Tôi chọn chồng chứ không chọn của
Đây là quan điểm chọn chồng của tôi – một cô gái gốc Hà thành.
Gửi anh Tuấn Dũng, tác giả bài viết “Tiêu chuẩn kén vợ của gã trai đạt chuẩn xịn”!
Thỉnh thoảng rảnh tôi cũng lang thang trên các trang báo điện tử. Tôi thích đọc nhất là mục Tâm sự bởi ở đây tôi học được nhiều điều.
Trên đời này làm gì có cái gọi là “tuyệt đối”, chỉ những cái gọi là “không tuyệt đối” mới đáng được cho là “tuyệt đối”. Ai tự đứng lên vỗ ngực bảo “Tôi là người hoàn hảo”, tôi sẽ nghĩ thật ra anh chả là gì cả. Giống như một hạt cát giữa sa mạc, chẳng tạo nên một thứ gì dù là nhỏ nhất.
Đọc bài viết của anh, tôi cần cho anh thấy anh là ai và đang đứng ở đâu. Anh quá kiêu ngạo rồi. Anh xem thường phụ nữ, anh nghĩ rằng con gái thời nay “vụng thối vụng nát” không biết làm gì ngoài chơi bời lướt web.
Giờ thời đại nào rồi anh còn muốn vợ chỉ ở trong bếp, anh là người thế kỉ bao nhiêu mà phân biệt đối xử. Anh có biết có rất nhiều đầu bếp là nam giới họ nổi tiếng thế giới và được mọi người tôn trọng gọi là “Vua bếp mọi thời đại” như: Auguste Escoffier, Jamie Oliver, Martin Yan…
(Ảnh minh họa – Nguồn: inmagine)
Và bao nhiêu người phụ nữ kinh doanh thành đạt, họ không chỉ đảm nhận vai trò làm kinh doanh như những người đàn ông bình thường khác. Hơn thế họ còn là tròn bổn phận của người vợ, người mẹ chăm lo cho gia đình.
Không có sự nghèo hèn nào là đáng khinh cả? Nghèo thì chỉ “làm lính” chứ không thể “làm quan” ư? Từ xa xưa có biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt xuất thân từ bần hàn. Kể cả đến bây giờ vẫn có bao nhiêu người thành đạt thoát ra khỏi cảnh nghèo khó. Cuộc sống khó khăn càng là động lực thôi thúc họ.
Chỉ có những kẻ không lười lao động, chỉ biết “há miệng chờ sung” mới mãi nghèo khổ. Tôi tôn trọng người nghèo khi họ biết đứng lên. Tôi khinh những người nhà giàu khi không biết quý trọng những gì mình đang có.
Tôi sinh ra trong một gia đình gốc Hà thành. Tôi chỉ dám nhận gia đình tôi thuộc bậc trung, không quá giàu có hay nghèo khổ quê mùa. Tôi cũng là một cô gái bình thường như bao cô nàng khác. Tôi mơ mộng cho cuộc sống riêng của mình sau này.
Ra đường tôi cũng thích được mặc đẹp nhưng không phải hở hang. Tôi yêu vẻ đẹp tự nhiên đơn giản, không thích son phấn quá đậm và tôi không có nhiều mỹ phẩm trong nhà.
Tôi không thích sự ồn ào trong cả buổi tiệc, quán bar. Tôi tránh những chốn đông người không phải vì tôi quá xấu mà đó là con người tôi.
Ai mới gặp cũng cho rằng tôi khó nói chuyện và hay để ý họ, nhưng khi quen nhau họ mới biết về tôi. Họ nói con người tôi có vẻ hơi theo hướng “các cụ”. Nhưng tôi dung hòa theo cả hiện đại và cổ xưa.
Bố mẹ dạy tôi về cuộc sống hiện đại và sự va vấp xã hội. Ông bà cho tôi hiểu cuộc sống của người đi trước qua những câu chuyện cổ hay chính cuộc sống của ông bà, bố mẹ tôi. Tôi thấy không gì là đáng xấu hổ cả chỉ có sự lười nhác là đáng khinh. Bố mẹ tôi từ hai bàn tay trắng làm lên cơ nghiệp, hai bàn tay làm ra từng viên gạch xây nhà, nuôi dạy chị em tôi nên người.
Cũng như bao người khác “trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng”, bố mẹ tôi muốn tôi có một cuộc sống đầy đủ vật chất. Không muốn tôi phải gồng mình gánh vác, tất tả lo toan cho cuộc sống mưu sinh.
