Tôi bỏ thai vì không muốn sinh con cho chồng
Từ khi bỏ con tới giờ tôi rất ân hận, mỗi lần nghĩ đến con lòng đau như cắt, lúc nào cũng khóc.
ảnh minh họa
Tôi 38 tuổi, lấy chồng 10 năm, có 2 con gái, 9 tuổi và 3 tuổi. 10 năm nay chồng tôi không đi làm, mọi chi tiêu trong nhà, tiền học của các con đều dựa vào thu nhập của tôi, vì vậy tôi sống rất tiết kiệm. Chồng người Bắc, tôi quê ở miền Trung, chúng tôi sống ở TP HCM, không gần 2 bên nội ngoại. Nhờ giỏi tiết kiệm nên cách đây 2 năm, tôi đã mua được nhà mà không cần mượn ai đồng nào. Chồng tôi là một người gia trưởng, vũ phu và rất nghe lời mẹ. Phong cách, điệu bộ, hành động và toàn bộ suy nghĩ của anh ta là bản sao của mẹ mình. Những từ ngữ anh ta chửi vợ con cũng là từ mẹ anh ta thường dùng để nhiếc móc sau lưng người khác.
Ngày nào con gái lớn của tôi cũng bị bố chửi bằng những từ ngữ chợ búa, hàng xóm cách mấy nhà còn nghe thấy. Trước đây, anh ta cũng chửi tôi như vậy. Thời gian đầu tôi nhịn, nhưng càng nhịn anh ta càng chửi độc hơn. Sau đó, anh ta chửi cả cha mẹ tôi nên tôi không nhịn nữa. Mỗi lần anh ta xúc phạm cha mẹ là tôi chửi lại, bắt chước anh ta xúc phạm người mẹ mà anh ta ví như thánh sống. Anh ta đánh tôi, tôi đánh lại. Giờ anh ta không dám động đến cha mẹ tôi, nhưng lại quay sang chửi con.
Chồng không đi làm, chỉ ở nhà nấu cơm, rửa bát, mùa hè trông con. Hai lần trước, tôi đều sinh con một mình, vì bố chồng bị bệnh, chồng được mẹ anh giao nhiệm vụ chăm sóc bố (bố chồng tôi đã mất cách đây 2 năm). Cả 2 lần sắp tới ngày sinh, anh ta đều để tôi một mình rồi về quê theo yêu cầu của mẹ. Nghĩ lại 2 lần sinh con mà tôi rùng mình, không hiểu sao lúc ấy vượt qua được. Tôi bị trầm cảm, cũng may chỉ suy nghĩ thôi chứ chưa có hành động nào dại dột. Cách đây một tháng, tôi bất ngờ phát hiện mình có thai 5 tuần. Trước đây, tôi luôn lên án những người phụ nữ vì bản thân mà bỏ đi đứa con chưa chào đời. Nhưng đến lượt mình, tôi lại quyết định làm việc ấy, bỏ con khi vừa tượng hình được 6 tuần, với suy nghĩ ích kỷ, bệnh hoạn, con chung mà một mình đẻ rồi nuôi, còn quyền dạy con như thế nào do anh ta quyết định.
Video đang HOT
Tôi nói với chồng rằng nếu làm mẹ đơn thân tôi sẽ không bỏ con, vì có một người bố như vậy nên tôi không muốn con được sinh ra. Từ khi bỏ con tới giờ tôi rất ân hận, mỗi lần nghĩ đến con lòng đau như cắt, lúc nào cũng khóc. Tôi biết tội lỗi của mình rất lớn nhưng không hiểu sao lúc đó vẫn làm. Tôi thường đi chùa để cầu xin 10 phương chư Phật, chư Bồ tát độ trì cho linh hồn con được theo Phật pháp tu tập và siêu sinh về miền cực lạc. Nghiệp chướng tôi gây ra, tôi sẵn sàng đón nhận. Cả đời này, tôi sẽ không bao giờ thanh thản vì việc làm ngu si, độc ác của mình. Tôi viết những dòng này với hy vọng những ai đang có ý định bỏ con sẽ suy nghĩ lại, bởi ở bất cứ hoàn cảnh nào thì việc bỏ đi đứa con cũng là một tội ác và sẽ hối hận, day dứt cả đời. Tôi sẽ cố gắng làm được nhiều việc để tạo công đức cho linh hồn của con mình.
Theo Giadinh.net
Bật khóc khi nghe lý do chồng không còn muốn ân ái vì ngày tôi sinh con, anh đã ở bên tôi
Sinh con cho chồng là điều mà bất cứ người phụ nữ nào cũng muốn làm. Ngay khi cưới, tôi cũng thích trẻ con nên nhanh chóng có thai. Chồng tôi khi biết tin tôi có bầu thì mừng lắm. Anh cứ cười mãi rồi còn gọi điện báo tin mừng cho bố mẹ hai bên.
