Tôi chỉ muốn yêu chứ không muốn cưới
Cuộc đời tôi, nếu qua tay một nhà văn, có thể viết thành một câu chuyện tiểu thuyết hút khách. Nhưng tiếc là tôi không phải một nhà văn, nên chỉ tóm tắt lại cuộc đời mình bằng một từ buồn!
ảnh minh họa
20 tuổi, lúc đó tôi đang học đại học thì kết hôn. Chồng và gia đình chồng vẫn nói, kết hôn xong sẽ vẫn để tôi đi học, nhưng đó là những lời anh nói lúc yêu tôi, còn sau khi chúng tôi đã trở thành vợ chồng, anh không còn nhớ những gì đã nói, hoặc có nhớ nhưng cố tình nói không nhớ để không thực hiện lời hứa với tôi.
Cưới xong, chồng bỏ tôi ở nhà để đi công trình, tôi sống với bố mẹ chồng, hàng ngày, bụng mang dạ chửa vẫn chăm sóc bố mẹ chồng, nấu nướng phục vụ ông bà cho đến tận ngày sinh. Thế nhưng, lúc nào bố mẹ chồng cũng nói, cũng coi tôi là con đàn bà ăn bám chồng, họ nói số tôi may mắn lấy được anh, nếu không bây giờ ở nhà không đi làm gì thì chết đói, lấy gì đổ vào mồm.
Trong mắt họ sướng, còn tôi lại thấy mình khổ sở khi quyết định nghe theo chồng và gia đình chồng, bỏ học lấy chồng. Trong khi bạn bè vẫn cắp sách đến trường, vẫn hẹn hò và vô tư thì tôi đã phải chăm sóc bố mẹ chồng và chăm sóc con mà không có chồng bên cạnh. Đã thế, lại không nhận được sự thông cảm của chồng và bố mẹ chồng.
Chồng vẫn cứ đi biền biệt, và khi trở về anh lại nghe lời bố mẹ, ông bà thường nói tôi hỗn láo, không chịu làm việc và cãi lại, nên anh đánh tôi mà không cần nghe lời giải thích. Uất ức, không chịu đựng nổi, tôi bị trầm cảm phải chữa mất một thời gian, trong khoảng thời gian ấy, chồng cặp kè với người phụ nữ khác.
Video đang HOT
Tôi đã từng định kết liễu đời mình, nhưng rồi lại thương đứa con mình sinh ra, tôi chết đi, ai sẽ là người chăm sóc con. Nghĩ vậy tôi mạnh mẽ đứng lên sau vấp ngã, mạnh mẽ chia tay với chồng và sống một cuộc sống tự do với con mình. Tôi không đòi hỏi bất cứ một sự trợ giúp nào của chồng, cũng không đòi bất cứ cái gì khi ra khỏi ngôi nhà ấy. Dù lúc đó, tôi không có tiền, không chỗ nương thân.
Sau những tháng ngày vất vả, tôi cũng đã tìm được công việc cho mình và có một thu nhập ổn định. Tôi tiếp tục mở rộng mối quan hệ, tập kinh doanh và bây giờ cũng đã mua được nhà, tích lũy được số vốn để quay vòng và cuộc sống ổn định.
Có những người đàn ông đã đến với tôi, và tôi cũng đã đồng ý yêu một người. Anh chưa từng có gia đình và kém tôi 4 tuổi. Yêu anh, tôi thấy mình được yêu thương, chăm sóc, khác hẳn với những gì trước kia chồng đối xử với tôi.
Anh không bao giờ nhắc đến quá khứ và muốn tiến tới hôn nhân với tôi, còn tôi lại cảm thấy sợ hãi sau những đau khổ cuộc hôn nhân đầu tiên để lại. Tôi vẫn bị ám ảnh bởi cảm giác cô đơn, lạc lõng và cảm giác đau khổ đến tột cùng khi định kết liễu đời mình. Đó là lý do tôi không dám kết hôn.
Tôi định sống mãi như vậy, còn người yêu tôi thì không. Anh nói, nếu tôi không làm đám cưới, đến một ngày anh sẽ ra đi. Tôi sợ mất anh, có nên mạo hiểm kết hôn thêm một lần nữa…
Theo Đất Việt
Câu nói của mẹ tôi đã làm giọt nước tràn ly, khiến chồng tôi đưa ra điều kiện buộc tôi...
Câu nói ấy của mẹ đã động đến lòng tự trọng của chồng tôi.
Mẹ và chồng lại nảy sinh nhiều mâu thuẫn hơn tôi tưởng. (Ảnh minh họa)
Tôi là con gái duy nhất trong gia đình. Thời trẻ, mẹ tôi gặp và đem lòng yêu một người đàn ông. Sau một thời gian qua lại, mẹ tôi đã mang thai. Nhưng trớ trêu là gia đình người đàn ông ấy đã không chấp nhận cưới một người phụ nữ chửa trước. Còn người đáng ra là bố của tôi cũng nhu nhược nên không dám đấu tranh vì mẹ và tôi. Cuối cùng mẹ tôi đành phải bụng mang dạ chửa đến nơi khác sống vì không chịu được sự đem pha của mọi người.