Video đang HOT
Tôi ngoan ngoãn học hành không yêu đương chơi bời linh tinh. Tôi cũng có những rào cản riêng cả trong mối quan hệ. Tôi có rất ít bạn, nhất là con trai lại càng không có nhiều. Cũng do tôi không thích ồn ào, đông người.
Con gái lớn có người tán tỉnh cũng là bình thường. Người đến tán tôi có nhà Hà Nội, có xe bốn bánh, gia đình có quán riêng. Đó là những gì tôi nghe mẹ nói chứ tôi không quan tâm.
Tôi nói chuyện được một lần rồi quyết định rút lui luôn mà không đưa ra lý do gì cả, tôi chỉ bảo không hợp. Cả hai nhà tròn mắt nhìn tôi, vì trước đó đã đi xem tuổi bảo tôi và anh rất hợp nhau, sau làm ăn phát đạt. Nhưng tôi không quan tâm đến điều đó.
Anh có biết tại sao không? Vì anh ta giống anh đấ. Và đó là điều tôi ghét nhất khi chưa đánh đã khai. Tôi chả còn tý hứng thú gì để tìm hiểu cả. Anh ta khoe có nhà, có xe, có tiền của. Anh ta nói về sự giàu có của anh ta quá nhiều.
Có lẽ anh ta nghĩ rằng khi biết anh giàu tôi theo luôn sao?Nhầm to rồi, tôi chọn chồng chứ không chọn của.Tôi yêu con người bên trong chứ không phải vẻ hào nhoáng bên ngoài. Tôi có sức khỏe của bố, đôi tay của mẹ và nhiệt huyết khám phá sáng tạo của tuổi trẻ.
Muốn làm nên một thứ cho riêng mình, tôi không muốn làm tầm gửi sống dựa vào người khác. Đó là điều tôi được học khi còn là một cô bé, hãy dựa vào mình để phát triển. Những thứ mình làm ra sẽ nắm chắc hơn khi cầm đồ của người khác cho mình. Họ sẽ đi bất cứ lúc nào họ muốn.
Khi tôi học và sống xa nhà, tôi gặp anh (người tôi yêu bây giờ). Anh dạy cho tôi biết nhiều hơn về mọi thứ xung quanh. Giờ đã là năm thứ 3 tôi sống nơi đất khách quê người, anh là người thân duy nhất của tôi nơi đây.
Nói là cùng đất nước nhưng tôi và anh lại ở xa. Do công việc nên số lần gặp nhau của 2 đứa chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chúng tôi chỉ nói chuyện với nhau qua mạng, gọi điện hỏi thăm nhau.
Khi tôi mới sang đây được mấy tháng, em gái ở nhà bệnh nặng. Tất cả y bác sĩ đã bó tay, tôi khóc lóc đòi về nước mặc kệ mọi người nói làm thủ tục cũng không kịp, tôi có về cũng không làm được gì.
Tôi còn không nhớ để nói cho anh. Khi anh nghe mọi người nói đến tai vội xin nghỉ về sớm gọi điện cho tôi. Anh cũng khuyên tôi nên nghĩ lại bởi về cũng không kịp nếu chuyện đã xảy ra tôi cũng nên chấp nhận. Gia đình tôi cũng khuyên đừng về vì tôi mới sang cần ổn định công việc, cuộc sống bên này.
Tôi bên này chỉ có một mình, cả nhà ai cũng lo cho tôi. Anh nói nhẹ nhàng tôi không nghe lại mắng tôi bảo tôi lớn mà muốn làm gánh nặng nữa hay sao? Cả nhà đang rối tung lên đừng có trẻ con vậy. May mắn sau một tuần hôn mê ở nhà em gái tôi tỉnh lại. Đó là niềm hạnh phúc lớn nhất và đó cũng là một phép màu tôi tin là vậy?
Anh quan tâm và yêu tôi nhưng bố mẹ tôi không đồng ý vì anh là dân tỉnh lẻ. Anh không có những điều kiện tốt như những người đến tán tỉnh tôi. Nhưng tôi lựa chọn làm dâu nhà anh, theo anh về quê sống. Con người anh có nhiều thứ cho tôi tìm hiểu, anh không phô trương bản thân mình mà khép lại muốn tôi phải lật mở từng trang.
Những gì anh có ngày hôm nay là do đôi bàn tay anh làm nên, không đi xin bố mẹ anh chị. Anh tự lo cho cuộc sống của mình và tôi đã học được thêm điều đó.
