Tôi bị ám ảnh bởi ngày lên thăm cháu nội và ở với con dâu một tuần
Cô con dâu mà tôi hết lời ca ngợi về sự hiếu thuận, hiền lành hiểu chuyện giờ đây trở nên hách dịch, lên mặt và mắng mẹ chồng không tiếc lời trước mặt thiên hạ.
Nhìn vẻ mặt con dâu như mừng hớn hở mà tôi thấy tủi thân và buồn bã. (Ảnh minh họa)
Tôi cũng như bao bà mẹ khác luôn mong muốn con trai mình tìm được một người vợ hiền lành và biết chăm lo cho gia đình.
Ngày con trai dẫn người yêu về ra mắt, tôi cũng thầm mừng cho nó vì đã tìm được đúng đối tượng. Nhìn con dâu tương lai xinh xắn, lanh lợi và hiểu biết, tôi cũng ưng lắm. Sau khi kết hôn, hai đứa đều chuyển lên thành phố sống là làm việc tại đó rồi thỉnh thoảng đến ngày nghỉ thì lại tranh thủ về thăm quê.
Tôi chưa bao giờ có ấn tượng xấu về con dâu của mình cho đến khi nó sinh con gái đầu lòng. Nàng dâu mà tôi hết lời ca ngợi về sự hiếu thuận, hiền lành và hiểu chuyện đã trở nên thay đổi đến chóng mặt. Nó không những thích hách dịch, lên mặt mà còn mắng mẹ chồng không tiếc lời trước mặt thiên hạ.
Sự việc xảy ra cách đây 2 tuần, ngay khi con trai gọi điện về báo tin con dâu vừa sinh được con gái đầu lòng, tôi vội vã dẹp bỏ mọi công việc vườn tược, dặn dò ông nhà tôi chu đáo mọi thứ. Nhưng vì mãi mới sắp xếp xong xuôi mọi việc nên chuyến đi phải hoãn đến ba ngày sau.
Video đang HOT
Sẵn nhà có nuôi gà đẻ trứng, tôi đã nhặt ra gần 30 quả cùng một cặp gà mái tơ để lên làm thịt nấu cháo cho con dâu tẩm bổ. Ngồi cả buổi ở bến xe, cuối cùng tôi mới bắt được xe lên thành phố có đi qua khu vực con trai bảo.
Vừa biết tin con dâu đẻ, tôi đã tất tả chuẩn bị mọi thứ để lên thăm cháu và trông nom. (Ảnh minh họa)
Con trai đến đón tôi rồi chở về nhà nó, vừa vào đến cổng thì tôi gặp bà thông gia. Tôi đứng lại chào hỏi rồi vô tình nghe trong phòng con dâu trách mắng rằng bà ngoại mấy ngày nay vất vả mà bà nội giờ mới thấy mặt. Tôi choáng váng khi nghe con dâu nói vậy nhưng vì ngại với bà thông gia, tôi cố tình giả vờ như không nghe thấy tiếng con dâu nói.
Tôi bỏ hết đồ đạc xuống nền nhà rồi chạy vội vào phòng xem cháu nội thế nào nhưng mới thấy tôi đưa tay muốn bế cháu thì con dâu đã lên tiếng nhắc nhở. Nó bảo tôi vào nhà vệ sinh lấy xà bông rửa tay sạch sẽ rồi hãy bồng cháu, không là sẽ lây vi khuẩn. Tôi ái ngại vội chạy ngay vào phòng tắm để rửa tay. Xong rồi đi ra mới được bồng cháu. Tôi vừa đưa tay bế cháu, con dâu đã la oái oái tôi phải bế thế này, bồng thế nọ, phải để tay vào chỗ này chỗ khác…
Ngồi trên xe những mấy tiếng, tôi ê ẩm hết cả người nhưng khi thấy thái độ của nàng dâu như vậy tôi cũng không dám than thở hay muốn nghỉ ngơi một chút.
