Tôi chuẩn bị làm đám cưới với người chẳng yêu mình
Chắc tôi không thể dừng lại được quyết định này, nhưng không thể thôi hoang mang về cuộc hôn nhân sắp diễn ra…
Chắc tôi không thể dừng lại được quyết định này, nhưng không thể thôi hoang mang về cuộc hôn nhân sắp diễn ra… (Ảnh minh họa)
Tôi yêu anh, yêu say đắm ngay từ cái nhìn đầu tiên cách đây 3 năm, khi ấy tôi và anh đều là sinh viên một trường đại học, anh hơn tôi 1 khóa và là sinh viên năm cuối. Anh không có tình cảm với tôi mà lại yêu đứa bạn cùng lớp với tôi. Những buổi lớp tôi đi chơi, anh đều có mặt. Anh hát hay, đẹp trai và rất ga lăng với phụ nữ.
Yêu anh, tôi tìm mọi cách để có được anh, kể cả nói xấu bạn gái mình, làm cho họ mâu thuẫn, suýt chia tay, nhưng rồi họ lại tìm về với nhau. Anh nhận ra tình cảm của tôi dành cho mình, cũng nhận ra tôi là người phá bĩnh tình yêu của anh, nhưng không một lời trách móc, anh vẫn đối xử với tôi rất lịch sự.
Chỉ có bạn gái kia là ghét tôi ra mặt và luôn nói với anh tôi không phải là người đáng để đối xử tốt như vậy.
Tôi biết, anh chỉ đối xử với tôi như vậy vì phép lịch sự, chứ thực lòng mình anh cũng chẳng ưa gì tôi, thậm chí còn đề phòng tôi. Tôi biết, anh dành tình yêu cho người anh yêu rất nhiều- anh có thể hy sinh cả bản thân mình về họ.
Tiếc là, người ấy không phải là tôi. Mỗi lần nghĩ đến điều ấy, tôi lại cảm thấy trái tim mình như bị ai bóp nát ra, tôi yêu anh và không muốn anh yêu, cưới người con gái khác.
Video đang HOT
Tôi lại lên kế hoạch tìm mọi cách để có được anh, và rồi tôi đã có được anh, đã mang trong mình giọt máu của anh, anh suy sụp tinh thần khi biết tôi thông báo có thai.
Anh nghi ngờ đứa con không phải là con của anh, cho đến khi đứa trẻ được sinh ra và kết quả xét nghiệm ADN đã chứng minh anh là bố của con tôi, lúc này anh mới chấp nhận chia tay người con gái kia để làm đám cưới với tôi.
Đám cưới đang chuẩn bị diễn ra, con tôi sẽ có bố và tôi sẽ được sống với người đàn ông mình yêu thương. Tôi hạnh phúc vô bờ, còn anh thì đau khổ đến tột độ vì phải chia tay người con gái mình yêu và cưới một người chỉ vì trách nhiệm phải làm.
Nhìn vẻ mặt của anh, thái độ anh đón nhận đám cưới, tôi cảm thấy mình như mang tội. Mọi kế hoạch đã được chuẩn bị sắn sàng, bạn bè, người thân hai bên gia đình đều đã biết chuyện.
Tôi vui đấy, hạnh phúc đấy, nhưng vẫn không thôi hoang mang về tương lai của cuộc hôn nhân của mình. Không biết phía trước đó, sẽ là hạnh phúc hay khổ đau.
Theo Đất Việt
Từ ngày ly hôn với chồng, cuộc đời tôi như bước sang trang mới
Yêu nhau mấy năm mới làm đám cưới, những tưởng cuộc đời sẽ hạnh phúc, ai ngờ đâu, bước vào hôn nhân là tôi bắt đầu cuộc sống bất hạnh trăm bề.
ảnh minh họa
Tôi và chồng yêu nhau hơn 3 năm mới làm đám cưới. Anh là người gia trưởng, lại nghe lời mẹ từ chuyện nhỏ nhất trở đi, điều này tôi biết, nhưng anh vẫn rất tốt, rất ân cần với tôi, chính vì thế, tôi đồng ý cưới anh với hi vọng, tình yêu có thể khiến anh thay đổi, nhưng hóa ra tôi đã nhầm.
Vừa cưới về anh đã quán triệt tinh thần tôi, rằng mẹ anh vất vả nuôi anh khôn lớn, nên tôi phải có hiếu với bà, bà nói gì cũng phải nghe, nếu tôi làm bà buồn lòng hay làm sao thì đừng có trách. Tôi nhịn, dù sao tôi cũng chẳng phải đứa hư hỗn gì, tôi luôn nghĩ sẽ coi bố mẹ chồng như mẹ đẻ, nhất là bố anh mất rồi, nhà chỉ còn 3 mẹ con, tôi sẽ càng tốt với bà hơn.
