Tôi có con nhưng không phải của vợ
Tôi hạnh phúc vì được làm bố, nhưng lại thương cho vợ mình. Tôi cảm thấy mình có lỗi với vợ nhiều lắm…
Tôi ngài 40 tuổ.i, là một công chức nhà nước, vợ kém tôi 5 tuổ.i, cũng là công chức nhà nước. Chúng tôi cưới nhau đến nay đã được gần 20 năm, vợ tôi cũng đã 2 lần mang bầu nhưng cả 2 lần đều thai chế.t lưu nên phải cắt mất 2 vòi chứng. Mơ ước có một đứa con của vợ chồng tôi rơi vào ngõ cụt, mặc dù chúng tôi đã nhiều lần đi cấy thai, nhưng kết quả không như mong đợi.
Trớ trêu thay, tôi lại là con trai duy nhất trong một gia đình có 5 người con, không những thế tôi còn là cháu đích tôn của dòng họ. Chuyện tôi không thể có con luôn là chủ đề bàn tán, tranh cãi ở quê, áp lực từ họ hàng, từ những người lớn tuổ.i khiến bố mẹ tôi đau đầu, khổ nhất là bố tôi, đi ăn uống ở đâu họ cũng trêu ông ngoại, vì không có cháu nội, nghe thế bố lại về và đổ lên đầu vợ chồng tôi.
Bố mẹ bắt tôi phải có con, dù là con với vợ hay với bất cứ ai cũng được, miễn là dòng dõi nhà này. Vợ thương tôi, nên nhiều lần nói muốn ly dị, nhưng tôi không đồng ý, để vui cửa vui nhà và an ủi gia đình, vợ chồng tôi cũng xin một đứa con nuôi để vợ chồng chăm ẵm, bế bồng, bận rộn sau giờ làm.
Nhưng gia đình tôi vẫn không chấp nhận vì nó không phải má.u mủ của tôi, vợ tôi thì không thể làm mẹ, cô ấy vẫn khuyên tôi đi gửi con bên ngoài, nhưng tôi luôn từ chối.
Cho đến một ngày tôi gặp một người phụ nữ quá lứa, lỡ thì, cô ấy sau khi nghe câu chuyện thì tình nguyện sinh cho tôi một đứa con mà chẳng đòi hỏi điều gì, cô ấy không đòi hỏi một đám cưới, một danh phận, cũng chẳng đòi hỏi tôi phải chu cấp, chỉ mong con được mang họ bố và được nhận họ hàng.
Tôi đã đồng ý và chúng tôi cũng gần gũi nhau vài lần, và cô ấy mang bầu, sinh cho tôi một đứa con trai. Thằng bé rất giống tôi, tôi rất hạnh phúc, bây giờ con tôi đã được gần 2 tuổ.i, họ hàng, bạn bè tôi đều lờ mờ đoán ra chuyện này nhưng vẫn giấu không cho vợ không biết chuyện này, vì sợ cô ấy bị tổn thương. Đau khổ.
Video đang HOT
Niềm mong ước của tôi là có một đứ.a tr.ẻ mang dòng má.u của mình và gọi mình là bố đã thành hiện thực. Bố mẹ tôi ở quê bây giờ cũng không còn lo lắng chuyện người nối dõi, nhưng tôi lại cảm thấy thương cho vợ mình và cảm thấy có lỗi với vợ nhiều lắm. Chẳng biết sẽ giấu vợ được đến bao giờ, và khi cô ấy biết chuyện thì mọi việc sẽ ra sao nữa.
Theo Tapchiphunu
Mẹ chồng lén lút ăn phở, không cho con dâu và cháu nội
Lần nào về thăm bà nội, trong khi mẹ con tôi đứng giữa trời nắng chang chang gọi cửa, bà nội đều vờ như không nghe thấy. Nhưng khi chồng tôi gửi xe xong, chạy về "ới ới" là bà ra mở cửa liền.
Đoc bai "Mẹ chồng tai quái không cho con dâu ngủ chung với chồng" cua ban Phương Linh, tôi như thây thâp thoang bong dang cua minh. Mà còn tệ hơn cả, vợ chồng tôi chẳng bao giờ cãi nhau, trừ mỗi khi nhắc đến hai chữ "mẹ chồng".
Vợ chồng tôi có hai cô con gái kháu khỉnh. Cuộc sống ở Hà Nội không có gì đáng chê trách cả. Hai chúng tôi cùng phấn đấu làm giàu nên 37 tuổ.i tôi đã có nhà 3 tầng, xe bốn bánh. Tôi quê ở Gia Lâm còn chồng tôi quê ở Việt Trì.
Nhà mẹ chồng tôi cách nhà tôi chỉ 60 km nhưng nói thật cả năm tôi chỉ muốn về đó 2 lần vào dịp 30/4 và ngày Tết vì là bắt buộc. Mỗi lần về quê chồng, tôi không ngại trách nhiệm dâu con mà tôi không thích sinh hoạt của nhà chồng.
Mẹ chồng tôi rất tiết kiệm. Bà tiết kiệm đến mức hà tiện. Con cháu về, bà chẳng vui và luôn tỏ ra khó chịu.
