3 năm chưa từng được vợ gọi là anh
Đúng là, lúc yêu chẳng giống lúc về sống với nhau. Có những thứ tôi cứ tưởng là về sống với nhau thì sẽ khác, rồi vợ cũng sẽ quen.
Nhưng mà sống mãi, sống tới tận 3 năm với nhau rồi vợ vẫn không sửa được. Có nói sao vợ cũng vẫn chứng nào tật ấy. Với vợ, đó là điều thường tình, chẳng có gì sai mà phải sửa cả. Nhưng mà với tôi, đó là một sự bực bội vô cùng lớn, nhiều khi mang ức chế vào người, rất chi là khó chịu.
Vợ hơn tôi 2 tuổi. Ngày yêu nhau, ai cũng bảo sao tôi lại yêu người hơn tuổi. Nhiều người cho rằng, chuyện yêu người hơn tuổi, nhất là vợ hơn tuổi, cứ thấy kì kì. Tôi thì chẳng thấy gì, thích thì yêu thôi. Với lại, tôi với vợ thì nhìn ngang nhau. Hơn tôi 2 tuổi nhưng vợ còn trẻ trung lắm, nhìn còn trẻ hơn cả tôi nên thoạt nhìn, không nói ra thì không ai biết.
Chuyện tuổi tác đâu có gì quan trọng. Người ta còn yêu nhau, bạn gái hơn cả 4-5 tuổi cũng vẫn yêu có sao đâu. Căn bản là mình yêu nhau thôi. Tôi nghĩ thế nên cũng rất yêu thương vợ. Tôi muốn được làm phi công của vợ một cách đường đường chính chính.
Những ngày còn yêu nhau, chúng tôi hạnh phúc lắm. Sau này bạn bè bảo, đúng là yêu nhau trẻ tuổi có khác, vợ chồng rất chi là nhí nhảnh, hồn nhiên, lại vui vẻ với nhau. Vì cùng cùng tuổi nên tôi được vợ chiều, nhiều khi mọi người cứ trêu là chị chiều em, tôi cũng ngượng ngượng. Tính tôi có chút trẻ con, nhưng mà chỉ là khi ở bên cạnh vợ thì tôi mới vậy thôi, còn lúc khác thì người lớn ra phết.
Video đang HOT
Thế mà vợ tôi nhất định không. Vợ bảo tôi “ít tuổi còn đòi làm anh. Còn lâu nhé!”. Tưởng vợ nói đùa nhưng đúng thật, 3 năm qua, tôi đã nếm mùi &’đàn chị’ của vợ. (ảnh minh họa)
Có một điều mà ai cũng hỏi là tại sao chúng tôi không gọi nhau là anh em. Vợ thì toàn gọi tên tôi, còn tôi thì toàn gợi vợ là đằng ấy. Ban đầu ai nghe cũng thấy lạ, vì yêu nhau dù vợ có hơn tuổi cũng nên xưng hô anh – em cho tình cảm. Nhưng mà vốn coi tôi là người ít tuổi, trước lại xưng chị em nên giờ tự nhiên gọi là anh cứ ngượng mồm. Vợ tôi bảo vậy nên không muốn gọi là anh, cứ xưng tên cho tiện lại vui vẻ, vô tư.
Chúng tôi cưới nhau. Về tới nhà, hôm lại mặt, ai cũng bảo là, sao lại để cho vợ gọi tên như thế. Trước mặt các cụ, vợ chồng tôi cũng cứ bạn tớ, ấy, với lại gọi tên. Bố mẹ tôi, họ hàng nhà tôi có vẻ không hài lòng. Người lớn tuổi thường không thích cách xưng hô ấy. Tôi cũng nói với vợ, trước mặt người khác nên anh -em cho tình cảm, với lại, cũng nên anh em thì đúng hơn. Giờ đã lấy nhau rồi, làm vợ chồng rồi thì không anh em, sau này có con chúng lại cười cho.
