Tôi cay đắng nhận ra mình chỉ là người đến sau
Và tôi sẽ còn mãi ngây ngất trong tình yêu của anh nếu như hôm đó vợ anh không đến phòng làm việc tìm tôi.
Anh hơn tôi 7 tuổi, cùng sự chững chạc, trải đời đã đánh gục tôi – cô sinh viên vừa ra trường, lúc nào cũng nhìn cuộc đời màu hồng.
Là người đến sau, em làm sao có quyền lấy đi hạnh phúc vốn có của chị (Ảnh minh họa)
Ngày đầu tiên đi làm của tôi, cũng là lần đầu tôi gặp anh. Tôi được phân về làm cùng phòng với anh, ngay lần gặp gỡ đầu tiên tôi đã cảm mến cách nói chuyện cởi mở và hiểu biết của anh. Những ngày sau, sự phóng khoáng và bản lĩnh trong công việc của anh đã đánh gục tôi hoàn toàn.
Những ngày đầu mới làm việc, tôi được anh giúp đỡ chỉ bảo rất nhiều, anh luôn nhiệt tình với tôi, nếu không có anh ngày đó, chắc giờ này chuyên môn của tôi cũng không được vững như bây giờ.
Vì phòng làm việc chỉ có 2 anh em, nên chúng tôi rất thân, sau giờ nghỉ trưa tôi và anh thường đi ăn uống, nói chuyện cùng nhau. Càng nói chuyện với anh nhiều, tôi càng cảm mến con người của anh hơn, tình cảm tôi dành cho anh ngày càng nhiều đến không thể kiểm soát được nữa. Tôi biết anh cũng vậy.
Chúng tôi vượt qua giới hạn của tình anh em, đồng nghiệp khi nào cả anh và tôi đều không rõ. Chỉ biết cả hai đều thật sự hạnh phúc bên nhau. Hết giờ làm việc là đến giờ hò hẹn, anh đưa tôi đi dạo, đi ăn, đưa tôi đến những nơi anh thích, kể cho tôi nghe những tâm sự của mình. Bên anh tôi thấy bình yên vô cùng.
Sự nhẹ nhàng ấm áp của anh đã chiếm hết tâm trí tôi, một ngày kia, tôi đã tình nguyện dâng hiến đời con gái của tôi cho anh trong hạnh phúc.
Và tôi sẽ còn mãi ngây ngất trong tình yêu của anh nếu như hôm đó vợ anh không đến phòng làm việc tìm tôi.
Hôm đó, tôi ngồi trong phòng vừa làm vừa đợi anh về cùng đi ăn (anh phải xuống cơ sở nghiệm thu), bất chợt có tiếng gõ cửa, vội ra mở, tôi ngỡ ngàng khi thấy chị – một người phụ nữ đẹp với ánh mắt đượm buồn hỏi muốn gặp tôi.
Ngạc nhiên, tôi mời chị vào phòng uống nước, song chị bảo tôi ra ngoài nói chuyện với chị cho tiện. Tôi cùng chị sang quán cafe gần cơ quan tôi, vừa ngồi vào ghế chị nhẹ nhàng nói: “Em à, bình tĩnh nghe chị nói nhé, chị đến đây với thiện chí, không muốn làm to chuyện. Chị là vợ anh Q – người mà em đang yêu ấy.”
Video đang HOT
Ly cafe trên tay tôi rơi xuống, làm tất cả khách trong quán quay lại nhìn. Còn chị vội vàng đứng lên lấy giấy lau cafe đổ trên người tôi. “Em có sao không? không bị bỏng chứ?”
“Chị vừa nói, chị là vợ của ai?” – Tôi hỏi lại chị trong run rẩy.
“Em bình tĩnh lại đi, chắc em thật sự không biết, anh Q đã có vợ là chị đúng không, chị không dối gạt em làm gì, đây ảnh cưới và ảnh gia đình của chị đây, em nhìn đi, người đàn ông em đang yêu, với người đàn ông trong ảnh này của chị có phải là một không?”
Lấy hết can đảm, tôi nhìn vào màn hình điện thoại của chị, đầu óc tôi quay cuồng, mắt tôi tối sầm khi thấy nét mặt và nụ cười rạng rỡ của anh trong bức ảnh cưới của chị.
” Em không biết anh Q đã có vợ rồi phải không?”, – Tôi lắcđầu trong nước mắt.
Chị nhẹ nhàng nắm tay tôi,” đừng khóc em a, cùng là phụ nữ chị hiểu. Chị cũng không trách cứ gì em, hay anh Q.
“Chị đến gặp em không phải để đánh ghen mà là để tâm sự em a”.
Tôi thực sự bất ngờ trước câu nói của chị.
“Thực ra, chị biết chuyện tình cảm của em và anh Q từ rất lâu rồi em a. Là phụ nữ, là vợ làm sao lại không biết chồng mình đang có người con gái khác bên ngoài hả em. Nhưng chị không thể trách anh ấy hay em được. Bởi chị biết anh ấy với em là thật lòng, còn với chị chỉ là trách nhiệm”.
“Sao chị nói vậy?”
“Bởi anh ấy cưới chị không phải vì yêu, mà vì muốn làm an lòng người cha của chị trước lúc ông nhắm mắt xuôi tay em a. Cha chị là thầy giáo, là ân nhân của anh ấy, vì muốn báo đáp, vì muốn làm cha chị yên lòng ra đi nên anh ấy mới làm đám cưới với chị.
