Tôi chịu lấy chồng để chạy trốn tình yêu
Tôi lấy anh chỉ để quên đi hình bóng người cũ và tôi lấy anh chỉ để cho có chồng, để kết thúc cuộc sống độc thân…
Chỉ còn 2 tháng nữa là tôi lên xe hoa, nhưng tôi không cảm thấy hạnh phúc, mà thay vào đó là cảm giác lo lắng, sợ hãi. Bởi tôi biết, đây là một đám cưới không có tình yêu, hay nói đúng hơn, tôi không hề yêu anh.
Tôi lấy anh chỉ để quên đi hình bóng người cũ và tôi lấy anh chỉ để cho có chồng.
Tôi năm nay đã 27 tuổi, ở tuổi tôi, nhiều người đã yên bề gia thất, còn tôi vẫn đi về một mình. Không phải tôi quá xấu xí nên không được ai yêu, mà tôi chẳng thể yêu được ai, sau mối tình đầu dang dở kéo dài 5 năm trời.
Tôi biết yêu từ năm tôi 18 tuổi, khi ấy người yêu của tôi là một người bạn học cùng cấp 3. Chúng tôi yêu nhau, và cùng nhau ra Hà Nội học đại học. Những tháng ngày xa quê, thiếu thốn tình cảm gia đình, càng làm cho chúng tôi thêm gắn bó với nhau hơn.
Video đang HOT
Mặc dù chưa cưới, chúng tôi vẫn dọn về sống với nhau như vợ chồng. Chúng tôi đã có những ngày thực sự hạnh phúc bên nhau, anh nói anh yêu tôi, tình yêu ấy hiển nhiên như một ngày thì phải có ngày và có đêm vậy. Nếu tôi là đêm thì anh sẽ là ngày, chúng tôi sẽ không bao giờ chia xa nhau.
Anh hứa, sau khi ra trường, chúng tôi sẽ về nói chuyện với bố mẹ để làm đám cưới. Nhưng cuộc sống của những sinh viên mới ra trường đầy rẫy những khó khăn, thử thách, nên chúng tôi quyết định khi nào ổn định kinh tế thì mới tính đến chuyện làm đám cưới. Chưa kịp ổn định, thì anh đã phản bội tôi để yêu người con gái khác.
Anh bảo, đã không còn yêu tôi nữa, nên không muốn kéo dài thêm tình yêu làm gì. Anh dọn đồ đạc ra đi, để mặc tôi khóc lóc, đau đớn đến tột cùng. Tôi đau đớn vì mất đi tình yêu của mình thì ít, mà đau đớn vì mất đi niềm tin vào cuộc sống, niềm tin vào đàn ông thì nhiều.
Sau mối tình đầu dang dở đó, tôi chẳng dám yêu ai, vì tôi sợ họ lại phản bội mình thêm một lần nữa. Bạn bè tôi, lần lượt lấy chồng, lấy vợ ổn định cuộc sống, mỗi lần về quê thấy tôi vẫn một mình bố mẹ tôi rất lo lắng và muốn tôi lấy chồng. Một người bạn của mẹ làm mối cho tôi một anh kỹ sư xây dựng cũng làm ở Hà Nội, chúng tôi gặp nhau vài lần, anh cũng yêu quý tôi và muốn tiến tới hôn nhân.
Anh là một người đàn ông tốt, tôi cảm nhận được điều đó. Chỉ có điều, tôi chẳng có cảm xúc yêu đương gì khi ở bên anh, nhưng tôi vẫn đồng ý cưới anh, chỉ bởi vì tôi muốn kết thúc cuộc sống độc thân, muốn có chồng để quên đi người đàn ông đã làm tôi đau khổ.
Nếu không có gì thay đổi, khoảng 2 tháng nữa đám cưới của chúng tôi sẽ được tổ chức, nhưng tôi chẳng thấy vui, mà thay vào đó là một cảm giác lo lắng, sợ hãi.
Theo Đất Việt
Đàn bà sướng khổ, chẳng lẽ tất cả là do chồng?
Đàn bà sướng khổ có phải tất cả là do chồng? Có người lấy chồng nghèo, chẳng có nhiều tiền nhưng vợ chồng đồng cam cộng khổ, chung tay xây dựng, yêu thương nhau thì cuộc sống luôn vui vẻ, hạnh phúc!
