Tôi có nên bỏ chồng vì anh quá đam mê câu cá
Anh nghiện đi câu cá chứ không phải đi lăng nhăng gì nhưng mãi thế thì làm gì có tương lai. Bố mẹ đẻ giục tôi về vì từ khi lấy anh tôi mất tất cả tiền bạc, tài sản, rồi nợ nần.
Ảnh minh hoạ
Mấy ngày nay lòng tôi đang rối bời, không biết có nên tiếp tục giữ gìn cuộc hôn nhân này không khi trong lòng đã mệt mỏi và chán chường. Tôi là gái Bắc vào Nam tìm việc làm sau khi tốt nghiệp một trường kế toán, gặp anh là trai miền Nam, vui tính, hiền lành, là thợ sửa điện thoại. Chúng tôi cũng yêu nhau vài năm và có con trai một tuổi rưỡi. Trước khi lấy nhau anh có mở cửa hàng điện thoại nhưng do không có vốn, lại làm ăn thua lỗ, bố mẹ anh gây nợ nên cộng tiền lương, làm thêm của tôi, rồi tiền anh kiếm được không đủ để chi trả, nợ càng thêm nợ. Có bao nhiêu bạn bè, người thân tôi đều đứng lên vay cả. Cuộc sống khó khăn, con cái thiếu thốn nhiều khi tôi ứa nước mắt. Lại thêm hơn năm nay tôi ở nhà chăm con nên gánh nặng một mình anh lo cả.
Rồi chúng tôi chuyển đến thuê tiệm nhỏ hơn, nợ đỡ dần. Giờ chỉ còn nợ bạn bè, bố mẹ, anh em, không ai nỡ đòi thành ra anh sinh tật. Anh nghiện câu cá, một tháng có khi đi câu hết hai mấy ngày, chỉ làm cầm chừng sống qua ngày thôi. Tôi nói thì anh bảo để anh lo. Cãi nhau nữa thì anh nói tôi có lo được gì đâu mà nói. Tôi xin đi tìm việc làm mà anh không cho vì nói con còn nhỏ. Anh gia trưởng, cục tính, vì vậy vợ chồng tôi nhiều lần “cơm không lành canh chẳng ngọt”. Tôi lo lắng và xấu hổ với những người mình vay tiền anh đâu có hiểu. Có lần tức quá tôi gọi về cho mẹ anh, mong bà khuyên anh một câu, vậy mà bà lại bênh con trai mình.
Tôi định ôm con về ngoài Bắc sống nhờ gia đình ngoại, rồi đi làm trả nợ chứ chẳng còn trông mong gì anh nữa, nhưng thấy con trai quấn quýt bố tôi lại lưỡng lự. Tôi có nên về quê bắt đầu lại từ đầu không hay ở lại tiếp tục khuyên nhủ anh chăm chỉ lo cho cuộc sống? Anh ấy đi câu cá thật sự chứ không phải đi lăng nhăng gì nhưng cứ mãi như thế này làm gì có tương lai. Bố mẹ đẻ giục tôi về vì từ khi lấy anh tôi mất tất cả tiền bạc, tài sản, lại đứng lên vay mượn bạn bè, anh em, bố mẹ hơn trăm triệu nữa. Mong mọi người cho tôi lời khuyên, đặc biệt là các độc giả nam. Có phải tôi không tâm lý hiểu, sở thích, đam mê của chồng không?
Theo VNE
Chưa hết choáng ngợp trước căn biệt thự nhà người yêu tôi đã 'chạy mất dép' khi phát hiện em là con người như vậy
Chỉ cần cố yêu chiều em hơn nữa là ngôi nhà này tương lai sẽ dành cho tôi hết chứ còn ai để mà tranh giành.
Tôi quen em qua một lớp học tiếng Nhật, ngay từ cái nhìn đầu tiên ánh mắt dịu dàng khuôn mặt hiền thục của em đã đánh cắp trái tim của tôi. Mỗi khi nhìn thấy em tim tôi đập thình thịch những câu nói của tôi trở nên gượng gạo vô duyên trước khuôn mặt ngây thơ của em. Càng cố gắng bày tỏ tình cảm thể hiện sự quan tâm với em thì em càng thờ ơ xa lánh. Bởi không chỉ có một mình tôi thích em mà cả lớp học có 10 chàng trai thì thằng nào cũng muốn được em ban phát nụ cười.
Không quen đấu đá để dành lấy bạn gái tôi chán nản buông xuôi thì lại là lúc em để ý đến tôi và rồi tình yêu của hai đứa bắt đầu từ lúc đó. Tôi và em say đắm trong tình mới mà bỏ bê việc học, rồi thay vì những buổi tối đi học tiếng Nhật thì chúng tôi hẹn hò giấu diếm bố mẹ rủ nhau đi chơi để thỏa nỗi nhớ nhung cả ngày. Ở bên em tôi thấy thời gian trôi qua thật nhanh chỉ thoáng gặp nhau đã đến giờ em phải về kẻo bố mẹ lại nghi ngờ chuyện con gái bỏ học đi chơi.
