Tôi – 1 ca sĩ luôn phải giành giật tình yêu với người khác
Tôi gào khóc, đập bể l0 chai bia trong quán nhậu. Không còn biết gì nữa. Tôi hận anh ấy kinh khủng. Tôi nhận ra, sao hạnh phúc với tôi khó khăn đến vậy. Tôi luôn phải giành giật với người khác.
ảnh minh họa
Các anh chị kính mến!
Tôi không phải là một cô gái ngu ngốc. Tôi trưởng thành, độc lập, có nhan sắc, bầm dập nhiều trong con đường ca hát để trở thành một ca sỹ được nhiều người biết tới. Trong hành trình trở thành một ngôi sao, người ta thường nói có cả máu và nước mắt. Với tôi, đó còn là những tháng ngày cay đắng và phải trả giá bằng đời con gái của mình. Như một định mệnh, tôi lần lượt bước qua những kiếp nạn của một đời hương phấn, hiếm khi hạnh phúc. Chẳng biết có phải vì số mệnh tôi, hay vì tôi phải chịu phạt từ kiếp trước. Nhưng mọi niềm vui hay hạnh phúc, tôi cũng đều phải giành giật, nhưng nó cũng chẳng bao giờ kéo dài.
Năm 17 tuổi, tôi bắt đầu đi hát tại các tụ điểm để mưu sinh. Gia đình tôi tan nát đã lâu, ba tôi có hai vợ, mỗi đời vợ có vài đứa con và chúng tôi cãi nhau như ngoài chợ. Tôi sống với mẹ và ông ngoại. Còn cậu em tôi sống với ba tôi cùng dì ghẻ. Mọi thứ rối beng nên tôi sớm hiểu rằng, nếu mình còn sống trong cảnh ăn bám, thì còn phải nghe nhiều điều chướng tai gai mắt. Tôi quyết định đi hát, nhờ chút ngoại hình xinh xắn, nhờ sự mạo hiểm của một đứa trẻ quen với cảnh sống bất an, nhờ một chút năng khiếu và thực sự những năm tháng hát trong dàn đồng ca nhà thờ giúp tôi có được những kinh nghiệm sân khấu cần thiết. Tôi đi hát ở tất cả mọi nơi, tụ điểm ca nhạc, quán nhậu, quán bia ôm, và cả những đám cưới ở miệt vườn. Mỗi lần tôi hát gần chục bài, tiền cát sê được chừng 3 tô phở. Nhưng ngày đó, tôi vẫn tích cóp được tiền để lo cho bản thân và phụ mẹ nuôi em. Tôi không nề hà bất cứ chuyện gì, miễn là có tiền.
Trong một lần đi diễn, tôi được một ông bầu mời đi nhậu khuya. Ông ấy là một nhạc sỹ cũng có tên tuổi. Và chúng tôi đã nói đủ thứ trên trời dưới biển. Ông ấy vạch ra cho tôi một chiến lược, trong đó tôi phải biết tận dụng mọi cơ hội để xuất hiện. Đêm đó do bia rươu, cũng một phần mải say với lời ông nhạc sỹ, tôi đã dâng cho ông ấy đời con gái. Tất nhiên, sau đó, ông ấy cũng có giúp, nhưng tôi không thành công được như mong đợi. Điều này cũng khó trách, vì nhân tính không bằng trời tính mà. Tôi kỳ lạ một điều, là tôi không day dứt gì khi dâng đời con gái cho người đàn ông mà tôi không yêu. Sau này, có lẽ vì thế, mà việc tôi đi ngủ với một người đàn ông nào đó cũng không quá làm tôi suy nghĩ. Trinh tiết, danh dự hay giá trị, có lẽ đó là những thứ mà tôi không suy nghĩ quá nhiều, vì thế mà tổn thương cũng ít hơn người khác.
