Tôi có nên quay về với chồng cũ khi đang bệnh tật?
Trong căn nhà chật chội chưa tới 10m2, bỗng thiếu vắng hình bóng người đàn ông. Một mình vất vả nuôi con, tôi mới thấm thía được sự vất vả.
Ngày chồng rời khỏi căn nhà, lúc đó vì tự ái tôi đã không níu kéo anh lại. Giá như tôi có thể sống khác hơn, giá như tôi có cơ hội khác tôi sẽ không “ương bướng như vậy”. Chỉ khi anh đi rồi tôi mới ngỡ rằng mình đã mất đi điều quý giá nhất. Hôn nhân là vậy, khi cả hai người cùng nóng phải có một người nhu mì, nhẫn nhịn…
Tôi và anh từng có thời gian yêu nhau mặn nồng. Khi đó, mọi thứ đẹp như trong câu chuyện cổ tích, người đàn ông đó là mẫu hình lý tưởng mà tôi ao ước. Nhưng rồi thời gian qua đi, khi bước vào cuộc hôn nhân thật sự với bao khó khăn toan tính, chúng tôi bắt đầu nảy những cãi vã bất đồng về quan điểm sống. Anh không những không nhường nhịn và còn cố tình tạo ra những xung đột trong gia đình. Đỉnh điểm của mâu thuẫn khiến hai chúng tôi lâm vào bế tắc và quyết định ly hôn.
Trong căn nhà chật chội chưa tới 10m2, bỗng thiếu vắng hình bóng người đàn ông. Một mình vất vả nuôi con, tôi mới thấm thía được sự vất vả. Tôi chỉ ước giá như ngày đó tôi có thể nín nhịn hơn, giá như tôi đủ sáng suốt, đủ vị tha để cứu vãn cuộc hôn nhân ấy biết đâu sẽ tốt hơn. Nhưng mẹ tôi lại nói, khi người đàn ông muốn rời bỏ chúng ta, họ sẽ không cho ta thêm một cơ hội nào nữa.
Video đang HOT
Tôi không kêu ca cũng không trách ông trời mà chỉ tự trách bản thân sinh ra vốn đã yếu ớt (Ảnh minh họa).
Dù lòng rất đau đớn, nhưng với tôi điều quan trọng nhất hiện tại là chăm lo cho đứa con đang tuổi ăn tuổi lớn, nhưng với sức yếu ớt như tôi, cùng với xuất phát điểm không mấy gì khá khẩm. Mẹ con tôi ngày càng lâm vào cảnh éo le, bi đát.
Mọi người ạ! Tôi không kêu ca cũng không trách ông trời mà chỉ tự trách bản thân sinh ra vốn đã yếu ớt, mang trong mình đủ căn bệnh như phổi, gan và giờ là bệnh thận đang hành hạ tôi mỗi ngày. Nhiều lúc tôi muốn cố, nhưng tôi không thể gượng dậy nổi, bởi sức khỏe của tôi ngày càng yếu đi.
Bao đêm tôi tự trách mình, người mẹ như tôi thật đáng trách khi không cho con mình một cuộc sống đầy đủ. Tôi cũng không thể cho con tôi một chỗ ngủ an toàn hơn khi mỗi đêm trở trời mưa rơi ướt giường nằm. Còn con trai tôi, nó càng lớn càng thấu hiểu, thương mẹ hơn.
Khi nó cứng cáp tôi cho con ra Hà Nội làm thuê. Tiền kiếm được bao nhiêu, con gửi về cho tôi thuốc thang hàng tháng hết. Nghĩ tới cảnh con vất vả mà tôi ứa nước mắt. Người mẹ như tôi thật đáng trách, tôi sinh con ra nhưng chưa bao giờ lo cho nó được một ngày no đủ. Đôi khi tôi ước, giá như mình chết đi cho con đỡ khổ. Nhưng nghĩ lại, nếu tôi chết đi nó một thân một mình tôi sao đành lòng.
Tôi gạt qua nỗi đau bệnh tật ấy để cố gắng từng ngày. Để không phụ thuộc vào con tôi cũng kiếm việc làm thêm, nhưng dạo gần đây sức khỏe của tôi giảm sút hẳn. Từ ngày chia tay chồng, tôi luôn sống trong sự day dứt ân hận. Cũng có đôi người đàn ông ngỏ lời, nhưng tôi chưa sẵn sàng cho việc đi bước nữa.
Mới hôm qua, chồng cũ gọi điện cho tôi hỏi thăm tình hình con trai thế nào. Anh cũng nói hiện anh đang sống một mình. Khi anh nói với tôi, 5 năm qua nếu tôi đã thấu hiểu, tôi vẫn còn yêu anh thì cả hai làm lại từ đầu. Tôi mừng lắm, tôi vẫn yêu anh, nhưng nghĩ tới cảnh anh gặp lại thấy tôi bệnh tật thế này liệu anh sẽ nghĩ thế nào? Giờ tôi khó xử quá mọi người ơi?
