Tôi có nên ép anh phải bỏ vợ già?
Vợ anh đã già, lại bị bệnh, còn tôi đã hi sinh vì anh quá nhiều, tôi có nên giành anh cho mình?
Vì yêu anh, tôi đã hi sinh quá nhiều, tôi làm mẹ đơn thân và chờ đợi anh suốt 7 năm tuổi xuân (Ảnh minh họa)
Tuổi trẻ với những dại khờ và mộng tưởng đã khiến tôi phạm sai lầm. Ngày ấy tôi đâu nghĩ được nhiều, bỏ mặc ngoài tai mọi lời khuyên nhủ chỉ để cắm đầu chạy theo tiếng gọi của tình yêu. Nhưng nó lại là một tình yêu bất bình thường quá đỗi. Ấy vậy mà vì yêu anh, tôi bất chấp tất cả để bây giờ cả tôi và đứa con trai yêu quý của mình đều đau khổ.
Tôi năm nay 27 tuổi. Cách đây 6 năm, tôi đã gặp và yêu một người đàn ông. Anh ấy đã có vợ và hơn tôi tới 16 tuổi. Tôi cũng là một cô gái được đánh giá là có nhan sắc nhưng chính vì thế mà tôi kiêu kì. Những chàng thanh nhiên bằng bằng tuổi tôi không đủ sức để chiều chuộng và cung phụng tôi như tôi mong muốn. Chỉ có anh là có đủ sự từng trải trong tình trường và có đủ tiền bạc để biến tôi thành bà hoàng trong tình yêu. Và vì thế mà tôi mới đem lòng yêu anh.
Tính tôi ngày đó hay mộng mơ, hay đọc những câu chuyện tiểu thuyết nên thấy chuyện tình của mình càng éo le lại càng say đắm vì nó. Anh hơn tôi nhiều tuổi, tôi bao biện rằng chỉ có người đàn ông như vậy mới đủ bản lĩnh để bao bọc và che chở mình. Còn câu chuyện anh có gia đình rồi, tôi đinh ninh cho rằng đó là trò đùa của số phận khi tôi gặp anh quá muộn. Nhưng tình yêu không bao giờ là muộn, chỉ cần chúng tôi yêu nhau là đủ.
Vậy là bỏ qua sự khóc lóc đến gần như van xin của mẹ rằng tôi đừng yêu anh, đời lời chê bai, dè bỉu của mọi người khi tôi yêu một người có vợ lại quá lớn tuổi, tôi vẫn yêu anh tới cùng. Nghe anh tâm sự về người vợ mắc bệnh trọng bao năm qua nên từ chuyện ân ái đến chuyện sinh con đẻ cái hai vợ chồng cũng không còn có thể bình thường được nữa, tôi lại càng thương anh hơn. Tôi tự nguyện làm một người vợ hờ của anh. Ở tôi 21, tôi chấp nhận sinh con, làm vợ không danh phận và cảm thấy rất hạnh phúc với điều đó. Quả đúng là tình yêu một khi đã vướng vào, người ta có đủ sức mạnh để làm những điều không tưởng nổi.
Đang là sinh viên, tôi không chồng mà chửa. Tôi sinh cho anh một cậu con trai kháu khỉnh. Từ đó, tôi sống mặc định như mình có chồng. Quanh tôi không còn người đàn ông nào “bén mảng” nữa vì ai cũng biết tôi có con, tôi là bồ nhí của anh. Anh đối xử với tôi rất tốt, chăm sóc tôi như một người chồng, chăm con cũng rất khéo. Nhưng đó chỉ là những ngày chớp nhoáng anh ở bên tôi còn phần lớn thời gian anh đều ở bên người vợ bệnh tật.
Video đang HOT
Sinh con xong, nhìn đứa con thơ và sự dịu dàng chăm sóc của anh dành cho tôi, tôi cảm thấy hạnh phúc. Nhưng rồi khi tuổi xanh dần qua, khi cậu con trai luôn hỏi về bố, khi cảnh chờ đợi ngày nào đó anh rảnh mới ghé qua thăm đã trở thành sự mệt mỏi, tôi bắt đầu cảm thấy chán nản với cuộc sống của một người mẹ độc thân.
