Tôi bị HIV vì thằng bạn đốn mạt
Tôi là một cô gái, theo mọi người nhận xét là có duyên và ưa nhìn. Chính vì vậy tôi đã có rất nhiều người con trai theo đuổi. Trong những người đó tôi đã lựa chọn anh, một người con trai rất bình thường trong mắt mọi người, anh không đẹp trai, nhà không giàu có thể còn gọi là hơi nghèo.
Ảnh minh họa
Bạn bè tôi đều rất ngạc nghiên khi biết được sự lựa chọn của tôi. Nhưng với tôi anh lại là người tôi mến phục vì tôi thấy ở anh không có sự ba hoa, khéo léo, dẻo mỏ như những người đang tán tôi, đặc biệt anh rất độ lượng và tốt với những người xung quanh. Chỉ ngần ấy thôi là đã đủ thuyết phục tôi rồi. Ban đầu anh cũng rất ngại vì tôi là tiểu thư của một gia đình giàu có Hà Thành trong khi đó anh thì có thể gọi là tay trắng. Nhưng bằng sự kiên trì của tôi, cuối cùng anh và tôi cũng trở thành một cặp. Một điều đặc biệt ở anh nữa là anh học rất giỏi, và anh đã nhận được một suất học bổng du học tại Mỹ. Khi nhận được tin anh báo, tôi vừa mừng cho anh nhưng cũng vừa cảm thấy buồn cho mình, bởi vì chúng tôi lại phải xa nhau hai năm trời. Tôi đã quá quen với sự có mặt của anh, bây giờ anh đi, tôi cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
Video đang HOT
Ngày tiễn anh lên máy bay tôi đã khóc rất nhiều, anh cũng an ủi tôi, nói rằng anh đi cũng chỉ vì tương lai sau này của hai đứa. Tôi đã hứa với anh là sẽ chờ đợi anh về. Những ngày tháng đầu vắng anh thật là một sự cô đơn đến khủng khiếp, chúng tôi chỉ mong tối về là lên mạng gặp nhau. Nhưng rồi cuộc sống ai biết được chữ ngờ. Một lần tôi tham gia họp lớp và gặp Hùng. Hùng là người bạn học cùng với tôi, trước kia Hùng cũng có thời theo đuổi tôi nhưng tôi không để ý. Chúng tôi gặp nhau nói chuyện như những người bạn bè bình thường. Hùng xin số điện thoại của tôi và cũng từ đó Hùng thi thoảng gọi cho tôi. Sau một thời gian chúng tôi nói chuyện thường xuyên hơn và rồi đi uống nước và tâm sự với nhau nhiều hơn. Nhờ có Hùng tôi cũng cảm thấy bớt trống vắng hơn. Hùng biết được người yêu tôi đang học ở Mỹ, vậy là Hùng đã có những hành động bày tỏ tình cảm với tôi nhưng tôi quyết liệt từ chối. Nhưng tôi lại không thể không tâm sự với Hùng vì có lẽ đó là một thói quen rồi.
Rồi một buổi tối định mệnh đã đến, hôm đó tôi và hai người bạn cùng với Hùng đi nhậu mừng sinh nhật một người bạn. Tối đó mọi người nhiệt tình và vui nên tôi uống nhiều. Lúc ra về không thể đứng nổi, Hùng xung phong đưa tôi về. Sáng sau khi tôi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong một nhà nghỉ cùng với Hùng. Tôi đã điên cuồng xỉ vả vào Hùng. Hùng rối rít nói lời xin lỗi và nói sẽ chịu trách nhiệm về việc này. Trời ơi, chịu trách nhiệm gì đây? Thời gian sau đó tôi đã phải sống trong sự dằn vặt, đau khổ đến tột cùng. Người yêu của tôi, anh có lỗi gì mà phải gánh chịu sự thật này? Nói với anh ư, tôi không thể.
Một tháng sau Hùng xuất hiện với một xấp ảnh trên tay và nói nếu tôi không nghe lời Hùng thì tất cả những tấm ảnh này sẽ đến tay người yêu tôi. Tôi thật không ngờ anh ta lại có thể trơ trẽn đến vậy. Nhưng tôi sợ, rất sợ mất người yêu của mình, trong lúc quẫn trí tôi lại phải nhục nhã theo Hùng vào nhà nghỉ. Cứ như vậy tôi trượt dài trong tội lỗi của mình.