Giờ sự lựa chọn của tôi đang làm cả gia đình bực mình. Bố mẹ tôi phẩn đối sự lựa chọn “ngu dốt” của con gái mình. Trong khi tất cả mọi người muốn lên Hà Nội và có một công việc trên này thì tôi lại muốn rời xa nó.
Tôi đã bỏ một người như anh để đến với người khác kém anh. Nhưng anh có một thứ mà anh và người khác không có được. Không phải tất cả con gái thời nay đều chạy theo tiền của. Nếu anh lấy được cô gái nào yêu tiền của anh thì là do anh chưa tu đủ kiếp thôi. Con gái thì xinh hay xấu, giàu có hay nghèo hèn thì họ đều có tự tôn riêng của mình.
(Ảnh minh họa – Nguồn: inmagine)
Không ai hoàn hảo cả, không phải bất cứ người nào cũng giỏi giang thành đạt. Họ đến với nhau đơn giản là có duyên số, là yêu con người nhau chứ không phải đủ những yếu tố mà đối phương đưa ra. Rồi một ngày những tiêu chuẩn anh đưa ra không còn nữa thì anh sẽ ly hôn hay sao?
Ai cũng muốn lấy được vợ được chồng thành đạt. Có ai nói tôi muốn khổ đâu, nhưng hãy tự tay mình làm ra điều đó thì tốt hơn. Không ai nắm chặt tay từ sáng đến tối đâu, ai cũng bắt đầu từ 2 bàn tay trắng. Có thể anh may mắn hơn người khác là được bắt đầu từ những thứ bố mẹ làm ra. Anh nên quý trọng điều đó hơn mới phải.
Anh chưa chắc có thể tự làm để nuôi vợ cả đời ăn trắng mặc trơn đâu mà bắt vợ ở nhà. Không có bà nội trợ nào học cao hiểu rộng cả đâu. Khi đó họ là trợ thủ đắc lực cho chồng chứ không phải chịu chui vào bếp suốt ngày chịu mang tiếng ăn bám không làm ra được một đồng, ngửa tay xin tiền chồng.
Vậy nên anh xuống đi đừng có ở trên cao mà mơ tưởng, cẩn thận trèo cao ngã đau đó. Giờ người đẹp và tài gỏi như vậy họ có xu hướng lấy chồng Tây nên sẽ có 4,3 triệu đàn ông Việt tương lai “ế”. Anh cũng cần nhớ câu “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”.
Theo Ngoisao
Đàn ông nhiều tiền mà nông cạn thì cũng vứt!
8 tuổi, tôi phải tự nấu ăn cho gia đình và đã có thể tự làm gà, vịt, đồ xôi, làm bánh, tự giặt quần áo, tự sống trong một căn nhà riêng. Tôi không được bước chân ra khỏi nhà từ 6 giờ tối trở đi, không được mặc áo mà phanh ngực, đi dép phải nhấc cao chân.
Chào anh Tuấn Dũng, tác giả bài viết "Tiêu chuẩn kén vợ của một gã trai đạt "chuẩn xịn".
Thú thực với anh, ngay từ đầu tôi bị cuốn hút bởi tiêu đề bài viết của anh. Bởi tôi là phụ nữ. Mà đã là phụ nữ, có ai lại không muốn tìm hiểu đàn ông họ muốn gì? Họ yêu thích những mẫu phụ nữ như thế nào? Họ quan niệm về cái đẹp ra sao? Tiêu chuẩn của họ về một nửa hoàn hảo như thế nào?...
Hơn nữa anh còn là một gã trai "đạt chuẩn xịn" cơ mà. Tôi phải xem những người như anh muốn tìm một "đối tác" như thế nào chứ?
Tôi chẳng ngại khi phải thừa nhận đọc những dòng đầu tiên của bài viết, tôi đã cười và khá thích thú với giọng văn sắc sảo và chắc như đinh đóng cột của anh. Tôi cảm thấy anh là một người đàn ông bản lĩnh, mạnh mẽ và tự tin. Tôi thích vì tôi nghĩ đàn ông là phải thế!
(Ảnh minh họa - Nguồn: inmagine)
Nhưng sự thích thú của tôi với anh chẳng kéo dài được thêm quá 3 câu văn. Tôi nhận ra anh ngạo mạn, tự mãn, thiếu chín chắn, nhạt nhẽo và tưng tửng vô cùng.
