‘Tôi có nên sống chung trong một mái nhà với anh nữa không?’
Tôi lập gia đình tính đến nay đã 13 năm. Và chúng tôi có được với nhau 2 đứa con (1 trai và 1 gái). Cuộc sống vợ chồng của chúng tôi không được hạnh phúc viên mãn, Chúng tôi thường xuyên cãi nhau, lúc nào cũng có xung đột và mâu thuẫn.
ảnh minh họa
Chính vì không thể hóa giải được những hiểu lầm, những xung đột đó nên chúng tôi đã ly hôn. Dẫu đã ly hôn nhưng chúng tôi thỏa thuận vẫn sống chung dưới một mái nhà để cùng nhau chăm lo cho 2 đứa con. Trước khi ly hôn anh có ra điều kiện với tôi rằng: Nếu muốn ly hôn thì bỏ hết tất cả và không được lấy hay nhận bất cứ thứ gì từ anh. Và vì tôi không được lấy bất cứ thứ tài sản gì nên anh cũng nói là anh sẽ lo hết cho 2 con từ tiền ăn tiền uống, tiền học… Và tôi đã đồng ý ly hôn với điều kiện không phân chia tài sản, không có 1 đồng nào dính túi cả. Cho đến thời điểm này, chúng tôi ly hôn cũng đã được gần 1 năm. Anh ấy lúc nào ra ngoài vui vẻ thì về nhà cũng không nặng nhẹ với tôi. Còn lúc nào anh buồn bực thì anh lại xem tôi như thùng rác di động vậy. Cứ thế trút bực dọc vào tôi. Anh cứ huỵch toẹt chĩa hết những lời khó nghe về phía tôi.
Hiện tại, mỗi tháng nếu tính tổng thu nhập từ tiền cho thuê nhà, cho thuê xe thì anh thu được khoảng hơn 40 triệu. Còn tôi hiện giờ lương đi làm mỗi tháng chỉ được 3 triệu 600 ngàn thôi. Với số tiền đó thì tôi cũng chỉ đủ trang chải cho cuộc sống của tôi. Vậy mà hiện giờ tiền chợ anh không đưa, khi tôi nhắc thì anh nói rằng con là con chung thì sao anh phải lo 1 mình mà tôi không phụ anh?! Nói thật việc chúng tôi đã ly hôn và giờ tôi vẫn sống chung trong 1 ngôi nhà với anh thì bản thân tôi cũng chỉ là một kẻ ở đợ không công cho anh. Tôi vẫn giặt giũ áo quần cho anh. Vẫn phải lo cơm nước cho anh. Vẫn phải lau nhà dọn dẹp mọi thứ cho anh. Dù biết hiện giờ đó không còn là nhà của tôi nữa nhưng tôi phải don dẹp làm vệ sinh hết tất cả. Một điều đặc biệt nữa là anh không giữ đúng như lời hứa trước khi ly hôn. Đó là anh vẫn để tôi phải lo từng li từng tí cho 2 đứa con của mình.
Tất cả những việc đó đổ dồn lên vai tôi, tôi dẫu có muốn kiếm một công việc làm thêm để tăng thu nhập cũng không thể. Mỗi ngày, tôi chỉ đi làm 3 tiếng đồng hồ, thời gian còn lại tôi phải lao ngay về nhà để “ôm đồm” những việc đáng ra tôi không phải làm ở cái ngôi nhà ấy. Có rất nhiều người mắng tôi là ngu dốt vì sau 13 năm sống chung với nhau mà chấp nhận ra đi trắng tay. Cá nhân tôi khi đó chỉ muốn được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân mệt mỏi, chưa lúc nào yên ổn vì suốt ngày cãi nhau. Hơn thế để hai đứa con của mình chứng kiến cuộc sống không hòa hợp của cha mẹ tôi cũng không cam lòng. Muốn được yên ổn, xấu hổ với bạn bè, gia đình và con cái – đó chính là những lý do khiến tôi quyết định ly hôn mà không cần màng đến số tài sản hai vợ chồng đã gây dựng được trong suốt 13 năm.
