Tôi chưa sẵn sàng đưa con đi xét nghiệm ADN dù nghi ngờ vợ
Con gái lớn nhiều người bảo bé chẳng giống bố mẹ. Bé khỏe mạnh, cân nặng chuẩn nhưng đêm ngủ ngáy và nghiến răng, trong khi bố mẹ chẳng có.
Nhân đọc bài tâm sự “Có chồng rồi tôi vẫn yêu thầm người đàn ông có gia đình”, tôi cảm thấy có nhiều nét tương đồng về hoàn cảnh nên xin chia sẻ vài điều, mong tác giả cảm nhận và thấu hiểu thêm quan điểm của những ông chồng cũng như rất mong muốn các bạn độc giả bên ngoài có góp ý thì đọc kỹ, vì người ngoài cuộc sẽ góp ý tích cực, sáng suốt, đóng góp chân tình nhằm giúp tôi cùng chị Hải (tác giả bài viết trên) giải tỏa ách tắc tâm lý bấy lâu, hướng về tương tai tốt đẹp hơn. Vợ chồng tôi lấy nhau cũng lâu gần như chị Hải, có trình độ, có công việc tốt, hai con ngoan và cuộc sống gia đình tương đối tốt, đôi lúc tranh cãi bắt đầu từ những hành động uẩn khuất không hay của vợ.
Vợ hơn tôi một tuổi, hình thức không đẹp nhưng tôi yêu thật lòng. Quen nhau một năm rồi lấy nhau và có con một năm sau đó, vợ chồng tôi êm ấm, vui vẻ, nồng nhiệt. Từ năm thứ 2 trở đi vợ thay đổi, lạnh nhạt hẳn đi như khúc gỗ, chồng động đến thì đáp ứng cho có lệ, nhẫn cưới cũng không đeo cho đến những năm sau nữa. Tôi thắc mắc nhiều lần thì vợ bảo do mang bầu, sinh con nên không có nhu cầu và khó mang nhẫn, nhưng sau sinh nhiều năm phục hồi mà vợ vẫn thế. Tôi tin vợ và nghĩ cũng bình thường nhưng sau đó có nhiều việc tôi không chấp nhất, sau này nghĩ lại cảm thấy bất thường.
Thứ nhất: Đêm tân hôn, khoảng 23h, đang lúc vợ chồng gần gũi vợ nhận được một cuộc điện thoại từ người đàn ông khác, nằm gần tôi nghe tiếng anh ta khóc lóc, vợ tỏ ra rất quan tâm hỏi thăm “Anh say rồi hả, anh đang ở đâu vậy? Anh có sao không”. Tôi nhìn vợ và ngạc nhiên, vợ thấy thế mang điện thoại ra bên ngoài nghe. Tôi giận vì điều đó nên hỏi vợ là ai, vợ bảo anh ta yêu đơn phương, thấy em cưới nên buồn gọi chứ em không biết. Tôi thấy bất thường nhưng tin vợ nên bỏ qua.
Thứ hai: Trong thời gian vợ chồng dành dụm để mua đất, xây nhà riêng (khoảng 3 năm) thì chúng tôi sống chung với gia đình vợ. Khoảng thời gian này có 2 bạn học của em vợ ở quê cũng lên nhà vợ ở nhờ. Hai lần tôi bắt gặp một cậu bằng tuổi tôi đùa cợt, vỗ vào mông vợ. Ban đầu tôi nghĩ vô tình nên không nói, đến lần thứ 3 tôi nhắc vợ, lần thứ 4 tôi nói thẳng vào mặt vợ và mẹ vợ thì họ bảo xem như em út trong nhà. Tôi mất thiện cảm nặng với vợ, nhưng yêu vợ con rồi cũng qua.
Video đang HOT
Thứ ba: Vợ làm nhà nước tuần 5 ngày, không áp lực như làm tư nhân. Tôi không thích vợ cứ về nhà là lại có tin nhắn, cuộc gọi của những nam đồng nghiệp, nhưng lại thấy hay xảy ra điều đó nên thắc mắc thì vợ bảo do công việc. Đặc biệt giận khi có một tối hẹn với sếp công ty cũ 8 năm trước (chỉ làm chung vài tháng) cùng đi đám tang đồng nghiệp, nhưng khi dì và chú tôi mất ở ngoại thành lại chẳng thấy vợ về viếng. Sau đó vẫn còn vài lần vợ tôi nhận điện thoại của anh ta vào cuối tuần, mỗi lúc như thế vợ hay mang điện thoại tránh đi chỗ khác nghe, tôi giận và đã lớn tiếng với cô ấy, cố để cho người kia nghe, sau đó không thấy nữa. Tôi mất lòng tin từ đây.