Ngày anh về nước tôi ra sân bay đón anh, trên đường về anh ríu rít khoe với tôi những chuyện bên anh học, anh không biết rằng người yêu anh đã không còn xứng đáng với anh. Đầu óc tôi u mê ngơ ngẩn, và trên đường về hôm đó vô tình chúng tôi bị tai nạn xe, tôi bị gẫy xương chân, anh thì không việc gì. Anh vội đưa tôi vào bệnh viện, tôi bị mất máu nhiều và phải truyền máu. Lúc làm xét nghiệm máu, kết quả xét nghiệm máu bác sĩ gửi cho tôi khi yêu cầu anh ra ngoài.
Tôi không thể tin vào mắt mình được, tôi đã bị dương tính với HIV. Tôi đã suy sụp hoàn toàn. Chỉ một phút lơ đễnh tôi đã đánh mất cuộc đời mình vĩnh viễn. Tôi đã phải trả giá, tôi đã không thể còn cơ hội với cuộc đời này nữa.
Theo VNE
Con sẽ thôi trách hờn
Con đã biết vì sao mẹ lại dừng ngay ở ngã tư đó. Mẹ bảo con mua giùm người bán tăm dạo mấy bịch tăm tre. Con đang giận mẹ nên lầm lũi bước tới, đến khi ngẩng lên thì con giật thót cả người:
Bạn ấy chắc trạc tuổi con, cái khác là bạn khiếm thị. Bạn nhìn con bằng hai hốc mắt đen ngòm và lấy hàng cho con bằng cánh tay phải bị cụt tới khuỷu tay.
Con trả tiền, lầm lũi bước lên xe. Chỉ trong tích tắc, con đã nhận ra mình là kẻ quá ích kỷ; chỉ biết đòi cái này, muốn cái kia. Con chưa hề nghĩ mình đã làm gì để xứng đáng với tình yêu thương, sự chăm lo của ba mẹ. Mỗi sáng con thức dậy, quần áo đã có mẹ ủi sẵn, bữa điểm tâm đã được dọn lên, ăn xong là có ba đưa con đến trường. Con cần bất cứ thứ gì để phục vụ chuyện học hành, ba mẹ đều đáp ứng cho con.
Thế mà, con lại cho rằng mình là một đứa trẻ bất hạnh; thua sút bạn bè về mọi thứ: Con không được ở biệt thự như bạn Lan, nhà không có xe hơi như bạn Minh, ba không làm chủ tịch quận như bạn Thùy... Con đã quên mất một điều là các bạn ấy nhiều lúc đã rơi nước mắt khi nhìn con được ba mẹ đưa đón, họp phụ huynh, dắt đến nhà sách, vào siêu thị...
Và giờ đây, con lại biết thêm một điều nữa là có bạn bằng tuổi mình đã không được đến trường, không có cơm ngon, không được mặc đẹp mà phải vất vả mưu sinh chỉ với một bàn tay và đôi mắt mù lòa.
Mẹ ơi, con sẽ không đòi mua điện thoại đắt tiền, đồng hồ cao cấp, quần áo hàng hiệu. Con sẽ không bao giờ trách móc, hờn giận, nói những lời khiến ba phải buồn, mẹ phải khóc. Bởi con vừa nhận ra mình là một đứa trẻ hạnh phúc khi con đứng cạnh một mảnh đời bất hạnh... Cảm ơn mẹ đã cho con thấy mình thật nhỏ bé giữa cuộc đời này chứ không phải là "cái rốn của vũ trụ" như con hằng nghĩ...
Theo VNE
Còn ai nữa đâu mà về... Mỗi khi nhắm mắt, tôi lại thấy gương mặt hiền từ của mẹ, giọng nói ấm áp, bàn tay chai sần thô ráp của mẹ... Tất cả những thứ đó, khi mẹ còn, tôi thấy thật bình thường; chỉ khi mẹ mất đi rồi, nó mới trở thành hoài niệm làm buốt nhói trái tim. Bà xã hay nói tôi thật là lẩm...