Tôi có nên buông xuôi để chồng đi cặp bồ?
Chúng tôi đã ở bên nhau 13 năm. Chẳng lẽ con số 13 lại là một điềm gở? Một không khí ngột ngạt đang bao trùm cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Mấy tháng trước Quang cứ bóng gió về chuyện tôi không sinh được con trai nối dõi tông đường. Thậm chí anh còn bảo nếu tôi không sinh cho anh một thằng cu thì anh sẽ đi nhờ người khác sinh hộ. Chỉ sinh hộ thôi chứ không rước cả trâu, cả nghé về nhà.
Trước đây, mỗi lần như vậy, tôi nghĩ là anh nói đùa cho vui, còn bây giờ thì tôi hay suy nghĩ bâng quơ. Có lẽ anh ham một thằng con trai để “được ngồi chiếu trên” giống như những anh em bạn khác.
Không chỉ anh mà mẹ chồng tôi cũng nói thẳng về việc “bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại”. Bà nửa năn nỉ, nửa đe dọa tôi: “Con mà không sinh cho má thằng cháu nội thì thằng Quang đi nhờ đứa khác, lúc đó con đừng có trách sao má không nói”.
Ảnh minh họa
Bây giờ thì tôi hoang mang thật sự bởi đã nghe dư luận râm ran về việc Quang hay cặp kè với một em đồng nghiệp trẻ. Tôi hỏi thì anh nhăn mặt: “Bạn bè làm chung công ty không được đi ăn uống với nhau hay sao mà hoạch họe?”. Anh trả lời trống không và cộc lốc như vậy là điều hiếm thấy xưa nay.
Tôi nghĩ, hay là nói thật với anh là tôi không thể nào sinh nở được nữa? Lần sinh bé út, tôi bị băng huyết suýt mất mạng. Thêm vào đó tôi còn bị bệnh tim nên các bác sĩ khuyên không nên sinh đẻ nữa.
Lúc đó tôi thấy 2 đứa con cũng đủ rồi; với lại sức khỏe của mình như vậy, nếu cãi lời bác sĩ mà sinh thêm, lỡ có chuyện gì, con tôi mồ côi thì tội nghiệp lắm. Vậy là tôi lén Quang, yêu cầu bác sĩ làm thủ thuật triệt sản. Bây giờ anh bảo đẻ, làm sao tôi đẻ được đây?
Video đang HOT
Tôi đã hỏi thăm mấy bác sĩ quen, họ bảo cũng có thể được nhưng rất khó khăn, phức tạp và xác suất thành công rất thấp. Hơn nữa, chuyện sinh con trai, con gái là do đàn ông quyết định chứ đâu phải do chị em phụ nữ? Nếu tôi sinh con gái nữa thì lấy gì bảo đảm chồng và gia đình chồng tôi không ép tôi tiếp tục sinh thêm đứa thứ tư, thứ năm…? Hơn nữa, sức khỏe của tôi không cho phép, biết tôi có vượt qua được trong những lần sinh nở đó hay không? Tôi không muốn nghĩ đến điềm gỡ nhưng trong lòng không thể không lo sợ…
Tôi đang rối tung, rối bời không biết phải làm sao thì nhận được tin nhắn từ một số máy lạ: “Em đã có thai với anh Quang 5 tháng. Siêu âm người ta nói là con trai. Chị nên rút lui và nhường anh ấy lại cho em”. Tôi điếng hồn nhưng sau đó lại nghĩ có thể ai đó đùa thôi chứ làm gì có chuyện kẻ thứ ba mà dám lớn lối như vậy?
Tuy vậy, tôi cũng gọi lại vào số máy ấy. Không có ai nghe máy nhưng sau đó lại có tin nhắn mới cho tôi: “Chị nên suy nghĩ về đề nghị của em. Anh Quang sẽ thu xếp để chị và mấy đứa nhỏ không bị thiệt thòi”.
Ảnh minh họa
Tôi hết chịu nổi rồi. Hết giờ làm việc buổi sáng, tôi phóng xe qua công ty của Quang. Anh bảo vệ nói chồng tôi vừa đi ra ngoài. Nhìn vẻ mặt anh ta có vẻ gì đó rất kỳ cục nên tôi sinh nghi. Tôi hỏi: “Anh Quang đi một mình hay đi với ai hả em?”. Biết không thể giấu, anh bảo vệ đành nói thật: “Hình như đi với cô Thu, trưởng phòng kế toán”.