Ngồi ngẫm lại các việc, tôi tự hỏi “Vợ có yêu mình thật lòng không, sao như khúc gỗ và không đeo nhẫn bấy lâu, lại nhiều hành vi mờ ám với người khác nữa. Vợ bảo không tin tưởng thì ly hôn. Tôi nghiêm túc nên không dễ nói từ ly hôn, vợ nói vậy chứng tỏ cô ấy không yêu và xem thường cuộc hôn nhân này. Thậm chí cả đứa con gái lớn nhiều người bảo bé chẳng giống bố mẹ, bé khỏe mạnh và cân nặng chuẩn nhưng nhiều đêm ngủ cứ ngáy và nghiến răng trong khi bố mẹ chẳng có. Tôi định mang nó đi kiểm tra ADN nhưng vẫn chưa làm vì thương con, muốn giữ mái ấm này.
Gần đây tôi vô tình bắt gặp tờ giấy tương đối mới trong sổ lưu niệm cũ của vợ có ghi lời nhắn “Xa em, lúc nào anh cũng nhớ em. Nhớ từng ánh mắt, nụ cười. Nhớ đôi môi em mềm mại, nhớ khuôn ngực em ấm nồng, nhớ những giây phút hạnh phúc bên nhau. Chỉ vậy thôi là đã đủ để anh vượt qua các cơn đau thể xác, các mất mát tinh thần. Anh nhớ em rất nhiều”. Tôi hỏi thì vợ bảo người yêu cũ ghi nhưng là tình cảm trong sáng trước khi cưới. Trước kia vợ chồng cũng tâm tình hết, nhưng tôi đâu có thấy vợ nói gì đến người này.
Tôi mong vợ mình sống đúng đắn, đoan chính để con cái có mái ấm, có tương lai tốt, chứ không phải sống theo kiểu đó. Tôi đã kiên nhẫn nhún nhường nhiều rồi nhưng cái gì cũng có giới hạn. Có thể tôi rối trí nên đánh giá vấn đề không chuẩn và mụ mị, mong nhận được sự chia sẻ của các bạn. Chân thành cảm ơn.
Theo Vnexpress
Trả giá vì một lần mang con đi xét nghiệm ADN
Chỉ một lần mang con đi xét nghiệm ADN đã khiến tôi đủ hối hận cả một đời...
Ngày trước, vợ có một người yêu rất đẹp, đó là người đàn ông mà mỗi lần cãi nhau sau này, vợ đều nhắc đến anh ta để nhằm so sánh với chồng. Vợ bảo, ngày trước, cũng vì tổn thương trong tình yêu mà vợ từ bỏ người đàn ông ấy. Lấy tôi, chỉ mong có cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc, ai ngờ... Tôi chẳng cho vợ được tháng ngày sung sướng, lại còn hành hạ vợ, vô tâm vô tính, khiến vợ cảm thấy lạc lõng trong nhà chồng.
Đàn ông chúng tôi ghét nhất là bị so sánh này kia. Lấy nhau mấy năm rồi, tôi cũng thật sự chưa làm được nhiều điều cho vợ ngoài đi làm công ăn lương, rồi mang tiền về nhà lo sữa sãi cho con. Cuộc sống cũng khá là khó khăn nên đôi lúc chẳng lãng mạn ngọt ngào được. Đàn ông thường hay quên. Lắm lúc bảo gây bất ngờ cho vợ nhưng bận nhậu, bận bạn bè rồi công việc, lại quên mất. Đôi lúc vì lười. Ra chợ mua một bó hoa cũng cảm thấy ngại vì chuyện mang hoa về rồi mặc cả các thứ trên đời.
Có những đêm, tôi thấy vợ nằm khóc, tôi lại càng hiểu, thật sự vợ cảm thấy chán nản khi ở bên cạnh tôi. Tôi đã từng nghĩ, chuyện chồng kém lãng mạn sau hôn nhân là chuyện bình thường. Vì kết hôn đâu giống khi yêu. Bao nhiêu thứ phải lo. Có con cái rồi thì càng phải lo toan nhiều hơn nữa. Chỉ mong vợ đừng để tâm tới những chuyện như vậy mà đau lòng. Vợ đau lòng thì chỉ mệt vợ thôi, đàn ông chúng tôi lai xuề xòa cho xong chuyện.