Tôi đi hát, dần có vị trí tốt và có thể giúp đỡ được nhiều người khác, cụ thể là gia đình tôi đỡ khổ hơn xưa. Đến lúc đó, tôi mới nhận ra mình chưa từng có cảm giác yêu, chưa từng có một mối tình đầu. Hai hai tuổi, tôi mới bước vào tình yêu cùng một chàng nhạc sỹ chuyên sáng tác những bản nhạc ngọt ngào như con gái. Chúng tôi yêu nhau điên cuồng, và tôi luôn cảm thấy ghen tuông với những cô gái xung quanh anh. Và rồi, tôi đã có nhiều lúc đánh ghen lồng lộn. Tôi thuê cả người theo dõi chàng trai của mình và rồi đánh te tua cô gái mà anh ta mời vào quán uống nước. Quá sợ hãi sự dữ dội của tôi, anh ấy chia tay. Tôi gào khóc, đập bể l0 chai bia trong quán nhậu. Không còn biết gì nữa. Tôi hận anh ấy kinh khủng. Tôi nhận ra, sao hạnh phúc với tôi khó khăn đến vậy. Tôi luôn phải giành giật với người khác.
Tôi lao vào công việc để quên đi những tháng ngày đen tối của tình yêu. Những năm tháng sau đó, tôi chỉ biết có sự nghiệp và dù gì đi nữa thì tôi cũng có những thành công nhất định. Tôi đã có vị trí riêng của mình trong thị trường âm nhạc. Một vài giải thưởng nho nhỏ. Có những đêm nhạc riêng cho sinh viên hoặc ở phòng trà. Thu nhập mỗi tháng cũng có cả trăm triệu. Có nhà, có xe, có sự nghiệp, chỉ còn thiếu tình yêu mà thôi.
Video đang HOT
Mối tình thứ hai của tôi là một người đàn ông nước ngoài. Chúng tôi gặp nhau ở phòng trà, anh ấy đi xem tôi hát. Lúc đó tôi vẫn chưa nghĩ nhiều đến tình yêu, nhưng tôi muốn có một chỗ nương tựa. Yêu nhau và sống chung, tôi quyết định sẽ giữ thật chặt người đàn ông này. Nhưng, tôi đúng là kẻ ăn mày tình yêu, được 6 tháng thì anh ấy phải chuyển công tác qua Hồng Kông. Tôi quyết định đi theo anh, nhưng anh nói như vậy không tiện. Thực tế thì nếu tôi đi theo anh thì tôi sẽ mất mát rất nhiều thứ, như sự nghiệp, khán giả và cả những mối quan hệ khác. Anh nói, để anh qua Hồng Kông sắp xếp công việc xong xuôi sẽ qua Việt Nam đón tôi. Nhưng tôi không chờ được. Hai tuần sau tôi bay sang Hồng Kông, điều làm tôi sững sờ là bữa đó tôi gặp anh dẫn vợ và hai đứa con đi chơi ở Disneyland. Tôi đã gọi anh ra một góc nói chuyện và tát thẳng vào mặt anh ta, trước sự ngơ ngác của cô vợ mắt xanh mũi lõ. Một lần nữa tôi là kẻ bại trận trong cuộc đua tình ái.
Và mất 5 năm, tôi không yêu ai nữa. Tình qua đường thì có, để gắn bó thì không. Tôi cảm thấy mình vô duyên và sợ thất bại. Nhưng rồi lưới tình lồng lộng, tôi lại bị cuốn đi khi gặp người đàn ông đẹp từng centimet. Tôi nhận ra mình mê trai đẹp, bất chấp mọi ngăn cách. Trong bộ phim truyền hình tôi tham gia, có một vai nam chính, đó là Hoàng. Ngay lần đầu gặp tôi đã chết lặng. Tôi đã nhìn thấy hình ảnh Hoàng nhiều lần, nhưng khi gặp nhau thì mới thật sự rung động. Tôi cuốn lấy Hoàng và nói chuyện líu lo. Đóng phim được một tuần thì chúng tôi yêu nhau.
Tôi biết Hoàng đã có gia đình và đang hạnh phúc với cô vợ tài giỏi và một cậu con trai khoe mạnh. Nhưng tôi đã không chịu được cảm giác không chiếm được Hoàng. Tôi lên kế hoạch, tôi chuẩn bị chọn những nơi đẹp nhất, những món đồ đẹp nhất để dành tặng Hoàng. Tôi yêu Hoàng đến mức ngu muội, không toan tính. Tôi đã chọn mua cho Hoàng những bộ đồ đắt tiền nhất để Hoàng đóng phim. Chúng tôi đã là một cặp ăn ý trên phim. Thậm chí khi Hoàng về quê thăm mẹ, tôi cũng đã đi cùng Hoàng, ngầm ý cho mẹ Hoàng biết tôi mới chính là người phụ nữ lẽ ra bà nên cưới làm con dâu. Vì tôi mới đem đến cho Hoàng hành phúc.
