Tôi căm hận người cha vũ phu, đuổi mẹ con tôi lúc nửa đêm
Thực sự tôi cũng từng rơi vào hoàn cảnh tương tự như bạn. Tôi đã từng rất hận bố, hận đến mức nghĩ rằng nếu bố tôi không còn thì cuộc sống của 4 mẹ con tôi sẽ đỡ khổ hơn…
Là độc giả trung thành của báo Phunutoday, tôi thường xuyên đọc các bàitâm sự trong chuyên mục chia sẻ. Khi đọc bài tâm sự: “Mẹ mất sớm, cha trót lỡ làm em tôi có bầu!” của bạn M.T tôi đã xúc động đến rơi nước mắt khi nghĩ đến hoàn cảnh gia đình mình năm xưa. Thực sự tôi cũng từng rơi vào hoàn cảnh tương tự, nhưng không quá éo le như bạn. Tôi đã từng rất hận bố, hận đến mức nghĩ rằng nếu bố tôi không còn thì cuộc sống của 4 mẹ con tôi sẽ đỡ khổ hơn…
Tôi là con gái đầu trong gia đình có ba chị em. Khi tôi còn nhỏ, bố rất hay chửi đánh mẹ mà nguyên nhân thì có cả tá. Lúc vì ghen bóng ghen gió, khi bởi những lý do nhỏ nhặt thường ngày, có khi cũng chẳng vì lý do gì cả. Mẹ tôi là người phụ nữ hiền lành, cam chịu nên cũng chẳng dám hé răng nửa lời, chỉ co mình chấp nhận những xỉ vả và những trận đòn thừa sống thiếu chết từ người chồng vũ phu để gia đình yên ấm.
Khi tôi còn nhỏ, bố rất hay chửi đánh mẹ.
Tôi còn nhớ rất rõ, khi tôi học lớp 6 cùng thời điểm gia đình cũng vừa xây nhà xong nên rất túng thiếu. Mẹ tôi phải ra Hà Nội đi bán hoa quả rong kiếm tiền trang trải. Một tháng sau, mẹ về, chúng tôi rất vui nhưng bố tôi thì khác.
Đi uống rượu ở cơ quan về khi đã 9h tối, mẹ chào hỏi nhưng bố không thèm nói lời nào. Trong cơn say ông bắt đầu tra hỏi và quy kết rằng mẹ ra Hà Nội để tằng tịu với mấy ông hàng cơm. Nói rồi, bố túm tóc mẹ, đứa em út sợ quá ôm lấy mẹ nhưng bị bố tôi đẩy ra và đấm đá mẹ liên tiếp. Cả ba chị em tôi đều khóc và xin bố đừng đánh mẹ nữa nhưng ông vẫn giật tóc, vẫn tát, vẫn đấm mẹ tôi không ngừng.
Mẹ tôi khóc và nói ra những uất ức, những cực khổ khi ra thành phố kiếm tiền về trả nợ chứ thực lòng không muốn xa chồng, xa con. Tôi và hai đứa em chỉ biết đứng khóc, nhìn mẹ bị đánh. Hàng xóm có ý khuyên can lập tức bị bố tôi quát mắng.
Đánh mẹ chán tay, bố vào nhà đóng cửa đi ngủ và đẩy 4 mẹ con tôi ra sân. Đêm mùa hè ấy, trăng rất sáng, mẹ ôm chị em tôi vào lòng và bốn mẹ con cùng khóc. Những giọt nước mắt mặn đắng cứ lăn dài trên gương mặt xương xẩu, khắc khổ, sạm đi vì vất vả của mẹ và 3 đứa trẻ đen gầy cho đến đêm khuya.
Khi 3 chị em tôi mệt và buồn ngủ, mẹ lấy cái nia để ra hè cho chúng tôi nằm, mẹ không ngủ mà đưa tay quạt. Tôi thương mẹ vô cùng và tự nhủ, sau này lớn lên, có công việc ổn định sẽ ra ở riêng, tôi sẽ đón mẹ về ở cùng.