Tôi chỉ vào túi trứng gà trong giỏ, bảo con trai đem bỏ tủ lạnh để dùng cho lâu. Con trai tôi thì khen nức nở mấy quả trứng ngon, sạch sẽ hiếm thấy ở thành phố. Còn con dâu trong phòng lại nói lớn rằng trên thành phố bán đầy ra đó mà còn mang lên làm gì.
Đã thế, khi thấy hai con gà thi nhau đập cánh kêu quang quác giữa nền nhà, con dâu đã vội hét toáng lên với chồng: “Anh mang vứt ra xa xa rồi làm gì thì làm chứ để gần là em không ngửi được đâu đấy, lại để con nhiễm bệnh nữa thì khổ”. Nghe con dâu nói mà tôi thấy ấm ức lắm, vì dù sao cũng là quà tôi cất công mang từ dưới quê lên. Tôi biết là ở thành phố bán sẵn nhiều nhưng thực phẩm không phải lúc nào cũng sạch sẽ, an toàn. Vì không muốn tranh cãi với nàng dâu nên tôi lại cố nín nhịn.
Mấy ngày sau đó, tôi phải luôn túc trực bên giường con dâu chăm cháu. Vậy mà nó cũng không một lời hỏi han lấy một câu. Lúc nó nói thì cũng chỉ là lúc sai tôi cái này cái khác.
Có hôm hàng xóm sang chơi đông quá, có lẽ nghe tiếng nói cười nên cháu giật mình khóc ré lên. Vậy là con dâu mắng tôi sa sả, nó bảo tôi vụng về, bế cháu một tí đã làm cháu khóc. Giữa bao nhiêu người nên tôi vô cùng bẽ mặt và xấu hổ.
Mới lên thăm cháu nội được gần một tuần mà tôi thực sự thấy mệt mỏi vô cùng! Ngay ngày hôm sau, tôi lấy lý do chuyện nhà cửa ở quê không ai trông nom nên xin về quê.
Nhìn vẻ mặt con dâu như mừng hớn hở mà tôi thấy tủi thân và buồn bã. Tôi không nghĩ là nàng dâu mình từng yêu quý lại thay đổi thế này. Tôi cũng yêu cầu nàng dâu phải ngoan hiền nhưng thế này thì tôi thực sự thất vọng. Tôi biết phải góp ý sao cho nó hiểu bây giờ?
Theo Afamily
Gửi em tình yêu lớn của chồng chị!
Cho chị được gọi em là tình yêu lớn của chồng chị vì mối tình của hai người có thể ám ảnh anh ấy đến suốt đời. Và em nên vui đi, vì nếu không là nỗi ám ảnh của anh ấy thì cũng là nỗi ám ảnh không gì xóa được, nỗi "đau thương đến chết" của chị, của một người con gái chỉ mong mỏi một cuộc sống yên bình, hạnh phúc, vợ chồng yêu thương nhau, con cái hiếu thuận, cha mẹ hai bên vui vẻ. Nhưng những điều đó thật là xa vời, phải không em? Đó chỉ là trong mộng tưởng, trong những giấc mơ của những cô gái, chàng trai trong truyện cổ tích.
