Tôi chọn gái quê đẹp lạ…
Qua bài viết này, tôi chỉ muốn gửi lời nhắn nhủ “Vợ chồng đồng lòng, đừng lo nghèo khó!”
ảnh minh họa
Tôi thường xuyên xem các bài viết tham dự chuyên mục “Hôn nhân và tham vọng tiền tài, địa vị”. Tôi thấy ở đó có nhiều bạn đọc chia sẻ những câu chuyện với tham vọng rất lớn trong hôn nhân. Tôi đã do dự nhiều lần, hôm nay nhân tiện vợ đi vắng, tôi quyết định viết câu chuyện của mình với đôi lời chia sẻ.
Lần đầu tiên tôi gặp Nhung – vợ tôi bây giờ, khi cô ấy bị hỏng xe máy và lẽo đẽo dắt trên đường cao tốc. Cô ấy cố lê những bước chân nặng nhọc để dắt xe vì đoạn đường nắng gió… Thấy cô ấy dắt xe vất vả, tôi ngỏ ý giúp. Tôi hỏi han, cô ấy ngẩng lên, tôi giật mình vì đó là một cô gái đẹp lạ lùng. Sau đó, cô ấy ra lái xe Wave của tôi, còn tôi cắm cúi dắt chiếc xe Wave của cô ấy đi vá. Vá xong rồi chúng tôi làm quen với nhau, hóa ra hai người cùng quê. Chúng tôi quen biết nhau rất tự nhiên như thế.
Thời điểm quen biết cô ấy, tôi là một cậu con trai có với nhiều lựa chọn. Tuy tôi sinh ra ở quê nhưng tôi là một người khá ổn về hình thức, học vấn nên có nhiều cô gái thành thị mê đắm. Nói thật là có người có bố mẹ làm quan chức rất to và rất có điều kiện sẵn sàng. Thế nhưng, nhìn lại tất cả, tôi chỉ thích Nhung. Bởi cô ấy có vẻ đẹp riêng, lại là người không đòi hỏi nhiều, biết yêu thương.
Quen rồi, chúng tôi yêu rất nhanh. Năm đó tôi 29 tuổi còn Nhung 25 tuổi. Chúng tôi làm đám cưới sau 4 tháng quen biết. Nhiều bạn bè tôi cứ bảo, tiếc cho tôi… Tôi chỉ cười bảo mình đã chọn “gái quê” rồi.
Sau khi lấy nhau, chúng tôi cùng sống và làm việc ở Hà Nội. Ban đầu chúng tôi rất khó khăn, khi ấy lương của tôi 4 triệu, còn của Nhung chỉ được 2,5 triệu. Thế mà hai vợ chồng ki cóp 1 thời gian được 15 triệu, chúng tôi tự bảo ban nhau tiết kiệm dành dụm để sinh con.
Lấy nhau được 2 năm thì chúng tôi sinh con đầu tiên. Sau thời gian đó, tôi tìm công việc mới với mức lương khởi điểm là 10 triệu. May mắn cứ ùn ùn kéo đến cộng thêm một người vợ biết ki cóp, chúng tôi dần có quyển sổ tiết kiệm đầu tiên với số tiền là 70 triệu.
Năm nay là năm thứ 5 tôi ở Hà Nội, tôi đã có 4 quyển sổ tiết kiệm khác với một số tiền không nhỏ… Chúng tôi đã sẵn sàng để có thể mua được nhà chung cư và những tài sản có giá trị khác.
Thực ra lấy vợ hay chồng nghèo khó thì ban đầu không phải không có những khó khăn. Năm đầu tiên lấy nhau, chúng tôi chưa có vật chất gì và có những khó khăn không hề nhỏ. Tôi nhớ khi ấy, vợ có bầu thèm ăn những đồ ăn lạ mà lại đắt tiền… Khi ấy tôi thương vợ lắm nhưng vẫn phải cân nhắc túi tiền của mình rất kĩ. Tôi nói nửa đùa nửa thật là “2 ngày đi làm anh mới mua cho mình được suất ăn ấy đấy”. Có lẽ được nhắc nhở, lại hiểu hoàn cảnh của mình, cô ấy lại tự can ngăn tôi, không đi mua món ăn đắt tiền ấy nữa. Cô ấy hay nói hóm hỉnh “Nho vẫn còn xanh lắm”.
Video đang HOT
Lúc khốn khó, vợ chồng biết bảo ban nhau nên vợ chồng tôi có cuộc sống khá hạnh phúc. Về vật chất, dành dụm thì của cải sẽ sinh ra của cải. Các cụ ngày xưa có nói “thuận vợ thuận chồng tát biển đông cũng cạn” là không sai.
Tôi lấy vợ đã hơn 5 năm rồi và tôi chưa bao giờ ân hận mình lựa chọn một người vợ nghèo, một cô gái đến từ nông thôn. Có thể một hai năm nữa chúng tôi mới rút hết tiền tiết kiệm để mua nhà chung cư… Nhưng lúc nào tôi cũng thấy mình đã được sống thật đầy đủ về cả vật chất lẫn tinh thần.
Theo VNE
'Còn trinh á, bà điên chắc?'
Tôi, cô gái 26 tuổi, yêu người này là mối tình thứ hai và quyết định sẽ tiến tới hôn nhân. Và tôi thú thực, mình còn trinh, vì chưa từng quan hệ.
Tôi và cô bạn, hai người bạn thân rất thân từ thuở nối khố nhưng cũng đã quá lâu ngày không gặp. Phải tới nửa năm nay, từ ngày cô ấy bận bịu với công việc kinh doanh, còn tôi cũng mải mê tích cóp nên chẳng có mấy thời gian gặp nhau. Vả lại, cô ấy cũng đã có gia đình, có con cái nên không tiện hẹn hò cà phê như trước. Nay rảnh rỗi, hai người có dịp hàn huyên, ôn chuyện cũ.
