. Anh trách hờn và không thích. Thì giờ đây, em muốn mình mặc nhiên im lặng cho bớt cãi vã mệt nhoài. Rồi anh sẽ phải thấy sợ sự im lặng tột cùng trong em là như thế nào? Rồi anh sẽ thấy em ngày ấy- hay cười và nói nhiều dần dần biến mất ra sao. Em thấy em không còn là mình nữa rồi...
Sự im lặng mặc nhiên trong em có lẽ cũng là sự mạnh mẽ, mạnh mẽ đến yếu đuối trong em. Bây giờ, nếu nhìn thấy anh ở đó, em chỉ muốn chạy đến ôm anh cho vơi bớt cái mạnh mẽ tê tái này...
Theo Emdep
Càng ngày tôi càng thấy người vợ lùn không xứng với mình Tôi cao ráo, mập mạp, sáng sủa, giám đốc công ty nhỏ với thu nhập trên trăm triệu/tháng. Vợ tôi trình độ không cao, lương vài triệu/tháng, người thấp, da ngăm đen. ảnh minh họa Tôi mới cưới vợ được một năm. Thú nhận là mặc dù cũng hơi lớn tuổi (trên 30) nhưng tôi chưa có kinh nghiệm nhiều về yêu đương...