Tôi cần một người chồng thực sự chứ không phải một người chồng mang tính “thời vụ” như vậy. Tôi còn quá trẻ, tôi mới 27 tuổi đầu và tôi cần có một gia đình hạnh phúc. 7 năm qua tôi đã hi sinh cho anh quá nhiều. (Ảnh minh họa)
Giờ đây tôi đã đi làm và nuôi con. Hàng tháng anh vẫn gửi tiền nuôi con cho mẹ con tôi, đưa chúng tôi đi chơi vào một vài ngày trong tháng, tình cảm của anh rất nồng ấm…nhưng bằng đấy với tôi là chưa đủ. Tôi cần một người chồng thực sự chứ không phải một người chồng mang tính “thời vụ” như vậy. Tôi còn quá trẻ, tôi mới 27 tuổi đầu và tôi cần có một gia đình hạnh phúc. 7 năm qua tôi đã hi sinh cho anh quá nhiều.
Có đôi lúc tôi cũng nghĩ kiếm cho mình một người chồng khác nhưng mọi thứ lại quá khó khăn. Không hẳn là tôi không có người để ý. Nhưng rồi dần dần họ cũng từ bỏ khi biết tôi vẫn qua lại với anh. Làm sao họ có thể chấp nhận được cảnh một người phụ nữ vẫn lăng nhăng với người đàn ông mà cô ta có con chung. Nhưng nếu bảo tôi dứt bỏ hẳn anh thì tôi lại không muốn. Phần vì tôi còn yêu anh, phần vì con tôi cũng rất mết bố. Chẳng lẽ tôi lại đoạn tuyệt với anh để rồi đi lấy chồng khác thì vừa thương annh, vừa thương mình và lại vừa thương con. Hơn nữa, nếu không có anh, tôi sẽ rất chật vật trong chuyện nuôi con. Tôi không muốn con tôi phải khổ mà với công việc văn phòng hiện tại thì tôi không thể lo lắng chu toàn cho con được. Còn điều cuối cùng mà tôi sợ khi đi bước nữa với người khác chính là họ có yêu thương con tôi không hay họ lại đối xử tệ bạc với nó?
Tất cả những điều đó khiến tôi vẫn đơn độc một mình. Đó cũng là lí do khiến tôi suy nghĩ đến việc phải giành anh về cho mình. Tôi biết vợ anh là người phụ nữ thiệt thòi vì số phận trớ trêu khiến chị ấy bị bệnh tật như thế. Chị ấy là người tốt và cái tốt của chị ấy đã được nhận được sự bù đắp của anh bao nhiêu năm qua. Như thế tôi nghĩ cũng là quá đủ. Còn tôi, tôi cũng đã hi sinh vì anh, sinh con cho anh, 7 năm tuổi xuân cô độc của tôi cũng đâu kém gì sự đau khổ mà chị phải chịu đựng. Chị ấy cũng già rồi, tuổi nhiều chị ấy có sự từng trải để sống. Giờ là lúc anh cần ở bên tôi. Tôi nghĩ đó cũng là một sự công bằng. Nhưng tôi áy náy lắm, liệu tôi có nên quyết tâm bắt anh bỏ vợ, công khai mối quan hệ này và cầu xin chị ấy buông tha cho anh để anh về bên tôi?
Theo Eva
Tình trẻ xơ xác sau trận đòn ghen của vợ già
22 tuổi, tốt nghiệp đại học Kinh tế, không muốn trở về mảnh đát quê nghèo khó, tôi quyết tâm trụ lại thành phố và săn tìm việc làm với hi vọng đổi đời.
Chấp nhận ở tiếp căn phòng bé nhỏ, nóng hầm hập như lò than vào mùa hè và lạnh tái tê vào ngày đông rét mướt từ thời sinh viên. Tối ngủ vùi, để rồi sáng sáng tôi lại lang thang khắp chốn đỏ mắt tìm việc làm, trưa ăn bụi vạ vật đâu đó và chẳng khi nào biết một giấc ngủ trưa.
Ròng rã nửa năm kiên trì, cuối cùng vận may cũng đã mỉm cười với tôi khi qua tin đăng trên một tờ báo, có một công ty tư nhân cần tuyển vị trí làm việc đúng với chuyên ngành mà tôi được đào tạo.