Thế mà vợ tôi nhất định không. Vợ bảo tôi “ít tuổi còn đòi làm anh. Còn lâu nhé!”. Tưởng vợ nói đùa nhưng đúng thật, 3 năm qua, tôi đã nếm mùi &’đàn chị’ của vợ. Đúng là vợ không chịu gọi tôi là anh, còn coi tôi như trẻ con, lúc nào cũng giáo điều. Vợ chuyêncái giọng &’dạy’ chồng là phải thế này, thế kia, là phải làm cho ra người lớn, rồi chỉ biết ngồi chê tôi trẻ con. Vợ bảo chưa lớn được thì chưa được gọi là anh. Tưởng là nói đùa thế mà suốt 3 năm, chưa một lần nghe vợ gọi tiếng &’anh’ dù tôi đã là chồng của vợ. Nhắc nhiều thành cùn, thành bực bội, khó chịu. Giờ tôi cũng chẳng anh em gì với vợ nữa, cứ kệ mặc. Vợ nói gì tôi cũng trống không, không bao giờ tiếp lời. Tôi chán ngấy cái kiểu dạy chồng dạng &’đàn chị’ của vợ rồi. Tôi phải găng tới khi nào vợ chịu gọi tôi là anh thì thôi, chứ không thì mất mặt với bàn dân thiên hạ lắm!
Theo VNE
Vợ chửi tôi là đồ điên
Đúng là, chẳng có ai không mong lấy được người vợ tử tế, ngoan hiền.
Đàn ông khi yêu thì lại khác, khi lấy vợ thì lại khác. Họ thường chọn cho mình những cô vợ ngoan ngoãn hiền lành, còn yêu thì cô nào cứ đẹp là yêu. Nhưng có phải cái ngoan nó hiện ra bên ngoài đâu. Cũng không hẳn cứ thấy ngoan là ngoan, vì nhiều thứ không thể &'nhìn mặt mà bắt hình dong' được.
Tôi cũng đã kén chọn nhiều, cũng đã quen và có tình cảm với nhiều người nhưng cuối cùng, tôi chọn một cô gái có vẻ khá ngoan làm vợ. Tôi tự tin vào con mắt của mình, tin em là người con gái phù hợp với tôi.
Những ngày về làm dâu, em thể hiện xuất sắc, khiến tôi vui và hài lòng lắm! Ngày đầu, em dậy sớm dọn dẹp nhà cửa chu đáo, chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà, thưa gửi lễ độ khiến tôi vui lắm! Tôi cũng được phen mát mặt với bố mẹ vì cuối cùng, cũng lấy được nàng dâu thảo, khiến bố mẹ hài lòng. Nói chung, khoảng nửa năm đầu, vợ tôi thể hiện tốt, là người đoan trang, nhu mì, dễ chịu.
Nhưng chẳng hiểu thế nào, thời gian cứ trôi đi, sống chung nhà với bố mẹ chồng và em chồng, có thể vợ tôi thấy bức bách, nảy sinh nhiều mâu thuẫn. Tôi đi làm, lương cũng không cao, cuộc sống vợ chồng không được mơ mộng như ngày yêu nhau. Hàng tháng tôi chỉ đưa cho vợ được tầm 2 triệu, không bõ bèn gì. Còn vọ cũng phải tự lo kinh tế của mình. Vì tôi cũng vẫn phải cho tiền bố mẹ và lo cho cô em gái còn đi học. Phải giúp đỡ bố mẹ khi mình là con trưởng cũng là việc nên làm mà.
Nhưng từ khi mang bầu, vợ tôi ích kỉ hẳn, thay tính đổi nết. Vợ quán triệt tiền nong của tôi, bảo tôi hàng tháng được bao nhiêu lương phải đưa cho vợ 2/3, còn làm gì thì làm, vợ không cần biết. Tôi cho tiền bố mẹ thì vợ càu nhàu, còn em tôi, đi làm khi ra trường nhưng công việc tạm bợ chưa kiếm được nhiều. Thi thoảng em gọi điện hỏi tiền, tôi cũng phải giúp. Vì gia đình còn ai đâu, biết mình không có nhưng cố gắng mà làm. Có khi không có, tôi còn vay mượn thêm để đưa cho em, cho bố mẹ lo cuộc sống.