Thế nhưng, việc tôi coi bà như mẹ đẻ cũng không khiến bà coi tôi như con gái. Bà không ưa tôi, hay nói thẳng ra là mẹ chồng ghét tôi. Nhà có 3 người, nhưng tôi cứ như người thừa giữa hai mẹ con anh vậy, bữa cơm mẹ con anh nói chuyện với nhau, gắp thức ăn cho nhau, tôi ngồi đơ ra hệt như kẻ thứ 3 lạc loài.
Tôi ốm, chồng chặc lưỡi bảo người ngợm gì mà động tý là ốm, hình như chưa bao giờ anh xuống bếp nấu cho tôi bát cháo, hay mua cho tôi viên thuốc, dù ốm đến liệt giường, tôi vẫn phải tự mình làm mọi việc, tự mình chăm mình.
Còn nếu chẳng may mẹ mệt, anh bắt tôi nấu món nọ món kia, thuốc thang cháo lão.
Ngay cả khi tôi bầu bí, sinh con, cũng chỉ hai mẹ con tôi chăm nhau, chứ mẹ chồng cũng chỉ chớp nhoáng. Chồng ráo với tôi, làm vợ đẻ con ra thì phải lo, đừng có nghĩ phụ thuộc bà quá. Bà ngoại ở xa không chăm được, nên đừng cái gì cũng bà nội.
Tôi biết thế, nhưng vì sinh con xong còn phải đi làm, chẳng còn cách nào khác, tôi buộc phải thuê ô sin, rồi đi làm ngày đêm, nhận cả việc về làm thêm để kiếm thêm tiền trang trải. Con gần 1 tuổi, tôi gầy hốc hác cả người.
Trong gia đình, tôi cũng chẳng có tiếng nói gì, mọi thứ đều do chồng quyết. Anh có vợ con rồi nhưng chưa bao giờ đưa một đồng cho tôi, cái gì cũng bo bo đưa mẹ đẻ. Cũng may nhà tôi có, mẹ thương tôi nên thi thoảng cũng lấy tiếng cho cháu mà gửi tiền đỡ đần tôi.
Năm con tôi gần 3 tuổi, nhà có biến cố lớn, hôm ấy mẹ chồng và tôi có chút xích mích. Tôi tủi quá nên bỏ đi, không ngờ đúng lúc mẹ chồng tôi bị cao huyết áp ngã xuống, chồng về chứng kiến, anh nhất mực cho rằng chính tôi là nguyên nhân khiến bà phải đi viện cấp cứu. Hôm đó anh đánh tôi, chửi tôi không ra gì. Thú thực, tôi như giọt nước tràn ly, chẳng còn gì để mất, tôi làm ầm ỹ tất cả lên và cuối cùng, trong cơn nóng nảy của cả hai, tôi và anh đã ký vào đơn ly hôn và ra tòa sau đó không lâu.
Tôi đưa con về nhà ngoại, mẹ tôi bảo không sống được cứ về đây, trước mắt cứ để con đi lớp ở quê, tôi lo việc của tôi, bao giờ ổn thì đón con về.
Thời gian đầu tôi cũng buồn và suy nghĩ lắm, nhưng rồi nhìn lại mình, gần 30 tuổi mà tôi gầy gò, già nua, khắc khổ, tự cảm thấy mình đày đọa mình quá, bao nhiêu năm sống không ra sống, cam chịu đến tủi nhục như thế. Tự dưng tôi nhận ra mình phải khác đi, phải thay đổi, bởi tôi còn quá trẻ, còn nhiều cơ hội để bắt đầu lại cuộc đời.
Tự dưng thấy tinh thần mình thoải mái, chẳng phải lo nghĩ tối nay nấu gì cho mẹ chồng, chẳng phải lo nhìn sắc mặt mẹ con anh mỗi khi bắt đầu câu chuyện... Tôi thấy mình như trẻ ra, như thấy tương lai mới đang mở ra trước mắt...
Người ta nói rằng, phụ nữ đừng có dại mà đong đếm hạnh phúc của mình quanh quẩn người đàn ông, bây giờ tôi mới thấy điều ấy quả thực chẳng sai chút nào...
Theo blogtamsu
Đêm tân hôn đầy tủi hổ của cô dâu 'không cha không mẹ' "Nhà này không có chuyện con dâu chưa ở được ngày nào đã đòi đi chơi", "Cô xem lại đi, không được dạy dỗ từ nhỏ nên mới đòi làm những cái việc vớ vẩn như thế hả?" Tôi là Minh, năm nay 25 tuổi. Tôi mới cưới chồng cách đây 5 hôm. Trước khi đến với chồng tôi bây giờ, chúng tôi...