Sau một hồi nói chuyện Đông, chuyện Tây, cô ấy bảo:
- Mà bà có người yêu rồi ra mắt anh chị em đi chứ. Giấu em đi rồi đùng cái nổ là không ai đi ăn cưới đâu nhé.
Tôi cười mỉm:
- Ừ được rồi, thế hôm nào đi cà phê, tôi rủ ông ấy đi cùng rồi ngồi mà phán nhé.
Cô ả gật đầu ra giọng:
- Thôi, bố trí nhanh nhanh, suốt ngày hẹn mà chẳng biết tới hôm nào. Bạn bè đây còn nửa năm không gặp, nói gì hôm nào.
Ảnh minh họa
- Tôi hứa, bà yên tâm đi.
Sau một trận cà phê, chúng tôi đi ăn và lại tiếp tục chủ đề cũ. Giữa quán xá đông người, cô ấy bô bô hỏi tôi một câu hỏi khiến tôi ngượng chín mặt:
- Này, ngủ với nhau chưa?
Lúc ấy, trong đầu tôi chưa kịp chuẩn bị câu trả lời, chỉ nghĩ: "Liệu người ta có nghe thấy không nhỉ?", rồi tôi ngó dọc ngó ngang, sợ ai đó đang nhìn mình bằng ánh mắt ái ngại. Có lẽ, họ nghe thấy cả đấy và đang cười thầm chứ chẳng ai vô duyên tới mức sang ngó mặt xem hai con bé này như thế nào đâu.
Tôi lắc đầu và nhanh chóng trả lời cho xong câu hỏi để chuyển sang chuyện khác:
- Chưa, ngủ gì mà ngủ, đã cưới đâu!
Cô bạn há hốc mồm:
- Thế bà còn nguyên á?
Tôi cười sảng khoái:
- Chả còn nguyên thì cho ai mà không còn!
Dường như lúc ấy câu chuyện đang vào cầu nên tôi cũng quên mất cái ngại và không còn sợ mọi người nghe thấy nữa. Cô bạn cười một cách mỉa mai và ra vẻ rất hài hước:
- Bà điên à, giờ mà còn nguyên á, bà bao tuổi rồi bà biết không, 26 rồi đấy, trẻ trung gì nữa?
- Xời, mới có 26, gì mà bà làm toáng lên thế, yêu ra yêu, chồng ra chồng, tôi đã lấy chồng đâu mà... mất.
Cô bạn có vẻ khó chịu, xua tay:
- Thôi, thôi, bà dở hết chỗ nói. Bà chưa có chồng chưa biết cảm giác gần gũi đàn ông thích thú thế nào đâu, cứ là tiến tới đi. Đừng có mà bỏ phí cơ hội, sau này lấy nhau cảm giác ấy nó sẽ khác, không còn lãng mạn như giờ nữa. Bây giờ, con gái bằng tuổi bà á, nó chả lấy mấy chồng, chả yêu vài thằng một lúc, và còn trinh thì đúng là quá nực cười. Giữ cái gì chứ giữ trinh tiết, quê rồi bà ạ. Bây giờ đàn ông không quan trọng chuyện đó nữa, họ còn thích lấy vợ không còn đấy chứ, có người còn đi phá để mà dễ lấy chồng chứ chẳng phải tôi nói chơi đâu!
Tôi nghe chuyện mà thấy ly kì, làm gì có chuyện đi phá cho dễ lấy chồng, có mà dở hơi à. Chỉ có người điên, người khùng thì mới làm như thế, giữ gìn trong trắng đến khi lấy chồng, chẳng phải được chồng tôn trọng hay sao? Tôi nghĩ, nếu đúng là như cô bạn tôi nói, đàn ông bây giờ chỉ thích con gái từng trải, đã từng qua tay người khác cho có kinh nghiệm giường chiếu thì đúng là loạn rồi.
Cô bạn tôi bảo:
- Bà cổ hủ vừa thôi, sống sao cho sướng cái thân bà, cứ cố gắng gìn giữ nhưng đàn ông nó có giữ cho mình đâu, sao phải khổ thế!
Cô ấy không quên thêm câu: "Đúng là dở hơi" sau khi câu chuyện kết thúc.
Tôi, cô gái 26 tuổi, yêu người này là mối tình thứ hai và quyết định sẽ tiến tới hôn nhân. Thế nhưng, tôi thú thực, mình còn trinh, vì chưa từng quan hệ với một người đàn ông nào. Tôi đã cố gắng gìn giữ cái trong trắng của mình cho tới ngày được chồng tôn trọng trong đêm tân hôn. Tôi biết, xã hội vốn thoáng hơn, con người cũng sống buông thả hơn, nhưng tôi luôn giữ phương châm của mình, phải còn trinh trong ngày cưới. Thế nhưng, lại có người bảo tôi dở hơi, không ai khác lại chính là cô bạn thân của tôi.
Vậy tôi thật sự dở hơi sao, có phải bây giờ còn trinh là quê lắm. Chị em nghĩ sao, hay là đúng thật tôi quá quê mùa rồi?
Theo Alobacsi
"Có ế cũng không thèm yêu con gái quê" Bạn tôi bảo: "Ở đâu cũng có người này người kia, không khéo ghét của nào trời trao của ấy!". Tôi nói với bạn tôi rằng: "Xin lỗi, có ế tôi cũng không thèm yêu gái quê". ảnh minh họa Khi viết ra những dòng này, tôi cũng linh cảm là mình sẽ không nhận được sự đồng tình của một số người,...