Nhiều lúc muốn được đến nhà em chơi để tạo thiện cảm với bố mẹ em nhưng em mới học cấp 3 nên bố mẹ ngăn cấm chuyện yêu đương mà bắt em phải tu chí học hành. Mà trong tình yêu tôi thấy em luôn ở thế chủ động khôn ngoan hơn một thằng sinh viên đại học như tôi. Có lẽ sự ngăn cấm của bố mẹ chỉ càng khiến em tò mò khát khao được yêu hơn. Không biết trước tôi em đã yêu mấy người rồi nhưng qua cách kể của em tôi biết là có nhiều người đã đến với em còn tôi chỉ là người thứ n thôi.
Video đang HOT
Người yêu tôi là một công chúa, sinh ra trong gia đình giàu có (Ảnh minh họa)
Quen nhau chưa được bao lâu mà chính em đã chủ động trao thân cho tôi dù biết em không còn trinh trắng nhưng tôi vẫn yêu em bởi tính trân thật và yêu tôi hết lòng của em. Thời nay chuyện quan hệ trai gái trước hôn nhân cũng khiến hai bên thêm yêu nhau và có trách nhiệm với nhau hơn nên tôi luôn một lòng một dạ yêu em chờ ngày hai đứa học xong rồi cưới nhau.
Sau một năm yêu nhau cuối cùng em cũng dẫn tôi về nhà chơi trong lúc bố mẹ em đi du lịch nước ngoài. Qua cách ăn mặc chi tiêu của em tôi đoán em là một cô tiểu thư con nhà giàu nhưng tôi vẫn bị choáng ngợp khi bước vào cái sân rộng mênh mông nhà em ở giữa nơi tấc đất tấc vàng. Đi qua những hàng cây đẹp lộng lẫy đủ các loại hoa lạ mà tôi chỉ được nhìn trên internet thôi. Nhà chỉ có mình em là con gái duy nhất vậy mà sắm những 4 cái ô tô sang trọng trong gara khiến tôi thật mãn nguyện tự hào khi yêu được một tiểu thư mà không, công chúa con nhà giàu thì đúng hơn.
Bên ngoài đã đẹp nhưng chẳng thấm tháp gì so với những thứ đắt tiền trong phòng khách, cố kìm nén cảm xúc lần đầu bước vào ngôi biệt thự sang trọng đến vậy nhưng tôi vẫn phải thốt ra những lời khen ngợi. Vậy mà em lại cho nó là bình thường chán ngắt chẳng có gì là đẹp. Có lẽ em sống trong giàu sang quen mắt rồi nên thấy mọi thứ chẳng có gì là quý như những người sống tầng lớp dưới em. Tự nhiên tôi thấy yên tâm về tương lai của mình hơn bao giờ hết. Chỉ cần cố yêu chiều em hơn nữa là ngôi nhà này tương lai sẽ dành cho tôi hết chứ còn ai để mà tranh giành.
Tôi đang mơ mộng ngắm nhìn căn phòng đẹp thì nghe rầm một cái, tôi vội chạy xuống phòng bếp thì ra người giúp việc đánh vỡ mất cái đĩa đựng trái cây, còn em đang đứng bên cạnh dí tay vào chán chị giúp việc mà chửi:
- Cái tính hậu đậu có đánh chết cũng không chừa. Hãy dọn sạch đi tôi dẫm vào chảy máu thì đừng có trách tôi không báo trước.
- Thôi mà em có cái đĩa đáng gì đâu ngoài chợ có mà đầy ra.
Nghe lời tôi em không nói gì mà nguýt cho chị ấy một cái dài thườn thượt khiến tôi thấy em thật ra dáng bà chủ. Sau khi trò chuyện với em tôi biết ngươi giúp việc đó là người dì em gái của mẹ em. Nhà ở quê nghèo quá nên phải ra đây làm giúp việc cho chị gái. Đời cũng thật bất công cùng là chị em gái mà người giàu nức đố đổ vách người nghèo làm cả đời không ngóc đầu lên nổi.
Vừa mở ti vi xem được một đoạn hài thì nghe thấy giọng em gắt gỏng:
- Cả ngày gì mỗi việc chăm sóc cây, dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn mà cũng không xong, gì xem xem cứ mỗi lần tôi xờ lấy cái cốc nào là toàn cáu ghét thôi, dì mang đi rửa ngay cho tôi nhờ kẻo bố mẹ tôi về lại mắng cho.
