Tôi ân hận vì đẹp trai lại chọn vợ nghèo
Nhiều lúc mệt mỏi vì gánh nặng mưu sinh, tôi lại nghĩ, giá như ngày trước mình lấy cô vợ có điều kiện, cuộc đời sẽ khác. Tôi sẽ đỡ gánh nặng lo cho vợ, lại còn được nhà ngoại hỗ trợ tiền tài, công danh…
ảnh minh họa
Thời sinh viên, tôi có yêu một cô gái cùng quê. Chúng tôi từng học chung suốt những năm cấp 3. Lên đại học, tôi và cô ấy bắt đầu yêu nhau.
Nhà cả hai đều khó khăn nên chúng tôi hiểu cho hoàn cảnh của nhau. Cô ấy là một cô gái rất bình thường, chăm chỉ học hành và khá đảm đang trong việc nội trợ. Trong khi đó, tôi được bạn bè đánh giá là có ngoại hình ổn, năng động.
Sau giờ học, cô ấy thường qua phòng dọn dẹp, giặt giũ, nấu ăn giúp tôi. Cũng nhờ cô ấy động viên nên tôi có quyết tâm để vừa học, vừa làm và năng nổ tham gia mọi hoạt động xã hội.
Phải thừa nhận, thời sinh viên có cô ấy bên cạnh nên mọi việc của tôi đều suôn sẻ, thuận lợi. Sau khi ra trường, chúng tôi đều xin được việc với mức lương tạm ổn. Tôi và cô ấy cũng tiết kiệm được một khoản nhỏ để lo cho những việc lớn sau này.
Quãng thời gian này, tôi cũng bắt đầu lo lắng rằng, chúng tôi thân cô thế cô ở Hà Nội, liệu có bám trụ được ở đất Thủ đô này không?
Cả hai đứa đều nghèo thì sau khi cưới hỏi, lấy đâu ra tiền mua nhà, rồi sau đó là tiền sinh hoạt và nuôi con? Trong khi tôi lo lắng thì người yêu tôi vẫn rất vô tư, lạc quan. Cô ấy vẫn dành cho tôi những yêu thương, chiều chuộng và động viên tôi rất nhiều.
Mặc dù tôi chưa muốn cưới vì cảm thấy chưa có gì trong tay nhưng bạn gái tôi lại muốn tiến tới. Cô ấy và cha mẹ 2 bên đều nói rằng, chúng tôi nên ổn định chuyện hôn nhân sớm mới có thể tập trung làm ăn.
Trong lúc này, tôi được một công ty mời về làm việc với mức lương khá tốt. Tôi nhảy việc ngay mà không chút chần chừ. Tại công ty mới, tôi có quen với nhiều nhân viên khá thú vị. Trong đó, An là một cô gái rất dễ thương, hài hước. Ban đầu tôi không quá để ý đến em cho đến lúc biết An là em gái của giám đốc.
Theo những người ở công ty kể, em đi làm chỉ cho vui bởi gia đình em rất có điều kiện. Mặc dù xinh xắn, con nhà giàu nhưng hiện tại em vẫn đang một mình.
Video đang HOT
Sau thời gian tìm hiểu, chúng tôi đã có buổi hẹn đầu tiên. Hôm đó, chúng tôi nói chuyện rất hợp. Em vừa trẻ trung, tươi mới khiến tôi không thể rời mắt. Qua thăm dò, tôi cũng biết em đã cảm mến vẻ ngoài và sự thông minh, đĩnh đạc của tôi.
Dần dần chúng tôi gặp gỡ nhiều hơn. Chúng tôi cùng đi ăn, xem phim, đi mua sắm… sau giờ làm. Những lần đó, tôi đều được giao lái chiếc xe riêng để tiện đưa đón em.
Khoảng thời gian đó, tôi hạnh phúc vô cùng và tràn đầy hi vọng về tương lai. Giám đốc thấy tôi chiều chuộng em gái cũng có thái độ rất vui vẻ với tôi.
Chúng tôi gặp gỡ nhau nhiều nhưng người yêu tôi vẫn không hay biết chuyện. Cô ấy vẫn gọi điện, qua phòng tôi nhiều nhưng tôi đều lấy cớ bận công việc nên từ chối gặp mặt.
Tôi quyết định chia tay cô người yêu cũ để đến với người mới mặc cho cô người cũ có van nài. Tôi chỉ trả lời là tôi đã hết tình cảm nếu tiếp tục chỉ là sự lừa dối nhau. Lúc này, cô ấy bắt đầu kể lể về những kỷ niệm, quá khứ làm tôi càng thêm chán nản.
Cô ấy trách móc là tôi không nhớ cô ấy đã hi sinh tuổi xuân cho tôi thế nào. Nói thật, lúc đó tôi chẳng còn quan tâm nữa làm gì.
Chia tay xong tôi quyết định tiến tới với em gái xinh đẹp của giám đốc. Nhưng đời không ai ngờ, sau đó mấy hôm, khi tôi đang ở công ty thì người yêu cũ gửi cho tôi một bức ảnh.