Tôi rất thương mẹ. Người ta có cả vợ cả chồng còn chật vật huống gì mẹ tôi. Vậy mà mẹ đã một mình nuôi tôi khôn lớn thành người như vậy đấy.
Tôi tự nhủ với lòng sẽ dành cả đời bù đắp những thiệt thòi của mẹ. Vì thế trước khi kết hôn, tôi giao ước với chồng dù thế nào cũng phải để mẹ sống cùng chúng tôi. Lúc đầu chồng tôi lưỡng lự vì dự định ở nhà thuê nên có phần bất tiện. Sau này khi đã tính kỹ, tôi quyết định nói mẹ bán hết đất ở quê rồi dồn với chúng tôi mua một căn chung cư. Đến lúc này chồng tôi mới thôi không bàn cãi về việc ở chung với mẹ vợ.
Tôi vẫn nghĩ con rể sống với mẹ vợ sẽ dễ thở hơn là phụ nữ đi làm dâu. Vậy nhưng mẹ và chồng lại nảy sinh nhiều mâu thuẫn hơn tôi tưởng. Vì trước đây mẹ con tôi sống trong cảnh nghèo túng nên mẹ tôi quen nếp sống tiết kiệm. Thành ra khi sống cùng mẹ, chồng tôi có đôi phần không quen.
Chồng tôi là người sành ăn. Thế nhưng hôm nào mẹ tôi cũng chỉ quanh quẩn rau, cá khô và những món ăn sơ sài. Nhiều bữa như vậy, chồng tôi tỏ ra khó chịu và nói với mẹ thì mẹ tôi khi dỗi.
Thấy căng thẳng chỉ vì chuyện ăn uống, tôi đã phải tự mình đi chợ. Nhưng mẹ tôi lại tiếc tiền nên không ăn. Cuối cùng vợ chồng tôi đành phải chọn cách ăn uống theo mẹ. Hôm nào thèm đồ tươi quá thì chúng tôi sẽ ra ngoài ăn riêng.
Chồng tôi làm trong lĩnh vực marketing nên việc ngoại giao bằng những bữa tiệc là điều không tránh khỏi. Tôi cũng đã quen với điều đó. Chỉ có điều mẹ tôi không thông cảm được và đã phật ý. Có hôm tôi ốm nên ngủ quên, chồng tôi về gọi cửa nhưng mẹ tôi cố tình không dậy mở cửa vì không hài lòng khi chồng tôi về muộn.
Bây giờ thì chồng tôi nói anh không chịu được nữa và đòi ra riêng. (Ảnh minh họa)
Những chuyện ấy chỉ là chuyện nhỏ nhưng cũng đủ khiến không khí gia đình tôi nặng nề. Mẹ tôi tuổi cao hay suy nghĩ, lại mặc cảm đã bán đất không còn chỗ để đi nên càng để ý con rể. Còn chồng tôi cũng không muốn sống cùng mẹ vợ vì không thoải mái. Tôi là người khổ nhất, lúc nào cũng phải đứng ra để giảng hòa cho hai người.
Tôi mới sinh con được hơn một tháng. Con tôi trộm vía ngoan ngoãn và cứng cáp. Chiều nay khi đi chợ về thì tôi nghe tiếng mẹ mình và chồng lớn tiếng. Thì ra mẹ tôi thấy cháu bụ bẫm háu ăn nên mua bột về quấy cho cháu. Chồng tôi phát hiện ra và không đồng ý. Kết quả là không ai nhường ai, mẹ tôi vừa khóc vừa đòi thuê nhà ra riêng. Còn chồng tôi cũng tuyên bố sẽ không sống chung nếu mẹ tôi cứ tiếp tục bảo thủ như vậy.
Lúc ấy giận quá, mẹ tôi đã lỡ lời với con rể: "Dù gì căn nhà này cũng đều là tiền của tôi. Anh ở đây chỉ là thằng ăn nhờ ở đâu". Câu nói ấy của mẹ đã động đến lòng tự trọng của chồng tôi.
Bây giờ thì chồng tôi nói anh không chịu được nữa và đòi ra riêng vì sợ mẹ tôi sẽ làm hư cháu, anh còn bắt tôi phải lựa chọn giữa mẹ và anh. Tôi đứng giữa nên khó xử quá, lần này chồng tôi quả quyết lắm. Tôi nên làm gì để tháo gỡ khúc mắc của mẹ và chồng đây?
Theo Ngoisao.vn
Tôi bị nhà chồng từ mặt vì chăm chăm kiêng cữ, không chịu về quê chịu tang bà nội Không hiểu tại sao nhà chồng có thể chấp nhặt những chuyện nhỏ như vậy. Hiện tại tôi đang rất bức xúc. Không hiểu tại sao nhà chồng có thể chấp nhặt những chuyện nhỏ như vậy. Nhất là khi tôi đang có bầu được 5 tháng. Năm nay tôi 35 tuổi, chồng tôi cũng đã 37 tuổi. Nhiều người bằng tuổi vợ...