Tôi buông tay người đàn ông đeo nhẫn
Tôi không muốn mình sẽ sống dằn vặt trong những ngày tháng sau này khi tôi không tự tin để trở thành vợ, thành mẹ.
Tôi gặp anh trong một chiều mưa, xe anh đụng xe tôi. Tôi ngã lăn trên đất. Tôi vội đi và chưa kịp biết người đàn ông đó là ai, chỉ biết bàn tay anh đeo nhẫn.
Ngày anh có số điện thoại của tôi, chúng tôi gặp nhau nói chuyện rồi yêu nhau. Anh kể cho tôi nghe về người vợ đã bỏ đi theo tình mới và để lại đứa con chưa đầy 7 tuổ.i. Tôi đến nhà anh sau khi nhận lời làm vợ và làm mẹ của con anh.
Tôi về nhà thăm anh và bé Xu. Con bé không thích tôi. Nó bảo nó cần mẹ của nó chứ không cần tôi. Đứa con nào chẳng cần mẹ. Tôi không trách nó chỉ trách người đàn bà nhẫn tâm đã bỏ mái ấm này ra đi, để nỗi đau của anh ở lại và những giọt nước mắt trẻ thơ chẳng bao giờ nguội trên má.
Rồi một ngày, vợ anh trở về. Chị ta đến gặp tôi và kể cho tôi nghe về mối tình say nắng của chị, về gã Sở Khanh đã cướp mất đi gia đình và sự yên ấm để chị trở thành một kẻ trắng tay. Chị ta cầu xin tôi buông tha anh. Chị ta vẫn là người đàn bà mà anh đã từng yêu và là mẹ của bé Xu. Nhưng chẳng có lí do gì tôi phải buông hạnh phúc của mình cho chị? Tôi cũng cần anh và yêu bé Xu. Tôi sẽ làm một người mẹ tốt.
“Nhưng… Chị đã làm mẹ chưa? Bé Xu cần tôi”. Câu nói của người đàn bà ấy rên xiết trong lòng tôi tê điếng. Làm mẹ – nỗi khát khao của bao người phụ nữ trong đó có tôi.
Video đang HOT
Dù có níu kéo hay làm gì nữa, tôi cũng không thể trở về bởi khi tôi chấp nhận buông tay (Ảnh minh họa)
“Bé Xu cần chị? Chị có chắc anh Tùng cũng cần chị không? Tôi nghĩ nhưng không nói. Tôi cũng không biết chắc anh thực sự có cần chị nữa không. Nhưng tôi biết anh yêu tôi và cũng từng yêu người đàn bà này như yêu tôi vậy”.
Tình yêu của chúng tôi có chướng ngại quá lớn, khi tôi biết anh vẫn còn giữ chiếc nhẫn trong ngăn tủ. Từ khi yêu tôi, anh không đeo nhẫn và vẫn cất nó cẩn thận. Chút say nắng của tôi có đủ với tình yêu 7 năm và Bé Xu – kết tinh tình yêu của hai người. Khi người phụ nữ đó cũng có lí do lầm lỡ để ra đi và lí do chính đáng để trở về. Tôi hiểu, vì ai cũng có những phút lạc lòng và lầm lỗi. Với bé Xu, mất bố hay xa mẹ đều là điều tàn nhẫn.
Tôi quyết định chia tay anh, lấy cớ để hai cha con anh ghét tôi. Tôi không biết mình có phải là người tốt bụng hay rộng lượng. Tình yêu làm gì có chỗ cho sự rộng lượng, bao dung. Tôi không muốn mình sẽ sống dằn vặt trong những ngày tháng sau này, khi tôi không tự tin để trở thành vợ, thành mẹ và xoa dịu những vết thương trong lòng hai con tim bé nhỏ kia đang từng ngày rạn vỡ. Tôi vẫn luôn cầu chúc cho anh hạnh phúc và quên tôi đi…
Anh giận tôi, tôi đi và không trở về nữa. Tôi nói tôi không chịu đựng nổi việc yêu anh và nuôi bé Xu. Tôi có người khác rồi. Anh tát tôi rồi quay lưng đi. Mối tình của tôi với người đàn ông đeo nhẫn kết thúc, dù có níu kéo hay làm gì nữa, tôi cũng không thể trở về bởi khi tôi chấp nhận buông tay thì sẽ chẳng bao giờ quay lại nữa.
Theo VNE
Vợ mắc bệnh 'sĩ mồm' dù không có tiề.n
Người ta nói vợ đẹp, vợ sang thì mát cái mặt chồng. Tôi có một người vợ rất đẹp, rất sang nhưng đúng là tôi &'tối mặt' vào chứ chẳng thấy được mát tí nào.
Người ta nhìn vào gia cảnh của chúng tôi mà cười, mà giễu, chứ nào có ai khen vợ tôi xinh đẹp, mĩ miều. Chỉ có những người không biết thì mới nghĩ, gia đình chúng tôi chắc phải giàu có và bề thế lắm.
Khổ, vợ tôi vốn là một hotgirl từ khi còn là sinh viên. Có lẽ vì lấy một người chồng không giàu như tôi nên vợ sinh bất mãn, hoặc có khi vì quen thói ăn chơi nên giờ giản dị không chịu được. Dù đã là vợ chồng được hơn 1 năm nhưng vợ vẫn chứng nào tật ấy, không thay đổi bản thân, ngay cả cách ăn mặc.