Điều này hoàn toàn đúng, đàn bà sướng khổ do chồng. Vì chồng là người mà họ yêu thương gắn bó, trân trọng. Ai sinh ra mà không mong muốn có được một người đàn ông tốt, một người chồng gắn bó, yêu thương. Được chồng chiều chồng yêu là mong ước lớn lao nhất đời của người phụ nữ . Nhưng nếu lấy phải một người chồng không ra gì thì coi như, cuộc đời bạn đi xuống vực thẳm.
Sống trong một gia đình mà chồng lúc nào cũng ghen tuông, đánh đập, chửi bới vợ thì còn gọi gì là hạnh phúc? Dù gia đình bạn có tốt cỡ nào, dù bố mẹ chồng có tâm lý ra sao thì một người chồng không yêu chiều vợ vẫn khiến bạn cảm thấy bất lực. Vì bạn lấy chồng chứ không phải lấy nhà chồng. Điều bạn cần hơn cả chính là chồng mình, người đàn ông ngày ngày chung chăn chung gối với bạn.
Một người chồng tâm lý, yêu thương vợ con, chiều chuộng vợ con thì tất cả những thị phi ở đời chẳng là gì. Đàn bà lấy chồng, có gia đình chồng ghê gớm, mẹ chồng bắt nạt, em chồng đành hanh nhưng lại luôn được chồng bênh vực, với họ mà nói đó là một niềm an ủi.
Bản thân tôi là phụ nữ, tôi chỉ có một ao ước, lấy được một người đàn ông hết lòng yêu thương mình. Có anh ở bên cạnh động viên, mọi đau khổ và khó khăn với tôi không là gì cả. Tôi cũng có thể tự hào với bạn bè, khoe khoang với bạn bè rằng, chồng tôi cực kì yêu chiều tôi.
Mẹ chồng, gia đình chồng hay bất cứ một cám dỗ nào bên ngoài không còn là vấn đề với tôi nữa. Vì lúc này, tôi đã có anh, có bờ vai vững chắc dựa vào. Còn gì quan trọng hơn đây?
Như cô bạn của tôi, trước đây là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng lại là con nhà khá giả. Cũng đem lòng yêu nhiều người nhưng cuối cùng quyết định lấy một anh phó giám đốc ở công ty nào đó. Tưởng chừng, cuộc sống như vậy là viên mãn. Chồng giàu, giỏi, vợ cũng giàu, lại xinh đẹp. Gia đình như thế có gì mà phải phàn nàn nữa. Thế mà suốt ngày cô ấy gọi điện khóc lóc với tôi, nói rằng, chồng cô ấy không yêu thương cô ấy, nói rằng, chồng cô ấy là kẻ trăng hoa, ngoại tình khắp nơi.
Tôi động viên cô ấy rất nhiều nhưng thú thực, với một người chồng không ra gì, cuộc sống của cô ấy sao có thể vui vẻ được. Nghĩ lại trước đây mình là người như thế nào mà bây giờ lại ra như thế này? Nghĩ lại thời oanh liệt mà bây giờ chịu cảnh chồng phản bội, còn gì là vui?
Giá như, cô ấy lấy chồng nghèo, một người chồng bình thường không cần chức quyền cao sang, không cần nhiều tiền mà chồng yêu chiều thì cô ấy đã hạnh phúc hơn. Cô ấy bảo với tôi rằng, thà là cứ lấy chồng nghèo còn hơn. Nghèo mà trân trọng nhau, nghèo mà yêu thương nhau thì cuộc sống mới hạnh phúc. Giàu mà phụ tình, giàu mà tham lam, gái gú thì giàu có để làm gì?
Còn có người lấy chồng nghèo, chẳng có nhiều tiền của nhưng vợ chồng đồng cam cộng khổ, chung tay xây dựng, yêu thương nhau thì cuộc sống luôn vui vẻ, hạnh phúc!
Đàn bà sướng khổ do chồng, thật chẳng sai? Ước ao của người phụ nữ cũng chỉ có vậy, lấy được người chồng tốt coi như đổi đời. Lấy phải người chồng không ra gì thì dù có giàu cũng cả đời sống héo úa mà thôi.
Theo Guu
Khổ khi phải sống cùng người vợ phản bội Thương con, tôi buộc lòng phải tha thứ cho tội ngoại tình của vợ, nhưng tôi chưa bao giờ hết khinh bỉ cô ấy... Vợ tôi cũng ngoại tình khi chúng tôi đã có với nhau 2 mặt con. Vì điều kiện kinh tế 2 vợ chồng khó khăn, thu nhập thấp, nuôi 2 đứa con, chúng tôi lại vừa xây nhà nên...