- Dì vừa đi chợ mua thức ăn nên quên chưa rửa đấy mà để gì rửa ngay cho.
Nhìn cốc nước cam em vắt thật là ngon và đẹp mắt tươi cười mời tôi uống, tôi cười bảo:
- Em có vẻ không hợp với dì ấy lắm nhỉ?
- Ôi với những người giúp việc cứ phải nghiêm khắc với họ không thật lãng phí đồng tiền mình bỏ ra, thôi đừng quan tâm đến gì ấy, anh uống xem em pha có ngon không?
Cầm cốc nước cam lên uống mà tôi thấy đắng ngắt không hiểu do nước cam hay là do cảm giác của tôi vậy, nhìn em hiền lành là vậy nhưng sao lại thiếu đi tình thương giữa con người với con người quá vậy.
Buổi trưa tôi ở lại ăn cơm nhà em, nhà chỉ có 3 người mà gì ấy không ngồi cùng mâm nên tôi hỏi:
- Sao em không gọi dì ấy lên ăn cùng?
- Nhà em có quy định khi nào chủ ăn xong rồi người giúp việc mới ăn.
- Nhưng đó là dì em cơ mà?
- Đã bước vào nhà này thì chỉ có chủ tớ chứ không có quan hệ anh em gì hết, thôi anh ăn đi kẻo nguội.
(Ảnh minh họa)
Công nhận dì ấy nấu ngon, vừa ăn tôi vừa tấm tắc khen ngon, bình thường tôi ăn có 3 bát cơm hôm nay ngon quá tôi ăn gấp đôi thức ăn tôi cũng ăn hết luôn. Ăn xong đang định thu dọn thì em bảo:
- Anh để đấy dì em ăn tiếp rồi dọn sau.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Anh thấy cơm ngon ăn hết mọi thứ rồi còn gì mà ăn nữa em.
- Thì vẫn còn cơm đây anh, thế là tốt rồi chứ ở quê gì em cơm cũng chẳng có mà ăn đấy chứ.
- Mà bố mẹ em giàu vậy sao không cho dì ấy ít tiền để làm ăn cho đỡ khỏi đi làm ô sin khổ lắm phải không em.
- Tiền chứ có phải giấy đâu mà lãng phí được anh. Thôi chúng ta đi vào phòng em chơi đi.
Chúng tôi vừa rời bàn ăn thì gì bước tới nhìn vẻ mặt đau khổ ít nói khiến tôi thấy mình thật có ngại khi đã vô tình ăn hết phần của gì ấy. Không bước vào phòng cùng với em, tôi đến bên tủ lạnh thì có rất nhiều thức ăn ngon tôi liền lấy một hộp thịt bò ra rồi khuy để trước mặt mời dì ăn. Dì ấy chỉ cười vui vẻ nhưng không dám gắp mà chỉ ăn cơm với nước mắm. Thấy vậy tôi lấy đũa gắp thịt cho gì ăn thì em vội chạy từ trong phòng ra và bảo:
- Đấy là thức ăn của con chó nhà em đấy sao anh lại lấy cho dì ăn vậy?
- Thịt hộp bọn anh vẫn mua ở siêu thị để ăn đấy chứ đâu phải là cho chó em thật vớ vẩn.
- Anh mà lấy cho dì ăn thì chó nhà em nhịn đói sao?
- Thế chó với người ai quan trọng hơn?
- Thì tất nhiên là chó rồi, bố em mua ở nước ngoài đấy, giá cả tỉ bạc chứ ít gì.
- Anh không ngờ cái mồm xinh đẹp duyên dáng của em lại phát ngôn ra được những câu nói khinh bỉ coi thường người nghèo hèn đến mức vậy. Thế mà từ trước anh cứ nghĩ em là người hiền lành nhân hậu, thật may em đã sớm cho anh biết sự thật về bản chất thực sự của những thành viên trong gia đình em nếu không có ngày chính anh cũng không bằng con chó nhà em.
Nói rồi tôi bước ra về mặc cho em níu kéo xin lỗi vì đã nói lỡ lời, những ngày sau đó tôi cắt luôn mọi liên lạc với mối tình đầu của mình, tiền bạc quan trọng thật nhưng nó chẳng đem lại hạnh phúc cho mình nếu không phải do bàn tay mình làm ra.
Theo Ngoisao
Điều tuyệt vời nhất của thanh xuân là gả mình cho người mà mình thương yêu nhất! Để hiện tại không phải hổ thẹn với bản thân, và để tương lai về sau không bao giờ phải nói lời hối tiếc... Người ta nói con gái hãy lấy một người đàn ông thương mình nhiều hơn, vì dù cho mình có làm ra lầm lỗi thế nào thì người ta cũng sẽ thứ tha. Và dù cho mình có mãi...