Chẳng là, bà thì thích có cháu trai đích tôn, trong khi tôi thì sinh được 2 cô con gái. Bà luôn miệng nói "phải sinh con trai chứ thằng Vinh nó là con trưởng". Thỉnh thoảng, bà còn hay nói với 2 con gái tôi rằng: "Mẹ chúng mày không biết đẻ".
Mẹ chồng tôi thích cháu trai, còn tôi thì đẻ toàn... "vịt giời"
Cảnh sống ở nhà chồng vài ngày tôi thấy như ở tù. Mẹ chồng tôi không bao giờ nấu nướng cho con cháu ăn. Các con về tự nấu nướng mời bà ra ăn bà cũng khó chịu. Bà có miếng nào ngon, bà lôi ra cho riêng con trai của mình, còn con dâu và các cháu bà mặc kệ.
Có lần, gia đình tôi về chơi, buổi sáng, tôi ngủ quên nên dậy muộn. Khi ngủ dậy, bà đi chợ mua tim và bầu dục về nấu phở ăn. Bà chỉ đong ra bát cho ông bà và con trai. Khi hai đứa con tôi mè nheo: "Thế còn của chúng cháu đâu?", thì bà bảo: "Các cháu không có phần".
Đến khi thấy tôi xuống nhà, bố chồng tôi ngại quá nên san bớt sang bát khác cho ba mẹ tôi. Tôi ức lắm nhưng đành ngồi xuống ăn cho xong chuyện.
Tôi thường xuyên rơi vào cảnh khách không mời mà đến. Gia đình tôi về thăm ông bà, khi chồng tôi đi gửi xe, mẹ con tôi phải đứng dưới cổng trời nắng chang chang gọi bà ra mở cổng cho vào nhà nhưng bà vờ như không nghe thấy. Khi nào chồng tôi gửi xe xong, chạy về "ới ới" mẹ xuống mở cổng thì bà mới chạy ra.
Mẹ con tôi luôn bị bà nội hắt hủi
Không chỉ riêng tôi mà em dâu tôi cũng rơi vào cảnh như thế. Cô ấy kể, lần nào về nhà chồng, bà cũng tỏ vẻ không vui. Vì bân con nhỏ nên cô em dâu tôi cũng kiếm cớ để ít phải về nhà chồng. Còn chồng tôi là con trưởng nên ngày giỗ, ngày lễ nào chúng tôi cũng phải về. Chính vì chuyện ấy, vợ chồng tôi hay cãi nhau. Chồng tôi muốn tháng nào cũng phải về thăm bố mẹ một lần. Còn tôi, tôi không muốn về. Bọn trẻ cũng cảm nhận được bà nội không quý chúng nó nên chúng nó cũng không thích về.
Nhiều lần, tôi góp ý với chồng về chuyện mẹ chồng tiết kiệm và co.i thườn.g con dâu cùng cháu nội. Chồng tôi lại bênh mẹ chằm chặp. Anh ta bảo "tính mẹ thế, mẹ không quý con, quý cháu thì quý ai?". Nhưng tôi thấy bà thực sự không quý con dâu, bà chỉ quý con trai bà.
Mỗi lần nói chuyện về mẹ chồng, hai vợ chồng tôi lại cãi nhau. Thậm chí, đợt nghỉ lễ 30/4 vừa rồi, tôi buồn quá nên đưa con xuống Hà Nội bằng tàu, để chồng tôi ở lại với ông bà hết kỳ nghỉ.
Bà hay than với con trai rằng bà mệt. Anh lại gọi bảo tôi gửi sâm, gửi nấm linh chi về cho bà. Tôi không tiếc mẹ chồng thứ gì nhưng tôi mua mang về bà đều không vui. Nếu chồng tôi mua mang về, bà vui và sử dụng hết.
Vì bà nội, tôi và chồng hay cãi nhau
Nghĩ đến cảnh về nhà chồng, tôi lại chạnh lòng. Trong khi đó, mẹ đẻ tôi thì cuối tuần nào mà chúng tôi không thì bà gọi điện ngay để hỏi han. Và mỗi lần con cháu về chơi, bà chuẩn bị cơm nước đàng hoàng. Có bao nhiêu của ngon, vật lạ nào, bà ôm ra hết cho con cháu.
Tôi so sánh chuyện mẹ chồng và mẹ đẻ, chồng tôi lại tự ái. Hơn chục năm kết hôn, tôi thấy vợ chồng vui vẻ hạnh phúc nhưng cứ chuẩn bị về nhà chồng hoặc ở nhà chồng là chúng tôi lại cãi nhau.
Theo Phunutoday
Hết hồn với một lời mời gọi "cho không, biếu không" Một tối cuối tuần, cô nàng gọi cho anh, giọng lè nhè say rượu, nói rằng đang ở quán bar và nhờ anh tới đón. Từng nhận được một lời đề nghị lạ đời như vậy là chàng trai trẻ tuổ.i tên Long (29 tuổ.i). Long kể, chủ nhân của lời đề nghị đó là một cô nàng của công ty đối tác...