Video đang HOT
Ly hôn, tôi vẫn để ý chăm lo cho anh ấy, vậy mà hiện giờ anh cứ kiếm chuyện gây sự với tôi. Tôi cũng không biết mình phải làm gì để được yên ổn. Tôi biết hiện giờ anh ấy cũng đã có người phụ nữ khác. Người anh ấy quen chính là người thuê nhà của chúng tôi mấy năm nay. Nói chung hiện giờ tôi, anh và người phụ nữ kia cùng sống chung trong 1 ngôi nhà. Gia đình tôi sống ở lầu trên còn người thuê nhà thì ở tầng trệt. Tôi dạy thể dục thẫm mỹ, nên buổi sáng hơn 4h tôi đã đi làm rồi. Và khi tôi đi làm thì người phụ nữ kia lại lên ngủ với anh. Chúng tôi đã ly hôn, tôi biết và cũng không muốn can thiệp vào cuộc sống riêng của anh. Tôi chỉ khuyên anh rằng anh làm gì thì làm ở ngoài đường chứ đừng đem về nhà như vậy, ảnh hưởng đến tâm lý của 2 đứa con. Tôi hỏi anh nếu 2 đứa thấy và hỏi thì tôi biết trả lời sao? Anh sẻ trả lời sao với con anh khi mà anh bảo tôi không được cho các con biết chúng tôi đã ly hôn đây? Mặt khác, suốt ngày tôi bị người này, người kia hỏi nên thấy rất mệt mỏi…
Nghe tôi nói vậy, anh ấy nổi khùng lên và chửi tôi bằng những câu rất khó nghe. Bản thân tôi đã phải chịu đựng, nín nhịn tất cả vì các con của mình nhưng càng ngày anh càng cư xử quá đáng. Giờ tôi đang băn khoăn liệu mình có nên sống chung trong một mái nhà với anh nữa không? Tôi sợ việc chúng tôi ly hôn lộ ra sẽ ảnh hưởng tâm lý đến 2 đứa con. Xin mọi người hãy cho tôi 1 lời khuyên. Tôi thành thật cảm ơn rất nhiều…
Theo VNE
Trái tim em chông chênh nhớ...
Em tin, rồi sẽ có một ngày, em gọi cho mình một ly cà phê nhiều sữa, tận hưởng nó bên người em yêu. Mọi thứ đều ngọt lịm...
Giữa một buổi chiều lãng đãng cơn gió đông, em trầm ngâm bên ly cà phê đắng. Em vẫn giữ thói quen đó, cà phê ít đường, ít sữa, để hương còn nồng nàn vị cà phê dù vị đắng nhẹ nhàng xâm chiếm đầu lưỡi khi thưởng thức. Nó dần trở thành một thói quen khó bỏ. Cũng giống như yêu anh vậy...
Anh từng gõ nhẹ vào đầu em mà trách cứ: "Con gái người ta thích nước cam, trà sữa, chỉ có người yêu mình là nghiện cà phê đen". Mỗi lần như thế em lại nũng nịu gục vào ngực anh: "Em thích thế". Thực ra nó không phải là thói quen, em đã tập để có được thói quen đó. Em muốn nếm trải cảm giác cay đắng trước khi hưởng vị ngọt. Tập mãi rồi thành quen, quen mãi rồi thành nghiện. Em thích nếm vị cà phê đắng ngắt, cảm nhận, để rồi tới tận cùng mới cảm thấy dư vị ngọt ngào, béo ngậy lan tỏ ra trong miệng. Em ước ao rằng, tình yêu cũng như vậy.