Cuộc sống anh ấy mang lại cho mẹ con chị đã quá đủ rồi, làm sao chị có thể đòi hỏi hơn ở anh ấy nữa. Chị biết, những ngày qua bên em anh ấy mới được sống thật với chính mình em a.
Nhưng em ơi, vì con của chị mà chị tới để xin em hãy cho nó một gia đình hoàn thiện có cả cha và mẹ em a. Chị không biết như vậy chị có ích kỷ quá không, song xin em hãy hiểu cho suy nghĩ của người làm mẹ như chị em a. Một ngày kia, khi em làm mẹ rồi, em sẽ hiểu cho chị.
Chị không dám giành giật anh Q với em, bởi ngay từ đầu chị đã kẻ bại trận, chị chỉ muốn giành lại người cha cho con mình thôi em a. Nếu thực sự có kiếp sau, chị sẽ trả lại anh ấy cho em”
Nhìn giọt nước mắt lăn trên hai má chị, lòng tôi thắt lại, không phải tôi đang đau cho tôi, mà tôi đang đau cho chị. Tôi thấy mình mới là người may mắn hạnh phúc hơn chị vì có được tình yêu của anh. Còn chị bao năm nay sống trong mỏi mòn chờ đợi… Tôi lại vô tình mang thêm những vết thương lòng tới cho chị.
Vừa lúc đó, cuộc gọi của Q chuyển tới, tôi nhấc máy nghe:
“Em đang ở đâu, anh tìm không được?”
“Anh ra cafe H, chỗ mình hay ngồi ấy, anh sẽ tìm thấy …”
Tắt máy, tôi dặn chị ngồi lại đợi anh, còn tôi đứng dậy ra về. Tôi đã có quyết định của lòng mình. Trả lại anh về nơi anh phải thuộc về nó có vợ và con anh đang đợi. Tôi chỉ là người đến sau, dù yêu anh và được anh yêu.
Anh à, vợ anh là người phụ nữ tuyệt vời. Hãy trân trọng hạnh phúc mà anh đang có. Chị ấy yêu anh hơn em gấp ngàn lần. Chúc anh chị hạnh phúc. Tin nhắn cuối cùng tôi gửi cho anh.
Hôm sau tôi cũng không đến công ty nữa. Tôi cũng thay số liên lạc và địa chỉ nhà ở, bởi biết anh sẽ đến tìm. Tôi muốn cả anh và tôi chỉ coi khoảng thời gian bên nhau là kí ức đẹp. Nếu còn duyên, kiếp sau sẽ gặp lại.
Theo LA/Phununews
Đến với nhau chẳng dễ mà sao chia tay dễ dàng vậy?...
Chúng ta cứ thế bên nhau cứ thể dành cho nhau yêu thương hết lần này đến lần khác hết tháng năm này qua tháng năm kia cứ bên nhau đến trọn đời đi anh, tại sao yêu nhau lại phải chia tay nhau?...
Tại sao yêu nhau lại phải chia tay nhau?
Đến với nhau không phải chỉ đôi ba ngày hay chỉ bằng 1 vài câu từ đâu anh mà thật ra là cả 1 quá trình dài đằng đẵng đó anh...
Đến với nhau không phải chỉ để thỏa lấp khoảng trống trong lòng mà đến được với nhau là do duyên số là vì chúng ta thực sự cần đến nhau.
Đến với nhau có dễ đâu anh mà sao chia tay nó lại trở nên dễ dàng thế này?...
Chúng ta cứ thế bên nhau cứ thể dành cho nhau yêu thương hết lần này đến lần khác hết tháng năm này qua tháng năm kia cứ bên nhau đến trọn đời đi anh, tại sao yêu nhau lại phải chia tay nhau.
Chẳng phải từng gắng cùng nhau vun đắp hay sao, chẳng phải từng cố giữ trọn cho nhau nhưng sao lại vô tình đập nát, phá bỏ như một điều gì vô giá trị...như vậy yêu thương còn ý nghĩa gì?
Cứ yêu rồi xa... quá mỏi mệt...điều đó chẳng khác gì việc cứa mãi 1 vết thương rồi lại tốn công khâu vá...người đến sau vá vết thương của người đến trước gây ra...Sau rồi vết thương lành lại nhưng sẹo có hết không?
Tình yêu lúc thăng lúc trầm, lúc ngọt lúc đắng... thế nhưng 1 khi chấp nhận đến bên nhau sao không từ bỏ 2 từ xa nhau..Để khi có hờn có Giận thì vẫn thương nhau..có xa có cách nhưng vẫn trở về bên nhau.
Tại sao cứ phải làm khổ đau nhau sao không yêu chỉ 1 người và chỉ bên 1 người.
Tại sao không là người đầu tiên và người cuối cùng trong cuộc đời nhau tại sao cứ phải có đến bôn ba vạn cuộc tình...tại sao vậy anh?
Phải chăng đời người ngắn ngủi nên tình người cũng chẳng được bền lâu?
Phải chăng lòng người quá tham sâu nên 1 người chẳng đủ để lấp đầy nhau?
Theo Linh Bí/Phununews
Hai người phụ nữ, 2 đứa con trai mà cuối cùng tôi chỉ là người 'đổ vỏ'? Có phải cái thói "đàn ông năm bảy lá gan, lá ở cùng vợ lá toan cùng người" là bao gồm cả tôi trong đó không mà trong một lần tìm vui trong quán karaoke, tôi đã tạm quên vợ để cặp với một cô nhân viên trẻ. 22 tuổi, tốt nghiệp đại học, sau 10 năm ở nhà thuê, ăn cơm bình...