Sáng dậy, tôi thấy rõ những vết tím bầm trên mặt, trên người mẹ, nó gieo vào tâm hồn non nớt của tôi sự căm hận bố vô cùng. Cả ngày hôm đó, mẹ tôi ở nhà không dám đi đâu. Mẹ cố gắng chịu đựng vì các con. Mẹ muốn chúng tôi có bố. Lúc đó tôi đã nghĩ, có một người bố vô lối thì thà chẳng có còn hơn. Nhìn gia đình bạn bè hạnh phúc mà tôi thèm ghê gớm.
Video đang HOT
Có lúc tôi đã nghĩ, có một người bố vô lối thì thà chẳng có còn hơn.
Khi chúng tôi đã lớn, bố cũng ít đánh mẹ hơn nhưng tính khí nóng nảy vẫn không hề thay đổi. Bố là người giữ tiền bạc trong nhà nên mỗi lần đóng tiền học cho con, hay đưa tiền cho mẹ mua sắm, bố tôi lại kể công và đay nghiến mẹ chẳng tiếc lời.
Năm tôi học lớp 12, một lần trong lúc nổi cáu, ông tuyên bố xanh rờn sẽ không chu cấp tiền cho tôi dù có đỗ đại học đi nữa. Tôi không nói gì nhưng dự định sẽ thi vào sư phạm để được miễn tiền học phí, còn tiền ăn ở, tôi sẽ đi làm thêm để tự trang trải.
Không muốn sống trong cảnh nghèo túng, tôi càng nung nấu quyết tâm phải thi đỗ đại học và quan trọng là không lấy phải người chồng ít học, vũ phu như bố. Tôi không muốn mình đi vào vết xe đổ của mẹ.
Giờ đây, khi đã thành đạt và cũng đã là một người mẹ, tôi cảm thông và không còn căm hận bố nữa. Nhìn nhận lại một cách toàn diện, tôi thấy ông đáng thương hơn là đáng trách. Ngẫm lại mọi chuyện tôi vỡ ra rằng chính vì nghèo, vì ít học đã biến bố trở thành con người như thế.
Cùng với mẹ, bố là người nuôi 3 chị em ăn học thành người. Lúc cáu, bố tôi có nói lời cay nghiệt nhưng ông chẳng để bụng bao giờ. Ngoài việc đi làm ở cơ quan, thứ 7, chủ nhật được nghỉ bố vẫn phụ mẹ con tôi việc đồng áng. Khi xây nhà, bố đã thức trắng đêm để xúc đất tôn móng nhà. Rồi những bữa trưa, bố lại mang suất cơm của mình ở cơ quan về nhà. Chỉ ăn cơm rau, bố nhường cho chị em tôi những thức ăn ngon nhất… Ngày tôi đi thi học sinh giỏi, bố chở tôi đi thi hơn 10 cây số trên chiếc xe đạp cà tàng mà không hề than thở nửa lời… Và lúc tôi đậu đại học, bố vẫn cho tôi tiền ăn học chứ không làm như tuyên bố xưa kia.
Bố tôi như trở thành con người khác. Ông rất quan tâm đến con cháu. Ảnh minh họa
Khi đã về hưu, gia đình đã khá hơn trước, bố tôi như trở thành con người khác. Ông không còn nổi cáu vô cớ mà rất quan tâm đến con cháu. Nhìn cảnh đó, bao nhiêu căn hận khi xưa trong tôi đều tan biến hết. Tôi thực sự thương bố và mong ông sống thật lâu bên chúng tôi.
Vì thế, bạn M.T ạ, có thể bố của bạn cũng là một người đàn ông rất đáng thương như bố của tôi vậy? Đàn ông “mồ côi” vợ là điều rất đáng thương. Có thể vì một phút nông nổi nào đó, một phút thiếu thốn tình cảm của người phụ nữ mà bố bạn quên đi rằng, Lan là con gái mình? Hoặc có thể vì bố bạn rất yêu mẹ bạn, mà em Lan thì quá giống mẹ, nên trong lúc mơ mơ, say say, bố đã nghĩ rằng, đó là vợ của mình chăng? Hãy mở lòng hơn với bố và em gái mình nhé. Tôi tin rằng, bạn sẽ hiểu và cảm thông cho họ nhiều hơn! Chúc bạn và gia đình đoàn tụ.