Anh đi rồi để tôi cuộn trong chăn khóc nức nở. (Ảnh minh họa)
Những ngày tháng mang thai tôi được chồng chiều chuộng như công chúa. Tôi không phải đụng tay vào việc gì kể cả cắm nồi cơm điện. Không những thế chỉ cần tôi nói thèm gì là chồng tôi đi tìm cho bằng được. Anh cũng chẳng bao giờ dám nặng lời vì sợ tôi buồn thì con sẽ xấu xí.
Anh chiều tôi đến mức mang thai 9 tháng mà tôi tăng lên 30 kg. Cả người tôi tròn vo, mặt mày béo núc ních. Tôi thường hay nhìn mình trong gương rồi hỏi chồng có thấy chán cơ thể tôi bây giờ không? Anh đều gõ đầu nói tôi ngốc. Anh chỉ cần mẹ con tôi khỏe mạnh là đủ rồi. Và cũng vì lo cho con nên từ khi biết tôi mang thai chồng tôi cũng không đụng vào người tôi nữa. Có đôi lần tôi muốn quá nên gợi ý nhưng đều bị anh gạt ra.
Giờ thì tôi sinh con đã hơn 1 năm. Hơn 1 năm đó chồng tôi quấn quýt không rời thằng bé. Với anh con luôn là số một. Có hôm con bệnh anh còn địu con lên công ty để vừa làm vừa chăm chứ nhất quyết không để ở nhà cho bà nội chăm giúp. Anh chăm con kĩ đến mức gần như không cần tôi nữa. Vì thằng bé bú sữa ngoài, lại được bố chăm nên tôi có thời gian dành cho chính mình.
Tôi tập yoga, tập gym để cơ thể săn gọn trở lại. Tôi cũng tìm mọi cách để xóa những vết rạn trên bụng. Tuy nhiên, chuyện ái ân vợ chồng vẫn không diễn ra.
Chồng tôi chăm tôi như công chúa khi tôi mang thai. (Ảnh minh họa)
Lúc đầu tôi còn nghĩ rằng có thể chồng vừa làm việc vừa chăm con quá mệt mỏi nên không còn hứng thú nữa. Nhưng giờ thằng bé đã hơn 1 tuổi và đi nhà trẻ rồi nhưng anh vẫn không đụng vào tôi. Tôi hay hỏi vì sao thì anh nói anh chỉ muốn dành hết sự quan tâm cho con và bảo tôi ráng đợi khi con lớn hơn một chút nữa. Ban đầu tôi còn tin nhưng càng về sau tôi càng không tin được nữa.
Vợ chồng tôi vẫn trò chuyện, cười đùa bình thường nhưng cứ tối là anh lại bế con vào phòng ngủ trước. Có nhiều lần tôi chủ động vào ngủ cùng nhưng anh lại đuổi ra vì "hít hết không khí của con". Có lần tôi cố tình đợi tới khuya khi thằng bé ngủ say để tiếp cận anh nhưng cũng bị anh mắng là ham hố, không để anh nghỉ ngơi.
Đã có khoảng thời gian tôi theo dõi vì nghĩ anh ngoại tình nhưng chẳng thu được kết quả gì. Cuộc sống vợ chồng không tình dục cứ thế trôi qua khiến vợ chồng tôi bắt đầu có khoảng cách.
Hôm qua, tôi quyết định thử mồi chài anh bằng một bộ váy ngủ đỏ mỏng tang. Dĩ nhiên tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi việc bằng cách gửi thằng bé ngủ với bà nội một đêm. Chồng tôi khi nghe nói đưa thằng bé cho nội thì hằn học lắm. Tôi ôm anh lại, kéo anh vào phòng nhưng anh hất tôi ra. Tôi gào lên hỏi anh vì sao? Tôi chịu hết nổi rồi nếu cứ thế này chắc tôi sẽ làm đơn ly hôn.
Chồng tôi hơi sững một chút khi thấy phản ứng của tôi. Rồi anh nói: "Anh cần thời gian để quên đi cảnh em đang sinh con. Nó ám ảnh khiến anh không còn cảm giác với em nữa. Nếu em không chịu đựng được thì có thể làm gì tùy em miễn là để con cho anh".
Nói rồi anh đi xuống phòng nội bế con lên. Tôi nằm cuộn tròn trong chăn khóc nức nở. Ngày sinh, anh đã ở bên tôi, nắm tay tôi, động viên tôi. Tôi không ngờ đó cũng là giây phút khiến anh mất cảm giác với tôi. Tôi phải làm sao để cứu vãn tình hình này đây? Tôi vẫn còn yêu chồng lắm.
Theo Afamily
Mẹ cầm tờ tiền giả ra hiệu thuốc mua thuốc cho con, cô dược sỹ đưa thêm 200 ngàn mua... Không sao cả, em biếu chị đấy. Mà uống thuốc sẽ đói nên cầm 200 ngàn đi mấy món bổ dưỡng cho con bé ăn nhé. ảnh minh họa Cưới gần 2 năm thì Liên mới có bầu vì tử cung của Liên mỏng nên khó thụ thai, lần này có con thì Liên phải cảm tạ trời đất vì nếu cô không...