Tôi xin nói luôn với anh rằng, ai lấy phải anh chẳng biết sẽ sướng ở điểm nào chứ tôi và rất nhiều người khác thì đã nhìn thấy người đàn bà "bất hạnh" đó sẽ phải vất vả khổ sở từ phòng bếp, phòng khách cho tới cả phòng ngủ. Người đàn bà ấy đến cái việc ăn - ngủ - nghỉ tại nhà mình mà còn chẳng thể thoải mái thì sống sao nổi khi mà nhu cầu thiết yếu để duy trì cuộc sống của một con người cũng chỉ được duy trì với một trạng thái trầy trật?
Hay anh lại muốn vợ mình "lạ" bằng cách "đẹp che, xấu khoe" theo kiểu ở nhà thì nền nếp vì có mặt chồng, có gia đình nhà chồng. Nhưng ra ngoài thì "ai biết đấy là đâu" nên lại "tạp nham", xuề xòa, thả phanh để bù lại những giây phút căng thẳng trong "hỏa lò"?
Tôi xin nói qua về bản thân. Tôi năm nay 22 tuổi, là sinh viên năm cuối đại học Luật Hà Nội. Tôi là dân tỉnh lẻ, gái dân tộc.
Vì sống ở miền núi nên dù là thế hệ 9x nhưng tôi cũng thấm cái cảnh "gia đình phong kiến". Hơn nữa gia đình bên mẹ tôi lại là gốc Hoa. Ngày còn ở nhà, tôi được mẹ, bà ngoại và bà cụ (năm nay đã 98 tuổi) dạy về nữ công gia chánh, dạy nhân cách, đạo đức, tác phong...
8 tuổi, tôi phải tự nấu ăn cho gia đình và đã có thể tự làm gà, vịt, đồ xôi, làm bánh mỗi khi nhà có việc, tự giặt quần áo, tự sống trong một căn nhà riêng. Tôi không được bước chân ra khỏi nhà từ 6 giờ tối trở đi, kể cả là chạy mấy bước chân đi mua đồ cá nhân, không được mặc áo mà phanh ngực, kể cả áo khoác cũng phải cài khuy, đi dép phải nhấc cao chân, không được để phát ra tiếng động...
Với những gì mà tôi được giáo dục, tôi cảm ơn mẹ, bà và cụ tôi bởi nó là hành trang hữu ích cho tôi ra đời gặp và đối phó với những người đàn ông như anh. Và tất nhiên chỉ dừng ở sự đối phó mà thôi, chứ chẳng phải là để "ướm vừa" với anh hay một chàng trai hoặc một gia đình có suy nghĩ tương tự như anh.
Một người phụ nữ thông minh và có giáo dục, chắc chắn sẽ không chọn anh làm chồng. Bởi người phụ nữ thông minh, họ sẽ biết cách để có được những thứ họ muốn bằng chính khả năng của họ chứ không phải "moi" từ người đàn ông của mình rồi "chuyển quyền sở hữu" sang thành của mình. Còn anh, anh thiếu bản lĩnh và thiếu tự tin đến nỗi sợ người đàn bà của mình vượt mặt nên chỉ có thể chấp nhận những người đàn bà "trong bếp".
Người đàn bà khôn khéo và hiểu biết không bao giờ để người đàn ông của mình bị mất mặt trước ai đó. Họ cũng sẽ chỉ sánh bước cùng người đàn ông không bao giờ để họ bị mất mặt trước mọi người. Còn anh, tôi thiết nghĩ chưa chắc anh đã làm được điều đó, bởi quá thiếu chiều sâu.
Từ xưa tới nay, tôi mới chỉ nghe người ta nói rằng đàn bà đành hanh, chứ chưa thấy ai nói đàn ông đành hanh bao giờ. Hay bởi tầm hiểu biết của tôi còn quá đỗi nông cạn? Nhưng tôi thấy rõ ràng rành anh đành hanh ra mặt.
Anh viết những câu chữ mà đọc xong người ta nhìn thấy rõ cái thái độ khinh khỉnh, mỉa mai, châm biếm của anh với người con gái có bài viết trước. Đàn ông thì không ăn thua với đàn bà. Còn nếu đã đôi co, chấp nhặt với đàn bà từng câu, từng chữ thì xem ra người ấy chỉ mang nổi chữ "đàn" mà không kham nổi chữ "ông" anh ơi.