Theo Phunutoday
"Ở với tôi thì đừng có tỏ vẻ tiểu thư cành vàng lá ngọc"
Tôi không ngờ một người nhã nhặn lịch thiệp như anh mà buông ra những lời lẽ xúc phạm tôi nặng nề như vậy. Bao nhiêu ấm ức, tủi buồn và chịu đựng bấy lâu nay tôi tuôn ra hết...
Anh có cách nói chuyện hài hước mang lại lại cho tôi nhiều niềm vui sau những căng thẳng của công việc. (Ảnh minh họa)
Gia đình tôi chỉ có hai anh em. Anh trai tôi đã ổn định với công việc và gia đình riêng. Bố mẹ tôi là chủ của một trung tâm điện máy. Tôi theo học marketing. Ra trường vì muốn tôi có thêm kinh nghiệm nên tôi vào làm nhân viên bán hàng ở trung tâm của nhà và nhận lương như mọi người.
Vì muốn tôi lập gia đình, bố mẹ giới thiệu cho tôi một kĩ sư điện đang làm trong trung tâm. Qua lời của mẹ thì anh đã làm được hai năm. Tuy hoàn cảnh gia đình khó khăn nhưng anh là người chịu khó, có tính cầu tiến, khiêm tốn... Nói chung, bố mẹ tôi rất hài lòng.
Sau vài lần gặp gỡ, tôi cũng có cảm tình. Anh có cách nói chuyện hài hước mang lại lại cho tôi nhiều niềm vui sau những căng thẳng của công việc. Những buổi gặp gỡ gia đình, bạn bè, anh làm tôi nở mày nở mặt về cách cư xử nhã nhặn, cách nói chuyện tạo được nhiều thiện cảm.
Tôi là một cô gái tự lập, không hay hờn dỗi cũng chẳng thích đòi hỏi này nọ. Nhưng anh rất biết cách làm tôi xiêu lòng. Vài nụ hồng khi gặp nhau, một góc quán nhỏ thật đẹp, một chiếc khăn choàng cổ dễ thương cho ngày đông hay đơn giản kêu tôi nhắm mắt rồi gắn phone vào tai tôi, một bản nhạc thật hay cho tôi tan đi mệt mỏi...
Bỏ qua sự chênh lệch giàu nghèo, sự môn đăng hộ đối. Tôi và anh cưới nhau. Tôi hãnh diện với tất cả mọi người vì có được một người chồng lý tưởng. Lòng tôi tràn ngập niềm hạnh phúc.
Nhưng ba ngày sống cùng gia đình anh trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô, tôi thất vọng hoàn toàn. Gia đình rất đông người, công việc thì bấp bênh. Mẹ anh là người nghiện bài bạc. Bà đi suốt ngày, chưa kể ngày nào cũng có người đến đòi nợ. Mỗi lần như vậy anh kêu tôi đem tiền, vàng ra trả.
Anh thì thay đổi đến ngỡ ngàng. Anh không nói với tôi một lời. Chúng tôi không đi trăng mật. Tôi ở nhà chồng, còn chồng thì ngày nào cũng đi chơi. Tôi khóc thì anh nói: "Ai chết mà cô khóc nhiều vậy?". Khi về lại thành phố, trên người tôi chẳng còn gì ngoài bộ quần áo đang mặc trên người.
Hôm sau tới thăm bố mẹ vợ, trong bữa ăn, anh chăm sóc tôi vô cùng chu đáo. Anh còn chủ động lên tiếng: "Con cảm ơn bố mẹ đã cho con một người vợ tuyệt vời. Cô ấy là người quá tốt, thấy nhà con khó khăn cô ấy đã đưa cho mẹ con toàn bộ số vàng cưới". Tôi ngồi đắng họng mà không dám phủ nhận vì sợ cả nhà khó xử.
Hai vợ chồng sống ở một căn hộ do bố mẹ tôi mua. Công việc bận rộn nhưng anh không cho tôi thuê người giúp việc. Về đến nhà, "người chồng lý tưởng" đó nằm dài ra ghế xem ti vi, quần áo anh cởi bỏ ngay tại chỗ. Tôi thì đầu bù tóc rối như con ở. Không khí gia đình vô cùng nặng nề. Anh không bao giờ nói chuyện mà cũng không cho tôi hỏi hay nói bất cứ điều gì.