Dù đã là vợ chồng được hơn 1 năm nhưng vợ vẫn chứng nào tật ấy, không thay đổi bản thân, ngay cả cách ăn mặc. (ảnh minh họa)
Ngày còn đi học, vợ nổi tiếng là cô nàng sành điệu, có gu thời trang vì biết chọn trang phục vừa với dáng người, chuẩn với form người. Vợ là tâm điểm chú ý của rất nhiều người nhưng cuối cùng vợ lại chọn tôi. Tôi cũng có vài điểm rất thu hút con gái, nên chuyện một người con gái &'hot' như vợ chọn tôi, tôi cũng không lấy làm lạ lắm. Tôi nghĩ, lấy được vợ, tôi sẽ yêu chiều vợ hết mực, hi vọng chúng tôi sẽ sống thật hạnh phúc. Vợ cũng nói, chuyện tôi không phải là trai thành phố không sao, hai đứa lấy nhau, dựa vào nhau phấn đấu và cố gắng.
Nhưng lấy nhay rồi, cuộc sống không đơn giản như chúng tôi nghĩ. Tôi và vợ phải đi làm, kiế.m tiề.n. Lương vợ chỉ có vài triệu nên tôi không bao giờ hỏi tiề.n vợ dù mình cũng chẳng kiếm được bao. Lương tôi chỉ đủ tiề.n thuê nhà, đủ tiề.n chi phí điện nước trong gia đình. Hai vợ chồng thuê một căn hộ nhỏ chứ không ở phòng trọ bình dân vì tôi lo vợ chật chội, khổ sở. Thế là tôi đã dồn hết cả tiề.n lương hàng tháng cho khoản nhà cửa.
Vậy mà vợ tôi không biết tiết kiệm. Cứ tháng nào lĩnh lương là đi mua sắm đủ thứ. Những đồ vợ dùng toàn tiề.n triệu, hơn triệu. Có khi mua chỉ một sản phẩm nhưng nhất định phải là xịn, chứ không mua hàng trăm. Có vẻ như vợ vẫn chưa bỏ được cái bệnh hotgirl. Có lần tôi góp ý thì vợ tự ái, lại so sánh tôi với người này người kia. Vợ còn nói chấp nhận lấy tôi rồi, vậy mà tôi không làm được gì lo cho cuộc sống của vợ còn ngăn cản vợ này nọ. Vậy là tôi lại nín nhịn.
Vợ còn nói, tôi hàng tuần vẫn đưa vợ đi mua sắm, toàn là hàng hiệu, đắt tiề.n. Thì đúng là vợ phải chắt bóp mà mua hàng xịn thật, dù không phải là hiệu nhưng so với chị em công sở đồng nghiệp thì đúng là hơn hẳn một bậc. (ảnh minh họa)
Tôi không biết vợ đã nói gì với những người ở trên cơ quan mà mỗi lần tôi đến đón, họ đều đon đả với hai vợ chồng, săn đón vợ như săn đón một nữ hoàng. Người thì bảo &'mai cho tao cái ví xịn hôm trước mày mua không dùng nhé, không dùng thì để cũ hỏng, phí ra'. Người thì lại nói &'cái quần này mua 2 triệu đã nào chả đẹp, chồng mày đại gia thế cơ mà, số mày sướng nhất'. Tôi nghe mà rùng mình.
Thì ra, vợ sĩ mồm, hoặc là ngại với bạn bè đồng nghiệp vì mình xinh đẹp thế lại lấy một người chồng nghèo, còn đi thuê nhà, không có đủ cả tiề.n thuê nhà cửa. Thế nên, cả cơ quan chỉ biết được hoàn cảnh gia đình tôi qua những gì vợ nói. Với họ thì vợ là con của một cặp vợ chồng Việt kiều, bố mẹ vợ đang ở bên Mỹ, hai vợ chồng có một căn chung cư to ở Hà Nội, và chồng làm lương 30 triệu.
Vợ còn nói, tôi hàng tuần vẫn đưa vợ đi mua sắm, toàn là hàng hiệu, đắt tiề.n. Thì đúng là vợ phải chắt bóp mà mua hàng xịn thật, dù không phải là hiệu nhưng so với chị em công sở đồng nghiệp thì đúng là hơn hẳn một bậc. Vợ có lẽ vì tự ti bản thân hoặc ngại, muốn người khác nhìn mình bằng con mắt khác nên mới bịa ra câu chuyện như vậy. Trong khi, vợ chồng thì nghèo khó, hai người còn chật vật với tiề.n nhà, bố mẹ thì nai lưng ra, sống bằng mấy đồng lương hưu, giờ có ai nhờ vả được gì. Càng nghĩ tôi càng thấy chán.
Bạn bè hỏi vợ tại sao gia đình có điều kiện mà không sắm oto đi cho tiện, vợ lại nói, vì vợ thích đi xe máy, đi oto hay say xe nên chồng không sắm, chiều vợ, tình nguyện đưa đón vợ bằng xe máy. Càng nghe vợ nói tôi càng cảm thấy thương vợ biết bao nhiêu.
Vì sao vợ ra nông nỗi này, có phải chính người chồng vô dụng như tôi đã khiến vợ như vậy hay không? Phải chăng tôi thật tồi tệ khi không lo được cho em cuộc sống hạnh phúc, sung túc đầy đủ, để em phải khổ sở, gồng mình lên như vậy? Thật ra, tôi đang nghĩ, cuộc hôn nhân này có cân xứng hay không?
Theo Eva
Chồng mang vợ đi 'câu' đối tác Thấy vợ đẹp và biết đó là một lợi thế, nhiều anh chồng sẵn sàng mang vợ đi để... câu khách hàng kí hợp đồng hậu hĩnh. Thích thú vì lấy được cô vợ đẹp Hí hửng vì lấy được cô vợ đẹp, lại được người đời khen ngợi, bạn bè thì ca tụng nên anh Tiến thích lắm. Mỗi lần đi đâu...