Tôi có đáng để chồng mình ví là con vật?
Tôi đêm thì bế con, ngày đi chợ, giặt giũ rồi tự cơm nước. Nếu tôi phàn nàn hay càu nhàu thì anh sẵn sàng mạt sát tôi bằng những lời lẽ thô tục. Câu cửa miệng mà anh hay nói với tôi là đồ con lợn… cuối cùng là thẳng tay đánh vợ.
Nếu tôi phàn nàn thì anh sẵn sàng mạt sát tôi. Ảnh minh họa.
Kính gửi độc giả mục tâm sự, tôi có một chuyện buồn không thể chia sẻ cùng ai nên viết lên chuyên mục này mong nhận được sự động viên, chia sẻ từ mọi người. Xin cho tôi những lời khuyên chân thành nhất sau khi quý vị đọc xong câu chuyện của tôi.
Tôi 32 tuổi, hiện là giáo viên cấp III. Tôi lấy chồng từ năm 2004 hiện có một con trai 6 tuổi. Chồng tôi hiện là cán bộ ngân hàng. Tôi và chồng tôi trước kia cũng có một tình yêu đẹp và tự nguyện đến với nhau. Cuộc sống sau hôn nhân trôi đi bình yên được khoảng 1 năm nhưng từ sau khi sinh cháu thì nhiều bất đồng trong gia đình xảy ra.
Video đang HOT
Chồng tôi vốn được bố mẹ chiều từ bé, anh không bao giờ phải làm việc gì nên khi lấy vợ rồi cũng vậy anh không mó tay giúp vợ việc gì trong gia đình. Lúc tôi mang bầu chúng tôi ở chung cùng bố mẹ chồng nên tôi cũng giữ ý làm hết mọi việc. Có hôm hết nước tôi bụng mang dạ chửa mà vẫn phải xách nước từ bể ngầm lên để sinh hoạt trong khi anh ở nhà cũng không giúp. Những lúc nhà hỏng điện tôi không sửa được phải nhờ hàng xóm giúp, anh cũng thản nhiên như không.
Khi tôi sinh con phải mổ, con lại khóc dạ đề ban đêm 4 tháng ròng tôi phải thức đêm bế con còn anh vẫn thản nhiên ngủ. Sáng ra anh dậy đi làm mà không cắm hộ tôi nồi cơm. Tôi đêm thì bế con, ngày đi chợ, giặt giũ rồi tự cơm nước. Nếu tôi phàn nàn hay càu nhàu thì anh sẵn sàng mạt sát tôi bằng những lời lẽ thô tục. Mới đầu nghe tôi cảm thấy hụt hẫng buồn vì khi yêu anh chưa từng nói với tôi như thế bao giờ và vì tôi cứ nghĩ rằng chỉ có kẻ thù mới nói nhau những câu như vậy.
Câu cửa miệng mà anh hay nói với tôi là đồ con lợn, ngu như lợn, đ.mẹ mày… không những với tôi mà với bố mẹ, anh chị, em anh ấy cũng thường xuyên nói như vậy nếu không hài lòng với họ. Người thân của anh ấy thì im lặng nếu anh ấy nổi khùng lên mà anh ấy thì nổi khùng bất cứ lúc nào. Có lần anh ấy còn nói bố đẻ lkhông ra gì nhưng mọi người vẫn nín nhịn. Tôi thì không thể nhịn được như mọi người nên hay cãi lại, những lúc tôi cãi lại anh ta sẵn sàng thượng cẳng chân với tôi rất vũ phu.
Hôm con tôi đầy tháng tôi chỉ nhờ anh ấy lên gác lấy hộ quần áo phơi trên gác xuống anh ấy không giúp, tôi cảm thấy tủi thân nên giận dỗi vậy mà anh ta sẵn sàng cho tôi vài cái bạt tai nảy lửa đến nỗi em trai và em gái và em dâu anh ấy (ở cùng nhà) đã phải thốt lên rằng anh quá vũ phu. Còn rất nhiều chuyện tương tự như vậy, tôi có lúc cảm thấy chán ngấy. Anh cho rằng người chồng trong gia đình chỉ làm việc lớn nhưng từ ngày anh lấy tôi chưa có việc gì lớn để anh làm có mỗi việc đi làm cơ quan cũng không nên hồn. Bản tính lười biếng nên suốt ngày đi làm muộn. Lãnh đạo còn gọi điện phàn nàn với cả phụ huynh, rồi hạ bậc lương, rồi thuyên chuyển công tác rồi doạ đuổi việc.