Tôi để Hoàng ở nhà mình trong những đêm đóng phim về muộn. Đi du lịch Hoàng cũng được tôi chăm lo. Tôi đã làm mọi việc, để có cảm giác Hoàng thuộc về mình. Tôi say mê trong chuyện tình yêu này. Và tôi nghĩ tôi là một phụ nữ yêu hết lòng. Thậm chí tôi đã có ý định sinh con cùng Hoàng. Nhưng Hoàng có vẻ không mong muốn điều đó. Hoàng muốn mọi thứ thật đơn giản. Hoàng thực sự coi tôi như một nơi vui vẻ. Anh có yêu tôi, nhưng anh lại không muốn mất gia đình mình.
Có lần không chịu được cảm giác đó, tôi đã hẹn vợ Hoàng đi uống nước. Điều làm tôi choáng váng nhất là vợ Hoàng nói, cô ta đã biết tất cả. Nhưng cô ta im lặng. Bởi vì với một người đàn ông gia trưởng và nhiều người mê như Hoàng, thì khó tránh chuyện tình ái. Cô ấy đã nói với Hoàng, cho Hoàng một tháng giải quyết những chuyện bên ngoài. Nếu không, thì cô ấy sẽ xử lý. Tôi cảm thấy hình như mình đang thua cuộc.
Tôi tìm mọi cách níu kéo Hoàng. Và cuối cùng, cái tôi nhận được là một tin nhắn chia tay. Sau đó Hoàng khoá máy, mặc kệ tôi lao đao trong thành phố, đau đớn dằn vặt và khổ tâm. Cuộc tình này để lại cho tôi một trái tim tan nát và một khoảng rỗng trong tài khoản khoảng 500 triệu đồng. Tôi chẳng còn gì.
Tôi thực sự là người đàn bà ngu ngốc…
Theo VNE
Chỉ tại cái 'bao'
Dùng bao cao su chưa được hai tháng, chồng chị biểu tình đòi trả lại tự do. Nào là "vợ không yêu chồng nữa hay sao mà cấm chồng nhiều thế"? Nào là vợ thay đổi rồi, nào là "chồng chẳng phải phong độ như ngày xưa nữa. Làm kiểu này lâu chắc chồng lên chùa ở còn sướng hơn".
Thật chẳng ai giống ai chuyện gì. Vợ chồng người ta lục đục vì chuyện cơm áo, gạo tiền, vợ chồng bồ bịch, trai gái nhăng nhít bên ngoài còn vợ chồng chị Minh lại hục hặc vì lí do vô cùng oái oăm, vì... chồng quá yêu vợ.
Anh Trung chồng chị vốn là người tinh ý, nhạy cảm nên sợ nói thật với chồng thì chồng lại nghĩ xiên nghĩ xọ hỏng việc. Mà cứ để tình trạng này kéo dài thì thực lòng chị Minh cũng thấy xót của lắm. Mỗi lần mở hầu bao là một lần chị vừa tức vừa thương chồng và thương cái thân mình.
Sau khi sinh bé Cà Rốt được 3 tháng, anh chị bàn tính chuyện kế hoạch hóa gia đình như thế nào cho "chuẩn", kẻo Cà Rốt mà có em nữa thì không có bà nào chịu giữ con cho mà đi làm. Không khéo vợ chồng lại lục đục và "choảng nhau" như chơi.
Nghĩ là làm, bao nhiêu biện pháp kế hoạch được đưa ra nhưng bàn tính chán rồi lại xếp xó. Uống thuốc tránh thai thì sợ không an toàn cho bé vì chị đang cho con bú, đặt vòng thì chị mới sinh nên chưa làm được. Tính ngày an toàn thì lại chẳng khả thi tẹo nào vì từ thời con gái tới giờ "nguyệt san" của chị tháng có, tháng tắt, tháng nhiều, tháng ít nên chẳng biết đâu mà lần.
Ngay cả lần chị đang mang bầu bé Cà Rốt mà cả hại vợ chồng chị cứ đinh ninh là chị tháng này "mất tháng" nên hai vợ chồng vẫn "chiến đấu" như thường. Ai dè đến khi thấy bụng ọc oạch đi siêu âm thì thai được 7 tuần làm cả hai vợ chồng hú hồn hú vía.