Có thai, tôi báo tin cho anh. Tưởng đâu anh sẽ vui mừng, sẽ thay đổi thái độ, nào ngờ anh nói " Ăn ngủ chung thì mang bầu chứ có gì lạ đâu". Tôi chưng hửng, cảm giác như bị tạt nước lạnh vào mặt. Dù biết tôi có mang nhưng anh không giúp tôi bất cứ việc gì. Anh tệ đến nỗi khi tắm xong chiếc quần đùi cũng không cho nổi vào máy giặt. Nhưng trước mặt bố mẹ, bạn bè, anh chăm sóc tôi như một người chồng mẫu mực.
Mang thai được 4 tháng, vì quá mệt mỏi nên tôi đề nghị anh thuê người giúp việc. Song anh mỉa mai tôi quá thừa tiền nên muốn sang chảnh. Tôi bảo, lương của em bao lâu nay dùng chi tiêu trong gia đình, giờ anh trích một ít lương của anh để thuê người thì có phải là nhẹ gánh cho em không? Nào ngờ chồng tôi đáp cộc lốc: "Tôi không có tiền, lương của tôi còn dùng vào việc khác. Cô là đàn bà mà việc nhà cũng làm không xong? Quen thói lười biếng được nuông chiều. Ở với tôi thì đừng có tỏ vẻ tiểu thư cành vàng lá ngọc, đối với tôi thì cô cũng chỉ là một con đàn bà mà thôi".
Tôi không ngờ một người nhã nhặn lịch thiệp như anh mà buông ra những lời lẽ xúc phạm tôi nặng nề như vậy. (Ảnh minh họa)
Tôi không ngờ một người nhã nhặn lịch thiệp như anh mà buông ra những lời lẽ xúc phạm tôi nặng nề như vậy. Bao nhiêu ấm ức, tủi buồn và chịu đựng bấy lâu nay tôi tuôn ra hết. Tôi khóc và hét vào anh: "Anh là người hai mặt giả dối. Tôi sẽ làm đơn ly dị. Giờ thì anh ra khỏi đây ngay". Tôi vừa nói xong thì anh đã lao đến nắm tóc và tát vào mặt tôi tới tấp. Chưa hả cơn giận, anh đẩy mạnh tôi xuống sàn nhà.
Tôi bị động thai. Khi đến bệnh viện tôi càng ghê tởm anh hơn. "Người chồng lý tưởng" lại dịu dàng chăm sóc tôi trước mặt các bác sĩ. Anh nói với bố mẹ tôi là do anh lau nhà, có dặn tôi ngồi trên giường đừng đi lại nhưng tôi không nghe nên bị trượt ngã. Nghe những lời anh nói tôi buồn nôn và sợ anh đến phát khiếp. Tôi nói với mẹ rằng anh là kẻ giả dối, chính anh đánh tôi tới mức phải vào viện và bị động thai như thế này. Mẹ tôi cứ hết nhìn tôi rồi lại nhìn vẻ mặt khổ sở của anh. Nhưng bà vẫn tin tôi, bảo anh về trước, ở viện có mẹ lo rồi.
Anh xin mẹ tôi cho anh được ngồi ngoài cửa, khi nào cần gì anh sẽ về nhà lấy hoặc đi mua. Mẹ tôi cũng đành để anh ở ngoài. Tôi khóc lóc kể lể với mẹ và muốn ly hôn, song mẹ tôi hỏi vậy còn cái thai? Giờ con chưa ra đời mà cha mẹ đã đòi ly hôn sao? Đến nước này thì tôi cũng không biết phải làm gì nữa? Liệu có phải anh cưới tôi chỉ vì tiền? Đối xử tôi tốt trước mặt mọi người nhằm chiếm lấy cảm tình để che đậy sự vũ phu, gia trưởng khi ở nhà của anh?
Theo blogtamsu
Vợ lớn giọng quát tôi đầy khinh miệt: "Anh có gì mà đáng để nể"! Trong lúc nóng giận tôi bạt tai cô ấy. Vợ tôi bù lu bù loa khóc lóc chửi mắng tôi vũ phu, tệ bạc, gia trưởng... rồi lấy xe về nhà mẹ đẻ. Tôi làm thợ cơ khí ở một cơ sở đóng tàu. Vợ tôi làm quản lí ở nhà máy dệt. Chúng tôi lấy nhau được 8 năm và có hai...