Hôm đó tôi đã ngồi lì ở phòng bảo vệ cho đến tận đầu giờ làm việc buổi chiều mới thấy Quang chở người phụ nữ kia về. Trông thấy tôi, cả hai đều lúng túng. “Em tới đây chi vậy?”- cuối cùng Quang cũng hỏi. Tôi không trả lời mà quay sang người phụ nữ kia: “Có phải cô vừa nhắn tin cho tôi sáng nay?”. Cô ta thoáng giật mình nhưng sau đó chối biến: “Nhắn tin gì? Tôi đâu có chuyện gì phải nhắn cho chị. Thôi, tới giờ tôi làm việc rồi, chào chị”.
Cô ta đi bộ vào. Tôi nhìn dáng cô ta đi, trong lòng bán tín, bán nghi. Tuy chưa thấy bụng, nhưng cái dáng đi của cô ta khiến tôi rất nghi ngờ. Trong khi đó thì Quang lại nhăn mặt bảo tôi: “Chuyện gì về nhà tính, em để cho anh làm việc với, đừng có tới đây gây chuyện”.
Tôi thấy ngực mình đau nhói. Đó là cảm giác tôi hay gặp mỗi khi linh tính thấy điềm gở. Trước đây, mỗi khi thấy tôi xuất hiện ở công ty, Quang rất vui. Còn bây giờ, anh muốn tôi cút đi cho khuất mắt. Hẳn là anh đã thay đổi rồi. Tôi bảo Quang: “Được rồi, em sẽ về và không bao giờ đến đây quấy rầy anh nữa”.
Tôi phóng xe đi mà đầu óc váng vất như người say rượu. Tôi xin phép nghỉ làm việc buổi chiều và về thẳng nhà ba mẹ. Tôi muốn tìm một chút bình yên để có thể suy nghĩ thấu đáo chuyện này. Có lẽ những điều bóng gió, ngờ ngợ của tôi trước đây đã thành sự thật.
Sau hôm đó, tôi cố tình tránh mặt Quang. Anh cũng không đá động gì đến cuộc chạm trán hôm trước. Tôi cảm thấy một không khí ngột ngạt đang bao trùm cuộc hôn nhân của mình. Chúng tôi đã ở bên nhau 13 năm. Chẳng lẽ con số 13 lại là một điềm gỡ? Tôi thật sự không muốn gia đình tan vỡ nhưng một khi tình yêu, niềm tin, sự tôn trọng dành cho nhau không còn thì có lẽ tôi phải chấp nhận một cuộc chia tay…
Thế nhưng tôi không muốn là người chủ động nói ra điều đó. Còn Quang thì lại lặng im. Tôi không biết anh đang toan tính điều gì và tôi phải nói với các con thế nào về sự đổ vỡ mà chúng phải đối diện? Tôi đã nghĩ đến mọi phương án khi buộc phải ly hôn nhưng lại thấy mình quá đớn hèn khi không đủ can đảm đứng lên đấu tranh giành lấy hạnh phúc của đời mình, giành lại cha cho con mình.
Nếu tôi buông xuôi để anh thuộc về một người phụ nữ khác thì liệu các con tôi có oán hận mẹ chúng hay không?
Theo NLĐ
Ở chung với mẹ chồng, chẳng dám 'yêu'
Câu chuyện của tôi nói ra thì người khác có thể sẽ cười bảo tôi &'vạch áo cho người xem lưng', chuyện không hay ho gì còn mang ra tâm sự.
Nhưng thật tình, dù là tế nhị tôi cũng muốn nói để mọi người hiểu, tôi thật lòng nên làm thế nào để có cuộc sống thoải mái hơn.
Tôi lấy chồng, gia đình có bố mẹ chồng và chồng tôi. Thế nên, chuyện ở chung là đương nhiên, không có gì phải bàn cãi nữa. Vì chồng tôi là con trai duy nhất trong nhà. Tôi dù có muốn ra ngoài ở đến mấy thì cũng không dám mở lời vì nói ra chỉ tổ chồng bảo tôi không biết điều. Thế nên, tôi chịu cảnh sống chung với bố mẹ chồng dù lòng tôi lo lắng vô cùng những điều không hay.
Tôi về nhà chồng làm con dâu thảo, cố gắng làm mọi việc để người ta không dị nghị mẹ chồng con dâu. Mẹ chồng tôi khó tính cực kì nên tôi càng thận trọng trong từng lời ăn tiếng nói của mình. Tôi vốn là người không so đó tính toán mọi chuyện, nên tôi cảm thấy, việc ở nhà mẹ và làm những việc gia đình cũng không có gì nặng nhọc.