Anh đi làm 10 năm nay mà không bằng người mới ra trường. Tôi là vợ anh nhưng không khác gì ôsin. Mọi việc từ A đến Z đều đến tay tôi, từ việc nhà đến việc xã hội, đối nội đối ngoại, quan hệ họ hàng. Tôi cứ tự nghĩ rằng tại sao anh ta là một cán bộ nhà nước, sống trong gia đình gia giáo bố mẹ và các anh chị đều tử tế có học mà lại có những hành vi lỗ mãng của kẻ vô học? Bản thân tôi cũng là người có học, mọi người đều nói tôi thông minh, nhanh nhẹn tốt nết. Tất cả họ hàng nhà anh đều yêu quý tôi, nể phục tôi và coi tôi như ruột thịt trong gia đình. Thậm chí bố mẹ anh còn quý tôi hơn con đẻ. Tôi cũng sống cùng bố mẹ chồng một thời gian dài nhưng không có điều tiếng gì thậm chí hàng xóm xung quanh cũng rất quý tôi.
Kinh tế trong gia đình tôi còn làm ra nhiều hơn anh. Từ hai bàn tay trắng giờ tôi cũng có bạc tỷ trong tay vậy nhưng có lẽ chồng tôi vẫn coi thường xuất thân của tôi (bố mẹ tôi là nông dân, bố mẹ anh là quan chức nhà nước) có lần anh còn chửi tôi là “Tao moi mày từ đống rác lên, mày không biết thân phận, đồ mạt hạng…”. Có một sự việc ngày hôm nay xảy ra khi tôi đi dạy học về, như thường ngày tôi mua cơm và đồ ăn sẵn, chồng tôi đi làm về mở tủ lạnh ra thấy có một hộp sữa tươi tôi bỏ quên trong túi bóng đựng túi bột sắn dây mà anh ta chửi tôi là đồ con lợn. Tôi đã cãi lại rằng “Thử hỏi từ già trẻ lớn bé xem có ai khôn hơn con lợn này không” thế là anh ta quy cho tôi tội coi thường họ hàng anh ta rồi lao vào đánh tôi tới tấp, sau đó anh ta ăn cơm rồi bỏ đi làm.
Tôi cảm thấy tủi thân và muốn giũ bỏ tất cả. Tôi chỉ muốn đi khỏi đây, sống một mình nhưng nghĩ đến con tôi lại không thể. Nếu được làm lại tôi sẽ không lấy chồng… tôi hối hận vì tất cả.
Theo VNE
Xin lỗi tình yêu
Con trăng 16 treo lơ lửng trên đầu. Đêm nay, trời rất lạnh. Mẹ bảo mặc thêm áo ấm nhưng anh vờ không nghe. Lâu lắm rồi anh mới có dịp về lại con sông Ba quê mình. Sông vẫn còn đây nhưng người đã phiêu bạt chốn nào?
Anh bỗng nhớ một ngày đã xa trong kỷ niệm. Ngày đó, có 2 người trẻ yêu nhau và sắp phải xa nhau. Anh nhận công tác ở miền Nam xa xôi, em ở lại quê nghèo làm cô giáo. Dù chẳng biết bao giờ trở lại nhưng anh vẫn hẹn 3 năm...
Một lần 3 năm anh vẫn chưa về. Em một mình ra sông. Mẹ kể em rất buồn, cứ ngồi mãi cho đến khi sương xuống ướt đẫm cả mái đầu. "Vào nhà đi con kẻo bệnh, thằng Huy sớm muộn gì cũng về mà" - mẹ đã nói với em như thế. Nhưng em bảo rằng nếu lần đầu người con trai lỗi hẹn thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba và rất nhiều lần sau đó... Đến bây giờ, anh cũng không hiểu tại sao mình lại sai hẹn. Có lẽ vì anh nghĩ đơn giản rằng đã chờ đợi 3 năm thì thêm vài tháng, thậm chí 1 năm nữa có sao đâu?
Khi anh trở về, mẹ nói: "Con Mai đã sang sông". Thoạt đầu, anh hiểu câu nói của mẹ là một thông báo về sự thay đổi địa điểm cư trú. Anh hỏi mẹ: "Ở quãng nào vậy mẹ?". Không có tiếng trả lời, mẹ vẫn lúi húi nhặt đậu trước hiên nhà. Tưởng mẹ không nghe, anh lặp lại. Mẹ ngẩng lên, chậm rãi từng lời: "Cũng không biết ở đâu. Nó có gửi thiệp cho con kìa...".
Anh lần giở tấm thiệp màu đỏ tươi có in hình hai con chim bồ câu. Thiệp báo hỷ. Vậy là em đã đi lấy chồng. Chỉ mới hơn 3 năm mà sao em không chờ đợi? Anh tự hỏi rồi tự trả lời: Vì anh không về, lại không có một lời xin lỗi. Đã hẹn nhau thì chớ quên lời.
Rất nhiều lần 3 năm đã trôi qua nhưng mỗi lần về lại bến sông này, anh vẫn muốn gửi theo gió ngàn lời xin lỗi đến tình yêu của mình...
Theo VNE
Đừng sợ người ta chê ế Quen nhau hơn 2 năm, V. ngỏ lời yêu em. Thế nhưng chính lúc đó, em lại để ý một người con trai khác. Biết vậy, V. rất buồn và nói rằng sẽ ở vậy suốt đời chứ không bao giờ lấy vợ nữa. Trớ trêu là người con trai em để ý lại chẳng yêu em mà lại yêu cô bạn đồng...