Với tấm bằng chính quy, học lực giỏi và ngoại hình khá ưa nhìn, tôi đã làm hài lòng cả ban tuyển dụng. Ngày đầu tiên đi làm, tôi được diện kiến giám đốc công ty. Thấy ông lớn tuổi lại oai vệ, sang trọng, tôi cúi đầu lý nhí: "cháu chào chú ạ".
Sau câu chào của tôi, ông mời tôi ngồi và nhẹ nhàng nhắc nhở: "ở đây là công ty chứ không phải gia đình, nên gọi tôi là giám đốc và xưng em cho nghiêm túc".
Nói chung công việc không quá khó đối với một người được đào tạo, học hành bài bản như tôi. Kết quả làm việc của những nhân viên mới như tôi thường xuyên được trưởng phòng cập nhật và báo cáo lên ban giám đốc.
Một hôm tôi được thư ký của giám đốc gọi thông báo mời tôi lên phòng làm việc của giám đốc công ty. Sau khi động viên, khen ngợi những nỗ lực, cố gắng của tôi trong thời gian qua, giám đốc cho biết ông quyết định rút ngắn thời gian thử việc của tôi và tăng thêm cho tôi một số lương nữa.
Cảm ơn giám đốc và chào ra về, tôi có cảm giác ánh mắt ông nhìn tôi là lạ, ông bắt tay tôi mà như mơn trớn, vuốt ve không muốn rời.
Những lần gặp gỡ, tiếp xúc sau cũng vậy, bằng linh cảm của người con gái, tôi hiểu ông đang muốn gì ỏ tôi.
Tình trẻ xơ xác sau trận đòn ghen của vợ già.
Chính những biểu hiện ấy ở ông mở ra cho tôi một "hướng đi" mới khi tôi tự động viên chính mình rằng thời điểm để thực hiện giấc mơ sống đàng hoàng, sung sướng ở thành phố dưới sự bảo trợ của người tình già giầu có, háo sắc đã đến...
Quyết tâm thực hiện mơ ước của mình, nên toàn bộ tháng lương đầu tiên cùng tiền thưởng, tôi dành để mua váy áo, đồ trang điểm và một lọ nước hoa với mùi thơm nồng nàn, quyến rũ.
Những dịp có điều kiện để gặp giám đốc, tôi luôn làm bộ nũng nịu, e ấp, lúc gần, lúc xa khiến ôngkhông giấu nổi vẻ thèm khát. Tôi không gặp trở ngại gì trên con đường "dâng hiến" cho ông giám đốc già nhưng giầu có và háo sắc, bù lại, ông chiều tôi hết mực. Tôi có thừa tiền để tiêu xài, có xe máy tay ga xịn để đi, cũng chấm dứt hoàn toàn kiếp nhà thuê để làm chủ một căn chung cư khang trang nằm giữa lòng thành phố.
Khi mọi việc với tôi đang diễn ra "xuôi chèo mát mái" và ông giám đốc đang tiến hành mọi thủ tục để sang tên căn hộ chung cư cho tôi thì chuyện cặp kè của tôi và ông loang đến tai bà vợ già của giám đốc.
Không hề biết bị vợ theo dõi, ông vẫn đều đặn đến nhà tôi một tuần 2 - 3 lần. Tối thứ 7 vừa rồi, khi đang mây mưa cùng nhau thì cửa nhà tôi bị đạp tung. Bà vợ giám đốc cùng mấy người thân tín lao vào như một trận cuồng phong, ông giám đốc mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy quỳ xuống xin vợ tha thứ.
Đồ đạc của tôi bị bà vợ già và mấy người đi cùng đập phá tan nát rồi vứt hết ra đường. Chẳng hiểu bà chuẩn bị sẵn từ bao giờ một ổ khóa to tướng, khóa trái căn nhà lại....
Thế là tan mộng bám trụ lại thành phố, tan mộng sống cảnh giầu sang đủ đầy. Tơi tả, bầm giập sau trận đòn ghen, tôi xơ xác và cũng biết rồi mình sẽ đi về đâu nữa.
Theo VNE
Tôi đã chán ngấy người vợ già nua Cô ta chẳng những già nua mà còn xấu tính. Tôi thực sự không thể nào chịu đựng thêm được nữa. Xin đừng vội quy kết tôi là người chồng không tử tế chỉ vì câu nói: "Tôi đã chán ngấy người vợ già nua" của mình. Cái gì cũng đều có lí do của nó. Không phải ngẫu nhiên tôi mệt mỏi...