Câu &'nắm tay nhau đi đến cuối con đường', phía trước là cầu vồng sáng rực, hai khuôn mặt hớn hở hạnh phúc nhìn nhau.... tất cả đều chỉ là ảo tưởng. Con người phải sống thực tế hơn, một cuộc sống trần trụi, không lối thoát. Em trách anh ấy, hận anh ấy là đúng. Anh ấy thật là con người đáng sợ, bắt cá nhiều tay, đâu chỉ có em và chị, mà còn nhiều cô gái khác nữa. Nhưng em còn có lối thoát, anh ấy đã buông tay em rồi đó, đã trả em về với tự do, không ràng buộc, bởi em đã biết sự thật về con người anh ấy thì em còn muốn quay lại với con người ấy để làm gì? Chị biết, thân xác em không còn nguyên vẹn, cái chữ "trinh" không trao cho người thật sự yêu em, người chồng sau này của em, nhưng đó là thước đo để biết những người đến với em sau này có thật sự yêu em, có xứng đánh với tình yêu của em hay không. Nếu chị là em thì đó là suy nghĩ của chị. Em có đồng ý hay không thì đó là suy nghĩ của em. Có thể em bảo sao chị nghĩ đơn giản quá vậy. Chị đang đường đường chính chính là vợ của anh ấy, đang được sống trong vòng tay ôm ấp và trái tim yêu thương của anh ấy, chị đang có một tổ ấm hạnh phúc, sắp chào đón đứa con đầu lòng, có cha mẹ hai bên và mọi người cùng chúc phúc. Chị không có quyền gì mà bảo em như thế. Không đơn giản như vậy, bởi chị không phải là em. Nhưng em à, xuất phát điểm của chúng ta giống nhau, anh ấy cuồng nhiệt chiếm hữu chúng ta khi chúng ta là tình nhân của anh ấy, nhưng con đường số phận hiện tại lại khác nhau. Anh ấy chọn chị, bởi anh ấy cho rằng chị là tri kỉ. Anh ấy không chọn em, bởi em là tình yêu lớn của anh ấy. Còn trăm ngàn lý do khác chỉ có mình anh ấy hiểu. Anh ấy ràng buộc chị bởi một cuộc hôn nhân, để giờ đây chị không còn lựa chọn nào khác, em hiểu không, chị không có lối thoát.
Chị tin rằng em hận anh ấy và chị nhiều
Chị đọc thư em gửi, chị tin rằng em hận anh ấy và chị nhiều. Em muốn gia đình anh ấy tan vỡ, em muốn vợ chồng chị chia ly, em muốn không ai được hạnh phúc. Những lời của em không phải là những lời cay độc những cũng đủ khiến người đọc nó đau đến nhường nào. Em à, em ghen tỵ với chị làm gì. Nếu biết chồng sắp cưới ngủ với người khác mà còn vui vẻ và chấp nhận thì chỉ có người bị tâm thần phân liệt mới làm được điều đó. Tất cả những gì chị biết về quá khứ của anh ấy đều sau ngày đám cưới chị vài tuần, còn rõ ràng tường tận như trong thư em thì đến giờ chị mới rõ. Nhưng em ơi, chị không có đủ bản lĩnh như những người con gái mạnh mẽ khác, vạch mặt chồng và từ bỏ hôn nhân. Bởi chị nghĩ đến con chị, nó chỉ là một sinh linh bé bỏng đáng thương, nó cần tình yêu của người cha, nó cần sống một cuộc sống gia đình trọn vẹn. Chỉ còn vài ngày nữa thôi, nó sẽ trở thành một con người đúng nghĩa. Đứa trẻ vô tội này cần được sự yêu thương và bảo bọc của những người thân, của những người là cha là mẹ, là ông là bà của nó. Chị không đan tâm hất đổ niềm hạnh phúc ấy. Em bảo chị ích kỷ cũng được. Người mẹ nào mà không ích kỷ hả em. Vậy nên cái vỏ bọc hạnh phúc dù là giả dối nhưng cũng phần nào giúp nó vượt qua những năm đầu đời trọn vẹn, để rồi những năm sau đó, chị sẽ chỉ ra cho nó hiểu rằng hạnh phúc mong manh, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào, dạy cho nó cái bản lĩnh chống chọi với khó khăn, bất hạnh của cuộc đời thế nào khi nó đã dần dần trưởng thành. Và còn một điều nữa, chị nghĩ đến mẹ chị, người mẹ ấy đã từng trải qua những tháng ngày bị phản bội, đau đớn đến vật vã khi bị chính người chồng đầu ấp tay gối, người chồng mình tin tưởng nhất đã chạy theo tiếng gọi tình yêu đích thực mà ruồng bỏ gia đình mình. Rồi như lời bài hát "Ru lại câu hò", người mẹ ấy đã tha thứ, đón người chồng về với gia đình trong thân xác tàn tạ. Nhưng em ơi, mẹ chị sống với ba chị chỉ còn là nghĩa, chứ tình yêu thì đã chết tự lâu rồi, và cái ám ảnh về sự ngoại tình ấy luôn đeo bám trong mỗi giấc mơ của mẹ, mà lâu lâu chị thấy mẹ thổn thức, hét lên "Tôi hận anh!" khi mơ ngủ. Điều ấy khiến chị đau lòng lắm. Và giờ đây chị không muốn mẹ chị phải chứng kiến con gái của mình có số phận đau lòng y như mẹ. Chị biết mẹ chị thương con gái nên chiều chuộng con rể, để không phải mang cảnh mẹ vợ - con rể bất đồng, dù anh ấy chẳng giúp được gì cho tài chính gia đình chị.