Cuối bài viết của anh có câu nói về việc con người ta sống trên đời phải biết mình biết ta. Nhưng xem ra anh là người mới chỉ nghe đến nó mà chẳng rút ra được bài học nào từ câu nói đó cả.
Đàn ông làm kinh doanh và thành đạt không ai khinh suất như anh. Trên thương trường, con người ta luôn phải ý thức được rằng, cuộc đời giống như bàn tay, nay úp mai lật là chuyện bình thường. Thế nên có thể hôm nay anh giàu nhưng ai có thể đảm bảo rằng ngày mai anh không trắng tay?
Tôi và rất nhiều người đọc bài viết của anh đều không biết anh là ai, gia đình anh giàu có đến mức độ nào và anh thì giỏi giang tới đâu, hay tất cả chỉ dừng lại ở những câu chữ mà anh đã viết?
Nếu đúng là anh và gia đình anh "hoàn hảo" như trong lời kể của anh thật thì anh có quyền được đòi hỏi một cô vợ như trong "tưởng tượng" của anh. Nhưng xin lỗi, anh giàu thế chứ giàu nữa cũng không có quyền xúc phạm người nghèo.
Người nghèo cũng có dăm ba bảy loại người nghèo. Có những người họ nghèo nhưng họ không hèn, song lại có những kẻ rất giàu nhưng lại vô cùng mạt hạng.
Anh nói anh nhất quyết không lấy vợ có xuất thân bần cùng nhưng thưa anh người con gái có xuất thân bần cùng chưa chắc đã gật đầu đồng ý làm vợ anh. Vì họ cũng có lòng tự trọng - cái mà người giàu chưa chắc đã bằng người nghèo!
Mấy hôm gần đây, báo chí nói rất nhiều về đám cưới của một diễn viên nổi tiếng. Họ cũng nói về mẹ chồng cô ấy, qua đó tôi biết được rằng bà là người đã từng sống trong một gia đình vô cùng khó khăn. Nhưng bây giờ bà là một doanh nhân thành đạt, sở hữu và quản lý chuỗi công ty có doanh thu lên tới 500 triệu USD.
Bà là một người đẹp, giỏi giang, thông minh, khôn khéo và chuẩn mực. Nhưng bà cũng là người đã từ bỏ sự nổi tiếng và những thứ phù phiếm khác để lùi về hậu phương chăm lo cho gia đình. Ai bảo đàn bà kiếm tiền giỏi thì sẽ không chăm lo được cho chồng cho con, không hy sinh được cho gia đình?
(Ảnh minh họa - Nguồn: inmagine)
Tôi thấy bà là người có những tư chất gần giống với người phụ nữ chuẩn mực của anh đấy. Tôi và cả xã hội này nể phục, kính trọng bà ấy. Tiếc thay, nếu một cô gái nào đó có tư chất như bà ấy thì người ta cũng sẽ chẳng bước chung với anh trên một con đường. Bởi anh không có được phong thái như chồng bà ấy - sự phúc hậu, lòng vị tha, điềm đạm và đĩnh đạc.
Tôi viết bài gửi anh không phải vì dị ứng với những thứ anh kể về bản thân hay gia đình anh. Tôi không hề quan tâm tới những thứ đó. Tôi viết chỉ vì tôi thấy thái độ được thể hiện trong bài viết của anh với đại bộ phận phụ nữ chúng tôi đang bị anh hạ thấp, khinh rẻ và sai lầm.
Đọc bài viết của anh, thấy anh đánh giá và chấm điểm bạn gái, tôi chỉ hy vọng anh sẽ gặp được một người "xứng đáng" với anh và đến với anh chỉ vì con người chứ không phải vì cái mác giàu có, tầng lớp trung lưu hay thượng lưu của anh.
Anh cũng đừng vì những thứ "bong bóng" đó mà tự huyễn hoặc bản thân mình, như thế buồn cười lắm. Vừa không giống đàn ông lại vừa nông cạn. Chúc anh sẽ tìm gặp được một người phụ nữ như ý.
Theo Ngoisao
Yêu gái hư... cưới tiểu thư làm vợ Hầu hết đàn ông đều thích "yêu" gái hư nhưng chỉ muốn cưới tiểu thư về làm vợ. Gái ngoan là phải ở dưới? Tôi có một cô bạn mới lấy chồng. Nàng yêu anh A cơ, nhưng vì cuộc sống khó lường nên kết thúc cuộc chơi, nàng phơi phới nước lên xe hoa về nhà anh B (không biết móc ở...