Vợ chồng tôi cãi nhau nhiều lần và lần nào vợ cũng nói, &'tôi hối hận vì lấy anh'. Thật ra, tôi đã có sửa, chỉ là vợ không nhìn thấy hoặc sự thay đổi quá chậm. Tôi không biết phải làm cách nào khiến vợ hài lòng. Cũng biết tặng hoa, cũng biết mua quà nhưng một lần sai lầm là vợ lại lôi cả đống chuyện cũ ra để nói lại. Khổ cái là sống chung nhà chồng nên nhiều khi, tôi cảm thấy, tôi và vợ không có điều kiện gần gũi, quan tâm nhau, yêu thương nhau. Vì còn có mẹ tôi, bố tôi, thân mật tình cảm với vợ quá ngay trong nhà mình cũng làm tôi ái ngại.
Sau nhiều trận cãi vã như thế, vợ tôi đã thay đổi hoàn toàn. Chẳng biết vì suy nghĩ thế nào mà vợ trở nên xinh đẹp, ăn chơi, dịu dàng. Tôi bắt đầu thấy hàng xóm lời ra tiếng vào. Khi đó, tôi không hiểu, vì quá giận chồng mà vợ nghĩ, phải yêu lấy bản thân mình. Bao lâu nay vợ hi sinh quá nhiều cho nhà chồng, tìm mọi cách chăm sóc chồng con mà không bao giờ chăm chút cho bản thân. Bây giờ, vợ nhất định muốn làm đẹp, muốn mua sắm và ăn diện.
Rồi một lần, tôi nghe người ta nói, vợ tôi chắc là đang ngoại tình, máu tôi nổi điên lên. Họ lại xì xào nhau thằng cu chẳng giống con tôi chút nào. Vì nhìn nó thế nà cũng không giống bố. Họ nghi ngờ vợ tôi này nọ, hay là con cái của ai. Rồi tôi lại nghĩ, thật là, con tôi không giống tôi tí nào thật. Ngày trước, vợ hay nhắc tới người cũ, rồi đau lòng vì anh ta suốt mấy năm trời, liệu có phải, họ đã lừa dối tôi?
Tôi ngấm ngầm mang con đi xét nghiệm ADN, để mong nhận được kết quả khác. Dù vậy, tôi vẫn hi vọng con là con tôi, tôi chẳng muốn mình phải mất đi đứa con trai ấy. Chúng tôi rất yêu thương nhau. Một phút nông nổi, tôi làm việc dại dột ấy nhưng thật may mắn, kết quả là con của tôi.
Sau cơn giận ấy, tôi đã nguôi ngoai và nghĩ mình thật sự quá nghi ngờ vợ, là mình đã sai. Tôi quyết định từ nay sẽ đối xử tốt với vợ. Chỉ là, tôi không còn cơ hội đó.
Tờ giấy kết quả xét nghiệm, vợ tôi thấy được... đã khóc suốt cả ngày hôm đó. Cô ấy muốn thay đổi bản thân, muốn làm đẹp, muốn cho chồng thấy sức hấp dẫn của mình để kéo tình yêu lại như xưa chưa không hề ngoại tình hay lăng nhăng gì cả. Cô ấy đã nói trong nước mắt rằng, chuyện ngày hôm nay không thể cứu vãn được. Cô ấy đã chịu thiệt thòi nhiều và đã cố gắng quá nhiều nhưng ngày hôm nay, chuyện tôi nghi ngờ vợ, mang con đi xét nghiệm ADN là một việc làm bỉ ổi, vô liêm sỉ, và là một sự xúc phạm lớn với vợ. Vợ thề sẽ không tha thứ cho tôi.
Sau lần ấy, cô ấy mang con về nhà ngoại biền biệt, cấm tôi không được đến gần, cũng không nghe điện thoại, không cho tôi thăm hỏi. Tôi hối hận vì hành động nông nổi của mình. Là một gã chồng vô tâm, tôi không biết sửa sai còn nghi ngờ vợ, còn nghe lời người ta dị nghị rồi làm khổ vợ mình. Tôi thật sự sai rồi, thật sự đã quá sai rồi!
Theo Khám Phá
Khóc với lý do vợ cản tôi mang con đi xét nghiệm ADN Có khi nào thằng bé không phải là con của tôi không nhỉ? Vì đúng là nó chẳng có gì giống tôi hết. Sau 3 năm cưới vợ mà tôi vẫn không thể nào có nổi mụn con, gia đình tôi đã gây sức ép bắt vợ tôi đi khám. Tôi cũng thấy ái ngại cho vợ, cô ấy cứ gầy gò thế...