Em rất sợ cái cảm giác được nâng niu, được vỗ về thật ngọt ngào nhưng cuối cùng hụt hẫng đầy cay đắng. Em sẽ ra sao nếu rơi vào hoàn cảnh đó? Có lẽ em sẽ bị đổ gục mà không tìm cách nào gượng dậy nổi. Vì thế mà em tập cho mình thói quen tưởng như gàn dở ấy. Em muốn rèn để mình không quá sốc trước những đớn đau.
Em vẫn giữ thói quen uống cà phê đắng. Em lại tiếp tục tập thói quen đó cho mình dù đôi lúc em cũng cảm thấy khó chịu vì nó không phải là một thức uống dễ dàng. (Ảnh minh họa)
Anh cũng thường nói rằng tình yêu giống như ly cà phê, có đắng nhưng cũng có ngọt ngào. Nếu ai chịu chấp nhận nếm thử vị đắng thì sẽ nhận được về sự ngọt ngào phía sau. Yêu anh, em cũng nhận về đủ những cung bậc cảm xúc, yêu có, giận hờn có, hạnh phúc và khổ đau... Chỉ tiếc là em đã không đợi được vị ngọt của tình yêu, nó đã ra đi, để lại trong tim em một khoảng lớn đầy sự chông chênh.
Em vẫn giữ thói quen uống cà phê đắng. Em lại tiếp tục tập thói quen đó cho mình dù đôi lúc em cũng cảm thấy khó chịu vì nó không phải là một thức uống dễ dàng. Em mất ngủ nhiều vì nó nhưng chia tay anh em không đổ gục. Em đã từng nghĩ mình không thể nào vượt qua được nếu một ngày không còn anh bên cạnh. Vậy mà ngày ấy đến, em vẫn kiên cường. Em khóc mỗi đêm nhưng không bao giờ cho phép mình buông xuôi cuộc sống. Em gắng gượng từng ngày để tập với thói quen không còn anh bên đời, cũng giống như tập thích vị đắng của cà phê vậy.
Em quen dần rồi với vị đắng đó nên ngày không còn anh... em chịu được. Em hiểu rằng đây là giai đoạn thử thách em. Nếu em không kiên nhẫn, không chịu trải qua những cảm giác này thì vĩnh viễn không bao giờ em được biết mùi vị của hạnh phúc trong tình yêu đang chờ em ở chặng đường phía sau. Chia tay anh chỉ là một sự kiện trong đời. Nó sẽ được nhắc đến như một dấu mốc của tuổi trẻ chứ không phải là điểm chấm hết. Em sẽ lại yêu, lại trải nghiệm những điều mới mẻ hơn thế nữa. Em tin, không có tình yêu nào là mãi cay đắng, chỉ là ta cố chờ đợi thì ngọt ngào sẽ đến mà thôi...
Em tin, rồi sẽ có một ngày, em gọi cho mình một ly cà phê nhiều sữa, tận hưởng nó bên người em yêu. Mọi thứ đều ngọt lịm... (Ảnh minh họa)
Chiều nay, ngồi bên quán cà phê quen thuộc, em nhấp môi ngụm cà phê đắng ngắt. Lần này, em đã quyết không cho đường và sữa. Nó là một ly đậm đặc vị đắng. Vì em đã mất anh rồi. Quãng thời gian này, cảm giác đó là chủ đạo. Trái tim em chông chênh vì nhớ anh. Vị đắng mà đầu môi em nhấp không thể nào sánh bằng vị đắng trong tim. Em đang tập cách quen với nỗi đau này.
Em tin, rồi sẽ có một ngày, em gọi cho mình một ly cà phê nhiều sữa, tận hưởng nó bên người em yêu. Mọi thứ đều ngọt lịm...
Theo VNE
Khép lại yêu thương Em đã rẽ sang một con đường khác, một con đường khép chặt những yêu thương đã cũ... với anh! Anh muốn chúng mình chỉ là bạn thôi ư? Được thôi, có gì đâu anh. Em sẽ làm thế, làm bạn cùng anh nhưng đó chỉ là... giả dối thôi anh ạ. Người ta không thể gò ép con tim mình, không thể...