Nhìn bức ảnh chụp que tránh thai với 2 vạch đỏ chót, tôi không tin vào mắt mình. Nhưng rồi người yêu cũ tôi lại gửi thêm loạt ảnh chụp giấy tờ siêu âm tại một phòng khám tư nổi tiếng thì tôi muốn khóc. Cô ấy báo có thai đã được 7 tuần.
Khi tôi chưa kịp phản ứng thì gia đình hai bên đã gọi điện lên chúc mừng. Hóa ra trước khi gửi cho tôi, cô ấy đã thông báo hết với hai họ.
Cuối cùng dưới sức ép của gia đình hai bên, tôi đành từ bỏ mối tình mơ ước với người yêu mới và quay lại với người cũ. Chúng tôi làm đám cưới ngay sau đó. Tôi lúc này chẳng còn tình cảm gì nhưng không thể không làm theo.
Sau đám cưới, chúng tôi vẫn phải thuê nhà. Vì không còn mặt mũi nào nhìn giám đốc nên tôi đã chuyển việc sang một công ty mới với mức lương thấp hơn.
Vợ tôi có bầu, sức yếu nên phải nghỉ ở nhà dưỡng thai. Một mình tôi gồng gánh nuôi cả nhà. Kinh tế khó khăn càng khiến tôi thường xuyên bực bội, cáu gắt vợ. Mặc dù mỗi lúc suy nghĩ lại, tôi đều cảm thấy cô ấy chẳng có lỗi gì.
Sau đó, nhờ vay tiền cha mẹ, họ hàng bên nội, chúng tôi cũng mua được căn chung cư thu nhập thấp. Căn nhà nằm ở ngoại thành, xa chỗ tôi đi làm. Trong khi đó, nhà vợ chẳng thể giúp được gì.
Vợ tôi sau khi sinh cô ấy đi làm lại ở công ty tư nhân với mức lương 8 triệu. Tiền lương của cô ấy lo chi tiêu trong gia đình, còn lương của tôi đều phải dành trả nợ.
Tưởng như cuộc sống dễ thở hơn thì khi con đầu lòng mới được 15 tháng, vợ tôi lại mang bầu lần 2 mặc dù chúng tôi đã phòng tránh cẩn thận. Vì lý do này, vợ tôi lại bị công ty cắt giảm nhân sự, cho nghỉ việc với cái cớ công ty làm ăn khó khăn, phải giảm người.
Thế là tôi lại một mình gồng gánh vừa nuôi cả nhà, vừa trả nợ. Lúc này tôi thấy cuộc sống thật quá đỗi khó khăn. Tôi thấy hối hận khi đã để mình rơi vào tình trạng phải cưới cô ấy. Gia cảnh cô ấy quá nghèo, bố mẹ vợ không giúp gì nổi chúng tôi. Ông bà ốm đau suốt Cô ấy lại liên tục chửa đẻ cũng chẳng hỗ trợ gì được cho chồng.
Trong khi bạn bè tôi nhiều người được nhà vợ cho nhà cho xe, thậm chí nâng đỡ thăng tiến trong công việc. Tôi nhớ lại cô gái xinh đẹp cũ. Giá như ngày ấy…
Theo Vietnamnet
Ân hận khi trót mê chồng đẹp trai nhưng nhà nghèo
Tôi không biết có chị em nào vướng vào cảnh như tôi không nhưng tôi cứ mạnh dạn kể chuyện nhà mình ra để mọi người đánh giá.
Bố tôi làm ở một cơ quan nhà nước, mẹ tôi có showroom kinh doanh ô tô nên cũng được gọi là gia đình có điều kiện. Có tiền, bà không tiếc gì mà đầu tư hết cho 2 con.
Anh trai tôi thì được tặng riêng ngôi nhà 4 tầng mặt phố, kèm theo chiếc xe hơi đời mới. Tôi là con gái út, nhan sắc cũng bình thường nên mẹ tôi chi không ít tiền cho tôi đi thẩm mỹ. Tôi cũng đổi mốt quần áo, trang sức liên tục. Tôi thi bằng lái xe ô tô mấy lần chưa được nên đành phải trung thành với chiếc xe tay ga trị giá 70 triệu đồng
Biết tôi con nhà danh giá lại có nghề nghiệp đoàng hoàng nên có nhiều anh tán tỉnh. Những người này tôi gạt tay cũng không hết. Thế nhưng trời xui đất khiến thế nào tôi lại quen và say chồng tôi, một anh công nhân nhà máy cơ khí. Trong một lần quệt xe bị ngã, anh giúp đỡ tôi và chúng tôi cho nhau số điện thoại.
Đi uống nước với nhau lần đầu, tôi thấy xao lòng vì anh quá đẹp trai, thư sinh, ăn nói dí dỏm. Bố mẹ tôi không thích vì chê nhà anh quá bình thường, không môn đăng hộ đối với nhà tôi. Nhưng vì tôi quá yêu anh nên bố mẹ cũng thương con mà gật đầu đồng ý.