Phương án này chẳng được, phương án kia cũng chẳng ăn thua, cuối cùng anh Trung chồng chị phán một câu xanh rờn: "Cứ bao cao su mà duyệt vợ à, thiên hạ người ta chẳng đồn đại rầm rầm rằng bao cao su có khả năng tránh thai đến chín mươi mấy phần trăm là gì. Tội gì mà không dùng..."
Dùng bao cao su chưa được hai tháng, chồng chị biểu tình đòi trả lại tự do.
Chuyện tưởng đơn giản, ai ngờ lại nhiều rắc rối thế. Từ ngày anh chị chuyển sang dùng chàng vệ sĩ này, bao nhiêu chuyện dở khóc dở cười thi nhau xảy ra.
Tuần đầu tiên nhìn vẻ mặt tò mò có phần háo hức của anh, chị cũng mừng thầm vì thấy biện pháp này cũng an toàn mà chồng lại không phản ứng gì. Chị càng vững tâm về quyết định trên cả tuyệt vời của hai vợ chồng.
Nhưng đúng là, "nói trước bước không qua", qua mấy lần dùng, anh Trung mất khí thế hẳn. Nhìn vẻ mặt thoáng nhăn nhó của chồng, chị vừa tức, vừa cười thầm trong bụng. Ai bảo chồng chị trước giờ "Sướng quen rồi, giờ khổ không chịu được".
Dùng bao cao su chưa được hai tháng, chồng chị biểu tình đòi trả lại tự do. Nào là "Vợ không yêu chồng nữa hay sao mà cấm chồng nhiều thế"? Nào là vợ thay đổi rồi, nào là "Chồng chẳng phải phong độ như ngày xưa nữa. Làm kiểu này lâu chắc chồng lên chùa ở còn sướng hơn".
Ai bảo chồng chị "phong độ" hơn người, khiến chị phải chi tiêu bao nhiêu là tiền cho cái sự thay đổi xoành xoạch chàng vệ sĩ phục vụ "khoản đó". Để tiết kiệm chi tiêu, chị giảm dần giá trị của "mặt hàng" từ 50 ngàn đến 20 ngàn rùi đến 10 ngàn. Lợi đâu chưa thấy, chỉ biết tỷ lệ nghịch với vẻ mặt hí hửng của chị vì giảm được mấy chục ngàn là khuôn mặt bí xị của chồng chị mỗi lần "dùng thử" sản phẩm mới.
Nhiều lần chị nửa đùa nửa thật đánh tiếng với chồng rằng "Tiền bao tốn hơn tiền gạo", hy vọng là chồng "tỉnh ngộ sớm" mà "chung tình" với một chàng vệ sĩ nào đó cho chị được nhờ. Ấy vậy mà chẳng có chút tín hiệu gì gọi là khả quan.
Chỉ mấy tháng thực hiện kế hoạch, mà chị Minh đã nhẵn mặt với các tiệm thuốc Tây gần nhà. Giờ có muốn mua thì cũng phải đi khá xa để tránh các chị ở các quầy thuốc xì xầm to nhỏ, chồng biết được lại "nguy". Thậm chí giờ nhìn nhãn hiệu bên ngoài là chị đã biết loại đó dày, mỏng như thế nào, nó có đặc điểm gì nổi bật. Thậm chí là loại đó cửa hàng nào bán rẻ, bán đắt hơn bao nhiêu chị đều biết rõ.
Hai vợ chồng còn phải cùng nhau sát cánh chiến đấu nhiều ngày, nhiều tháng, thậm chí là hàng năm. Nhưng với tình hình "chiến sự" kiểu này thì không biết rồi sẽ phải chiến đấu kiểu gì đây nữa?
Theo VNE
Chồng giả vờ 'yếu như cọng mồng tơi' để... cặp bồ Hóa ra từ trước tới nay anh Hiển vẫn trả bài đều đặn cho "Phở". Hóa ra bao nhiêu chất bổ dưỡng mà chị Thảo bồi bổ cho chồng không phải là vô tác dụng, chỉ là anh Hiển cố ý "để giành" cái tác dụng ấy để "tiêu" cho bồ. "Tiết kiệm" với vợ Lấy nhau được 3 năm, kinh tế khá...