Giờ chị phải cam lòng gánh chịu, nén nỗi đau vào tim
Mọi phí sinh hoạt của con chị hay của chị đều bằng đồng tiền của chị và mẹ chị cả. Anh ấy có thể trả một đống tiền cho cái gọi là đam mê, sở thích của anh ấy nhưng lại ki bo đến từng đồng mua quần áo hay vật dụng cho con mình. Em ơi, đó có phải là sự trừng phạt chị hay không, mà nào chị có tội tình gì hả em. Chị chỉ có một tội, yêu bằng chính trái tim mình. Giờ chị phải cam lòng gánh chịu, nén nỗi đau vào tim, ép những quá khứ của chồng thành những cái mackeno, sống với một người chồng giả dối, chấp nhận tương lai rằng một ngày nào đó, không sớm thì muộn, người chồng đó sẽ tay trong tay với một người phụ nữ khác, sẽ đầu ấp tay gối với những cô gái mà anh ấy gọi là tinh yêu đích thực. Thế thì chị và em, ai là người may mắn hơn. Trong con mắt của mọi người, anh ấy đạo mạo, trí thức, học cao hiểu rộng, là một người tài nơi anh ấy làm việc, nói năng chững chạc, tâm hồn vui vẻ, hoạt bát. Nhưng nào ngờ, anh ấy lại làm cho những người con gái như chúng ta bị tổn thương từ thể xác đến tâm hồn như thế nào. Mà, đó là cuộc sống. Em thoát được anh ấy rồi đấy, con đường làm lại từ đầu của em dễ gấp mấy ngàn lần của chị. Còn chị, ngày ngày đối diện với sự thật phũ phàng, đối diện với người chồng dối trá, đối diện với tương lai không tiếng cười, mang chiếc mặt nạ da người với khuôn hình rạng rỡ hạnh phúc của một người vợ, một người sắp làm mẹ. Em có biết, nỗi bất hạnh nhất của con người là không sống thật với bản thân mình hay không? Chị đang trong tình trạng đó đấy. Nào có vui vẻ gì hả em.
Chị chỉ cầu trời khấn phật cho mọi tội lỗi của chồng chị đừng gá vào đứa con của chị, hãy để nó sinh ra là một đứa trẻ khỏe mạnh, đủ bản lĩnh vượt qua mọi khó khăn. Và hơn ai hết, chị cũng cầu cho em tìm được hạnh phúc của riêng mình, một người chồng thật sự yêu em, hiểu em và xứng đáng với tình yêu của em.
Theo Hanhphucgiadinh
Tôi có con nhưng không phải của vợ Tôi hạnh phúc vì được làm bố, nhưng lại thương cho vợ mình. Tôi cảm thấy mình có lỗi với vợ nhiều lắm... Tôi ngài 40 tuổi, là một công chức nhà nước, vợ kém tôi 5 tuổi, cũng là công chức nhà nước. Chúng tôi cưới nhau đến nay đã được gần 20 năm, vợ tôi cũng đã 2 lần mang bầu...