Làm dâu được 2 tháng thì bố mẹ chồng gọi vợ chồng tôi ra, thông báo một tin khiến tôi bàng hoàng. Ông bà bảo đang có khoản nợ 150 triệu vay ngân hàng để xây nhà giờ giao cho chúng tôi "gánh" trách nhiệm trả. Tôi chết sững người nhưng chồng tôi thì ngọt nhạt tâm sự bảo: "Vợ chồng đi làm có lương thì đỡ bố mẹ chứ bố mẹ không có lương lấy đâu để trả".
Tôi nghe xuôi tai nên về trình bày hoàn cảnh với mẹ đẻ. Không ai thương con gái bằng mẹ nên mẹ tôi sẵn sàng cho tôi cả 150 triệu để trả nợ. Trả xong món nợ xây nhà, tôi đẻ luôn 3 năm hai đứa con.
Từ đó, tôi cứ bù đầu chăm con rồi gồng gánh kinh tế để nuôi gia đình chồng, thế nhưng chồng tôi không biết điều. Cứ hết giờ làm ở xưởng là anh ấy đi thể thao, nhậu nhẹt tận 8-9 giờ tối mới mò về nhà.
Dạo này anh còn học ở đâu thói khinh khỉnh, nhìn vợ là chê lấy chê để: "Sao giờ vợ xấu thế, anh nhìn vợ mà còn chả phân biệt được đâu là vòng ngực đâu là vòng eo". Tôi nghe mà ức sôi máu, nhưng hễ tôi lý sự cái là chồng liền ngoa ngoắt mắng: "Đã xấu lại còn lắm mồm, tôi trả về nơi sản xuất bây giờ".
Bố mẹ chồng thì bênh con trai chằm chặp, bảo tôi nhan sắc hạng trung lấy được chồng tôi đẹp trai, phong độ là "phúc ba đời nhà cô rồi".
Ôi những lời ngon ngọt ngày xưa bố mẹ chồng ca ngợi tôi là con dâu hiền thảo, đảm đang đi đâu hết cả rồi? Hóa ra ông bà có tốt đẹp gì đâu, chỉ nhòm ngó tiền của tôi thôi.
Chồng tôi mới cách đây vài năm đi đâu cũng chiều chuộng đưa đón vợ thì nay việc gì cũng bắt vợ làm. Vệc nhà anh ta không bao giờ mó tay. Vợ như người giúp việc, suốt ngày tối mắt mũi với 2 đứa trẻ, chồng thì như ông vua con trong nhà.
Anh chỉ ăn rồi so vợ mình không xinh bằng vợ ông A, ông B. Thậm chí, anh còn trách tôi: "Cô xem kìa, nhà thằng Dũng bên cạnh lấy vợ, nhà vợ còn cho cả cái ô tô kèm mảnh đất mặt đường đấy, đâu có bèo bọt như nhà này".
Đến nước này thì tôi hết chịu nổi, tôi vớ cái cốc ném vào góc nhà vỡ tan rồi gầm lên: "Đẹp trai như anh có mài ra mà ăn không? Lương anh ba cọc ba đồng mà còn đòi hỏi. Anh giúp gì được cho tôi, cho 2 đứa con? Không ở được nữa thì giải tán, tôi cũng không thèm người chồng vô tích sự còn ác tâm như anh".
Lần đầu tiên chồng tôi trợn mắt lắp bắp không thốt lên lời vì thấy vợ nổi khùng. Anh ta cắp gối biến ngay xuống phòng khách ngủ. Chắc cả đêm suy nghĩ, không ngờ có ngày vợ tức nước vỡ bờ.
Cả tuần sau đó, anh chồng cứ lân la làm lành, bế con, dọn nhà... không còn bia bọt chém gió thành bão như trước nữa.
Tôi thấy, đàn bà mà cứ hiền ngoan, nhịn nhục càng tạo điều kiện để chồng sống ích kỷ, gia trưởng. Từ ngày tôi vùng dậy tay đôi cãi nhau với chồng thì tôi thấy anh ta ngoan hẳn, cư xử biết điều chứ không như trước.
Có một vài người xì xèo sau lưng bảo tôi là đàn bà gì mà gớm như hùm, tôi chỉ giả điếc, coi như không biết gì. Thế tôi mới thảnh thơi mà sống được với đời.
Theo VNN
Bụng bầu vượt mặt tôi vẫn hùng hổ lao đi đánh ghen để rồi ân hận khi biết sự thật Để tương xứng với chồng tôi thường bắt anh ăn mặc những bộ quần áo xấu xí lỗi thời còn tôi thì suốt ngày trang điểm phấn son ăn mặc sành điệu để vớt vát được tí nào. Người ta thường nói được vợ mất chồng và được chồng mất vợ chẳng sai chút nào, vốn là người con gái chẳng xinh đẹp...