Tôi bỏ đại học năm thứ 4 để bắt đầu lại ước mơ
Đến năm cuối, tôi quyết định không tham dự kỳ thi tốt nghiệp. Quyết định đó là sự phản ứng lại của những năm tháng học sinh, sinh viên luôn cam chịu dưới áp lực của gia đình.
Ảnh minh họa
Tôi sinh ra trong một gia đình nông dân. Nhà tôi có 6 anh em và tôi là con trai út.
Gia đình tôi rất hà khắc trong việc giáo dục con cái. Từ nhỏ, tôi luôn bị ép buộc học giỏi và phải đứng đầu lớp, đầu trường. Nhiều lúc tôi cũng muốn bay nhảy chơi đùa nhưng đều bị cấm cản. Càng về sau, sự chịu đựng đã ăn sâu vào tính cách của tôi.
Tôi muốn trở thành một bác sĩ nhưng gia đình tôi lại muốn tôi làm địa chính. Tôi chần chừ. Bố mẹ chửi tôi là đồ bất hiếu và khóc lóc khi tôi làm trái ý. Không chịu nổi áp lực đó tôi đành nhắm mắt chọn địa chính.
Tôi học vì trách nhiệm với gia đình chứ không có một chút đam mê, hứng thú. Dù vậy, tôi vẫn luôn chăm chỉ học tập, mấy năm liền luôn là sinh viên giỏi. Bạn bè trong trường xem tôi là “thần tượng”.
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt hãnh diện của bố mẹ lòng tôi lại chùng lại. Nhưng tôi tự hỏi: “Không lẽ mình phải đeo thứ không đam mê đến suốt cuộc đời sao?”
Đến năm cuối, tôi quyết định không tham dự kỳ thi tốt nghiệp. Quyết định đó là sự phản ứng lại của những năm tháng học sinh, sinh viên luôn cam chịu.
Tôi đi xin việc và nói dối là trường vẫn chưa làm bằng tốt nghiệp xong. Lúc phỏng vấn, sếp của tôi chỉ kiểm tra trình độ bằng cách sử dụng phần mềm chuyên ngành. Điều này đơn giản vì tuy tôi không yêu thích nhưng vẫn luôn cố gắng học hỏi và tìm tòi.
Sau bài kiểm tra đó, sếp đánh giá tôi giỏi và nhận tôi vào làm việc. Tuy vậy, dù cố gắng làm việc nhưng tôi vẫn không thể có niềm đam mê. Nhiều đứa bạn tôi bảo tôi quay về thi lấy bằng tốt nghiệp nhưng tôi không chịu. Kỳ hạn 4 năm thi tốt nghiệp đã trôi qua.
Video đang HOT
Làm ngành địa chính được một thời gian, tôi quyết định theo đuổi niềm đam mê làm bác sĩ. Ngày tôi nộp đơn xin nghỉ việc, sếp bảo thấy tiếc cho tôi vì tôi có tài, và bảo tôi nếu sau này muốn quay về thì sếp luôn đón nhận tôi. Câu nói đó là sự khích lệ lớn.
Ngày tôi vào lại Sài Gòn để đi học là những thời gian rất vất vả. Nhưng mỗi lần nghĩ đến việc đang được theo đuổi đam mê của mình là tôi vẫn vui cười, chăm chỉ học tập. Tôi không thấy hối tiếc vì việc bắt đầu lại từ đầu.
Đến giờ gia đình tôi vẫn chưa biết việc tôi không có bằng tốt nghiệp. Tôi tin chắc rằng một ngày nào đó tôi sẽ trình bố mẹ tôi cái bằng tốt nghiệp mới. Nhưng đó không phải bằng của ngành địa chính mà là bằng tốt nghiệp loại giỏi của ngành bác sĩ.
Có thể cuộc đời tôi khá may mắn nhưng sự may mắn đó đều do bản thân mình. “Khi một cánh cửa đóng lại thì một cánh cửa khác sẽ mở ra”.
Không bao giờ là quá muộn để bắt đầu lại từ đầu.
Theo VNE
Anh sẽ cùng em nuôi bọn trẻ
Anh biết những gánh nặng trên vai em. Anh sẽ đón bọn trẻ về sống cùng chúng ta.
Jaya đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, ba đứa em gái của cô chạy vào và nói rằng, chúng đều đang rất đói.
- Đợi một phút nữa thôi, đây chị xong ngay rồi đây các thiên thần của chị!
Ba cô em gái nghe vậy, chúng rời phòng bếp và chạy về phòng mình.
Jaya là chị cả trong nhà, bố mẹ cô đã mất ba năm trước trong một vụ tai nạn đường tàu. Vì vậy, bất đắc dĩ, cô trở thành mẹ chăm sóc 3 đứa em nhỏ bé bỏng này. Cô yêu chúng rất nhiều.