Theo VNE
Tôi sụp đổ hoàn toàn khi biết chồng ngoại tình
Tôi thèm lắm sự bàn luận, câu trao đổi, bù lại anh vẫn im lặng. Anh nói cố tìm sự cân bằng theo cách hướng ngoại, để rồi "nâng đỡ tinh thần" cho cô gái bệnh nhân trong khi người ta đang sống cùng chồng con.
Anh chọn "im lặng" để tránh mọi giải thích, anh chỉ trải lòng một lần qua mail với câu dặn không được tra hỏi chuyện cũ, mặc cho tôi chết lặng trong sự phản bội của anh. Anh nói biết tôi sẽ nghĩ anh ích kỷ nhưng chấp nhận điều đó vì không thể làm gì khác. Anh chỉ nói hết những suy nghĩ và tâm sự của mình với người khác để tìm sự an ủi mà không phải với tôi. Vậy làm vợ chồng để làm gì nhỉ? Anh nói không thể dễ dàng đánh đổ những gì mình đã nhiều năm xây dựng, là niềm ao ước đến thèm khát của nhiều người. Anh làm gì cho hành trình xây dựng này hả anh?
Tôi lao động cật lực, vừa làm cha vừa làm mẹ, xoay trong vòng xoáy công việc, gia đình, con cái, để rồi nhận lại sự phản bội. Quan trọng hơn, tôi đã học tha thứ cả năm trời, cuối cùng anh vẫn tìm sự giải thoát "tinh thần" nơi khác. 24 năm qua không hề dành sự chăm sóc nào cho tôi, anh sợ tôi không dám đánh đổ cuộc hôn nhân này. Có chăng là sự hổ thẹn vì tan rã do người thứ 3 nên lòng tôi chua chát.
Anh nhậu nhẹt, bỏ bê nhà cửa, dành thời gian lo lắng cho người ngoài, tôi chỉ câm nín, buồn não lòng, nhưng chuyện trai gái là vết nhơ tột cùng cho tôi. Tôi tự trách mình rất nhiều mà không thể nghĩ mình sẽ có "người anh trai tinh thần" như cách anh đang làm, cho dù cơ hội cho tôi là không nhỏ. Anh bảo cách cư xử của tôi là rào cản, vậy tại sao anh chần chừ một sự chia tay? Tôi luôn học hỏi thay đổi để mong muốn có sự đồng cảm nơi anh, anh luôn có thể tâm sự rất nhiều với bạn bè mà không thể làm được điều này với tôi.
Tôi thay đổi làm sao khi tự mày mò cho vừa ý anh mà không hề nghe tiếng nào từ anh, anh không ưng lại đem nói với người ngoài. Tôi thèm lắm sự bàn luận, câu trao đổi, bù lại vẫn im lặng, không bao giờ hướng ánh mắt nhìn vào tôi khi nói chuyện. Anh nói cố tìm sự cân bằng theo cách hướng ngoại, để rồi "nâng đỡ tinh thần" cho cô gái bệnh nhân trong khi người ta đang sống cùng chồng con.
Anh nói gia đình cô ta, bên nội lẫn ngoại đều biết anh rõ; nhưng chắc chắn họ không biết các dòng chữ "thăng hoa" kia. Khi sự việc vỡ lỡ anh cuống cuồng sợ người tình bé bỏng tổn thương mặc cho tôi huyết áp tăng lên. Anh nói mọi người ở ngoài đều biết mối quan hệ này nên nó trong sáng, vậy tại sao tôi không được biết? Trong sáng mà phải giấu tôi?
Một năm trôi qua tôi chấp nhận anh sẽ chấm dứt sự trong sáng kia nhưng lừa dối vẫn tiếp tục, tin nhắn của cô nàng tỏ ra anh là người chủ động. Niềm tin của tôi sụp đổ hoàn toàn. Bây giờ, rảnh rỗi là tâm trí tôi cứ hiện lên hình ảnh anh đang tâm sự đúng theo lời hẹn với nàng: "Liên lạc theo địa chỉ mail mới, chỉ trong giờ hành chính thôi nhé". Anh có thể chấm dứt mối quan hệ này không? Các bạn hãy giúp tôi với.
Theo VNE
Làm "chuyện ấy" với nhiều người vì chồng yêu sinh lý Anh dành nhiều thời gian ở nhà với vợ hơn, không nhắc gì chuyện tôi ngoại tình nữa, chuyện chăn gối vẫn như vậy, không có gì thay đổi. Tôi 32 tuổi, có chồng và một bé gái 5 tuổi, ngoài nhìn vào ai cũng thấy gia đình tôi thật hạnh phúc. Thật ra không như mọi người nghĩ, tôi và chồng suýt...