Nhưng, nhà chồng tôi chật, bố mẹ nằm gian trong, chúng tôi nằm gian ngoài, mọi sinh hoạt gia đình cảm thấy rất khó khăn. Vợ chồng có vui vẻ với nhau cũng không dám to tiếng, không dám nói gì, chỉ sợ bố mẹ nghe thấy thì không hay. Thú thực, nhiều khi muốn &'yêu' chồng tôi cũng không dám, phải đợi bố mẹ đi ngủ hết thì may ra mới làm gì thì làm. Nhưng những lúc như thế, tôi cứ nơm nớp lo có người phát hiện, hoặc bố mẹ lại đi ra ngoài đi vệ sinh thì không hay.
Vậy nên, cuộc sống ở nhà chồng với tôi mà nói thực sự rất khó khăn. Tôi cảm thấy bức bách vô cùng. Vợ chồng nên có chốn riêng tư, đằng này ngủ cũng tơ hơ ra, chỉ có mỗi cái rèm che thì làm sao mà tự nhiên được. Ban ngày cũng như ban đều, hễ có người vào chơi là không dám nằm, lại phải dậy. Tôi có nói với bố mẹ là cố gắng tích cóp xây thêm phòng nhưng mẹ tôi nhất định không chịu. Mẹ tôi bảo, như thế còn hơn khối nhà, người ta còn chẳng có hai gian, bây giờ nhà mình có hai gian còn đòi hỏi gì.
Bây giờ, cả tháng tôi không dám cho chồng động vào người mình vì sợ. Tôi sợ người khác bắt gặp, sợ có tiếng động và sợ bố mẹ biết chúng tôi đang vui vẻ. (ảnh minh họa)
Nghe mẹ nói tôi chán hẳn. Tại sao mẹ lại có suy nghĩ như vậy. Tôi cảm thấy bất lực, không dám tin là mình lại sống với người mẹ chồng cổ hủ như thế. Tôi có nói cho mẹ nghe rằng, vợ chồng tôi còn trẻ, người ta ra vào mình nằm ra đó không tiện. Với lại, không có phòng riêng thì mọi sinh hoạt hai vợ chồng đều khó khăn. Nhưng nói chỉ là nói để đấy.
Từ ngày đó, mẹ mặt nặng mày nhẹ với tôi, mẹ khó chịu vì tôi cứ đòi hỏi. Tôi bảo mẹ không nên như thế thì mẹ cho rằng tôi láo, cãi mẹ này kia. Cảm thấy chán nản, tôi không muốn nói gì thêm nữa. Tôi đã cố gắng bảo chồng mình động viên mẹ nhưng có vẻ mẹ không hài lòng, mẹ nhất định không nghe theo lời vợ chồng tôi.
Bây giờ, cả tháng tôi không dám cho chồng động vào người mình vì sợ. Tôi sợ người khác bắt gặp, sợ có tiếng động và sợ bố mẹ biết chúng tôi đang vui vẻ. Nói chung, chuyện không nên kể nhưng không kể không được. Tôi đề xuất với chồng ra thuê nhà trọ ở riêng. Bản thân tôi thấy mình là người con dâu quá tử tế rồi, không còn lời nào để nói nữa. Vậy mà bố mẹ tôi nhất định không hài lòng về tôi. Cái chuyện ở riêng mẹ còn làm khó tôi nhiều, tôi cảm thấy chán nản quá.
Chồng tôi cũng nghe lời bố mẹ, với lại anh không muốn ra riêng vì nghĩ thương bố mẹ. Vậy còn tôi thì sao, hay tôi chỉ là người dưng nước lã, chỉ là người vợ không máu mủ ruột thịt gì với nhà anh? Bây giờ, tôi bất lực rồi. Tôi nhất quyết đòi ra ngoài ở còn chồng thì cứ ậm ờ. Nếu như anh không chịu, tôi mặc kệ. Từ nay tôi sẽ không làm gì, không chăm chỉ, có xấu thì cho xấu luôn. Tôi chẳng cần bận tâm nữa. Tôi đã quá chán nản rồi!
Theo VNE
Hay là sống thử xem sao! Tôi quen ban gai đa hơn 2 năm. Tinh tinh 2 đưa rât hơp nhau. Thât long tôi cung muôn tiên tơi hôn nhân nhưng môi lân ban tơi chuyên đo thi cô ây gat đi. Gân đây, tôi lai đê câp đên chuyên cươi xin thi cô ây bao răng "hay la chung minh sông thư môt thơi gian xem sao rôi...