Sau nửa giờ đồng hồ để gọi bọn trẻ ra ăn sáng, cô bảo bọn trẻ:
- Muộn quá rồi, chị còn phải đến văn phòng nữa!
Cô cho chúng ăn và tắm rửa cho chúng. Xong xuôi tất cả mọi công việc, cô chuẩn bị đi làm. Trước khi đi, cô không quên dặn lũ nhóc phải tự chăm sóc bản thân, không được cãi nhau và phải ăn trưa đúng giờ. Sau đó cô lao thẳng tới văn phòng.
Thật may, cô đến công ty đúng 10 giờ. Cô ghi danh có mặt rồi vào phòng làm việc của mình. Các đồng nghiệp khác không hề thích cô bởi cô luôn luôn làm tốt mọi công việc của mình. Cô không bao giờ đi làm trễ và thực sự rất yêu nghề. Anh chàng quản lý tên Satish là người duy nhất yêu thích những điều tốt đẹp đó mà cô đang làm. Họ đã có cảm tình với nhau từ ngay ngày đầu tiên Jaya làm việc tại công ty. Đôi lúc rảnh rỗi, họ lại dành thời gian đó để được ở bên nhau.
Tình cờ vào một ngày nghỉ phép, một người đồng nghiệp trong công ty đã bắt gặp họ sánh bước bên nhau và báo lại cho ông chủ. Ngay lập tức, ông chủ gọi Jaya vào văn phòng của ông ta, và nói rằng:"Cô không được phép làm những điều đó ở đây".
- Những điều gì thưa ông? - Cô ngạc nhiên hỏi lại.
- Cô không còn là một đứa con nít nữa, cô phải tự hiểu chứ? Tôi không muốn thấy những điều này xảy ra trong công ty của tôi. Cô và Satish đang hẹn hò với nhau. Anh ta là một gã điển trai và sống rất đơn giản. Anh ta chưa bao giờ làm như vậy trước kia, và chắc chắn anh ta sẽ không bao giờ chấp nhận những thứ rẻ tiền này đâu". - Ông chủ trả lời.
Cô rất ngạc nhiên trước những tình cảm chân thành anh dành cho mình (Ảnh minh họa)
Nước mắt cô đã trào ra, cô không biết phải phản ứng như thế nào trước sự việc này nữa. Trở về phòng, cô vẫn tiếp tục với công việc của mình. Nhưng kể từ sau cuộc trò chuyện đó, mọi người trong công ty luôn dùng giọng điệu mỉa mai để chế nhạo cô.
Khi nghĩ mình đã quá sức chịu đựng với môi trường công sở khắc nghiệt này, cô quyết định viết đơn xin nghỉ việc.
Hai ngày sau, Satish đến thăm Jaya. Cô cảm thấy rất hạnh phúc khi nhìn thấy Satish. Cô đã vội chạy lại, ôm chầm lấy anh và hỏi:
- Hôm nay không phải là ngày nghỉ mà sao anh lại tới đây?
- Anh đã xin nghỉ việc rồi, em yêu à! Làm sao anh có thể tiếp tục công việc ở một nơi mà mọi người đã lăng mạ em chứ? Không, hoàn toàn không thể như vậy được đâu em! Anh yêu em, Jaya à! Anh thực sự rất yêu em! Em chính là tất cả của cuộc đời anh. Anh yêu em và muốn em sẽ sớm trở thành vợ anh!".
Cô rất ngạc nhiên trước những tình cảm chân thành anh dành cho mình. Cô nghẹn ngào nói trong niềm hạnh phúc trào dâng:
- Anh biết hoàn cảnh của em mà?
- Anh biết chứ? Rất rõ là đằng khác! Anh biết những trách nhiệm và gánh nặng trên vai em. Anh sẽ đón bọn trẻ về sống cùng chúng ta. Chúng giờ không còn là của riêng em nữa rồi, giờ chúng cũng là những đứa em của anh. Việc của em cũng là việc của anh mà! Hãy tin anh, em nhé!
Jaya đã bật khóc trong niềm hạnh phúc vô bờ bến. Cô ôm chặt lấy Satish, nhẹ nhàng nói: "Em yêu anh, anh yêu!".
Sau đó, họ đã tổ chức lễ cưới. Hai người cùng làm việc tại một công ty mới và sống một cuộc sống tràn ngập yêu thương.
Dù cuộc sống có nhiều sóng gió nhưng họ vẫn cùng nhau vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống.
Theo VNE
4 năm cho một lời hứa Anh và em đến với nhau bằng một con số 0 hạnh phúc và kết thúc bằng một con số 0 đau khổ. "Em xin lỗi! Anh hãy sống thật tốt nhé. Anh hãy hận em thật nhiều...Anh à, em đã đính hôn rồi, tay em đã đeo nhẫn của người ta rồi"... Anh xót xa lắm khi nhận được những tin nhắn...