Nhưng từ khi mang bầu, vợ tôi ích kỉ hẳn, thay tính đổi nết. Vợ quán triệt tiền nong của tôi, bảo tôi hàng tháng được bao nhiêu lương phải đưa cho vợ 2/3, còn làm gì thì làm, vợ không cần biết.(ảnh minh họa)
Thấy tôi nhiệt tình với nhà mình, vợ cau có, tỏ thái độ ngay. Vợ bảo tôi là không có trách nhiệm với vợ con, toàn lo chuyện đâu đâu. Tôi bực mình: " Bố mẹ anh, em gái anh chứ ai mà lo chuyện đâu đâu. Người thân của mình là chuyện đâu đâu à? Em ích kỉ vừa thôi?". Thế rồi vợ bực, nổi khùng lên bảo: "Thế tôi với con là người dưng nước lã của anh à. Anh từ ngày tôi về làm dâu cái nhà này đã làm gì được cho tôi chưa? Hay là chỉ biết đi làm, cung phụng cả nhà anh. Tôi có làm gì sai mà anh đối xử với tôi như vậy? Tôi có bầu cũng chẳng có tiền mua sữa uống tẩm bổ cho con, còn lo dành tiền mà đẻ đái. Anh không chịu lo, chỉ biết lo cho gia đình mình. Bố mẹ thì có lương hưu, em đi làm không có thì cũng phải tự lo cho mình, nó lớn rồi, có bạn, có bè, ăn bám anh mãi sao được?".
Nghe vợ nói tôi bực dọc. Tôi bảo vợ nhà có mình tôi, tôi phải có trách nhiệm với cả nhà, cái gì cần thiết thì làm trước. Thế mà vợ tôi chửi um lên: "Anh bị điên à, tôi nói đến nước này mà anh còn không hiểu. Anh định tỏ ra là người có trách nhiệm với đồng lương ba cọc, ba đồng của anh đến khi nào nữa? Tôi đã nhịn đủ rồi, nhịn mãi rồi cũng chán, không thể nhịn được. Thời gian qua, tôi đã cung phụng cái nhà này, nín nhịn để anh phục vụ cả nhà, nhưng giờ thì tôi không thể làm thế. Tôi còn có con, nên anh đừng có làm quá nữa, không thì không xong với tôi đâu". Nói rồi, vợ tôi còn không quên hắt hủi một câu trong miệng: "Đúng là đồ điên!".
Nghe vợ nói mà tôi ngạc nhiên vô cùng. Em là vợ tôi sao, là người mà tôi tin tưởng, yêu thương đó sao. Người mà tôi nghĩ và thầm tự hào vì đã chọc được nàng dâu hiền thảo đó sao?
Tôi hoàn toàn thất vọng về người vợ của mình. Biết là gia đình tôi có chút khó khăn, nhưng ít ra, vợ phải hiểu cho tôi, là con trai duy nhất trong nhà, bố mẹ có tuổi rồi, chẳng lẽ tôi lại không biết đường chia sẻ khó khăn với bố mẹ và em, chỉ mình mình sống sung sướng sao. Em thật ích kỉ, nghĩ đúng là, cái sự chọn vợ của tôi đã thất bại từ giây phút này, từ khi em chửi tôi là đồ điên. Tôi thật sự không còn tôn trọng em nữa, tôi cũng sẽ sống theo cách của tôi để người làm vợ như em phải biết điều, biết nghe chồng, không thể có kiểu &'cưỡi lên đầu chồng' như vậy được.
Theo VNE
Khổ tâm vì trót làm gái già có bầu Cô ấy đã có bầu với tôi nhưng tôi không biết có nên cưới không vì cô ấy hơn tôi 11 tuổi. Khi bắt đầu mối quan hệ này, tôi không nghĩ là sẽ tiến tới hôn nhân vì tôi nhận thức được hơn ai hết sự khác biệt quá lớn giữa hai chúng tôi. Tôi không muốn làm "phi công trẻ", không...