Tớ muốn chia tay nhưng bố mẹ người yêu níu kéo
Tớ cũng cần có cuộc sống riêng, không thể mãi là cái bóng “con dâu tương lai” của bố mẹ cậu ấy. Tớ phải làm sao để vẹn cả đôi đường?
Không như nhiều bạn phải đau đầu tính nước lấy lòng bố mẹ “gà bông” hay khổ sở vì nhị vị phụ huynh phản đối, tớ lại rối bời vì được bố mẹ người yêu… “quý như vàng”. Dù chúng tớ đã là Ex của nhau!
Bọn tớ yêu nhau được 5 tháng thì Hải, người yêu tớ dẫn tớ về nhà chơi, cũng gọi là ra mắt luôn thể. Cũng lo lắng nhiều nhưng may mà bố mẹ cậu ấy thoải mái, quý tớ lắm. Kể từ đó, thỉnh thoảng tớ vẫn gọi điện nói chuyện với mẹ cậu ấy, đi mua sắm cùng em gái và đến nhà chơi ăn cơm cuối tuần…
Bố mẹ cậu ấy yêu thương tớ như con gái trong nhà (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nếu mọi chuyện cứ êm đẹp thì chẳng nói làm gì, nhưng giữa tớ và cậu ấy đã xuất hiện những rạn vỡ không thể hàn gắn. Hai đứa đã quyết định chia tay. Tớ chẳng dễ dàng gì đã quên một mối tình suốt 3 năm cấp 3 này, lại càng thêm áp lực vì cái chỉ thị “hai đứa không được chia tay, ra trường cả hai cùng đi du học” của bố mẹ cậu ấy.
Khi còn yêu Hải, mỗi lần giận nhau là bố mẹ, em gái của cậu ấy tham gia nhiệt tình vào “tổ hòa giải”. Giận chỉ có nước “chiến tranh lạnh” để khỏi bị lộ. Sau khi chia tay, mấy tháng liền tớ vẫn đến nhà “che mắt” giúp Hải. Song, cảm giác phải giấu diếm khiến cả hai ngượng ngập, lúng túng.
Mẹ Hải dăm bữa nửa tháng lại gọi điện cho tớ căn dặn đủ điều. Thiết nghĩ chẳng phải là cách hay nên hôm trước, tớ ngậm ngùi nói thật. Khỏi phải nói, hai bác choáng váng thế nào, Hải được một trận lôi đình thiên địa. Tớ cũng chẳng lấy gì làm hả hê. Sau đó, bác gái vẫn gọi điện cho tớ thuyết phục, khi nỉ non, khi kiên quyết và nói không chấp nhận bạn gái nào của Hải bước vào nhà, trừ tớ.
Nhưng đáng tiếc bọn tớ đã chẳng thể yêu nhau được nữa (Ảnh minh họa)
Cũng dễ hiểu khi bao lâu nay có chuyện gì bác đều tâm sự tỉ tê với tớ, rồi khi Hải vào bệnh viện, tớ với mẹ cậu ấy cũng trông nom suốt cả tuần liền, hay mỗi khi nhà có việc, tớ cũng sang nhiệt tình…
Hai bác tha thiết mời tớ đến chơi nhà, nói chuyện để mong tớ có thể suy nghĩ lại. Thật sự cảm kích đó nhưng tớ cực kỳ khó xử. Từ chối một lần, hai lần thì được, nhưng sẽ thật khiếm nhã nếu lần nào cũng từ chối những lời mời nhà của bác. Rồi Hải cũng phải ngậm ngùi gọi điện xin tớ làm cách nào nói đỡ cho cậu ấy, cứ như thế sau này cậu ấy không biết phải thế nào.
Tớ cũng cần có cuộc sống riêng của mình, không thể mãi là cái bóng “con dâu tương lai” của bố mẹ cậu ấy. Chắc chắn sau này, tớ sẽ vẫn quý gia đình cậu ấy. Nhưng thời gian này tớ cần một khoảng lặng để quên Hải và sống cho riêng mình. Tớ phải làm sao để vẹn cả đôi đường?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi có nên rời xa em?
Tôi đã từng trải qua mối tình đầu nhưng đến mối tình này tôi không biết phải làm sao?
Chuyện là tôi có yêu một người con gái bằng tuổi và đang học ở Sài Gòn, tuy hai đứa ở xa nhau nhưng qua những dòng tin nhắn, điện thoại, và trong những dịp hai đứa thi xong học kì 1 là tôi vào thăm em, còn không thì em ra thăm tôi. Tình yêu của hai đứa đều là tình yêu chân chính. Những lúc buồn, tôi đều có em bên cạnh để an ủi, động viên, chia sẻ. Và ngược lại tôi cũng là một phần của em. Nhưng chuyện trớ trêu thay khi tôi là một người dân tộc Kinh, còn em là một người dân tộc theo truyền thống mẫu hệ. Những lần em nói với mẹ là em quen người Kinh và yêu tôi thì nhận được câu nói của mẹ em: " Quen thì quen thôi còn sau này mẹ không chấp nhận con lấy người Kinh, vì lấy người Kinh thì con sinh ra sẽ không phải là dân tộc chính gốc mà là dân tộc lai". Tôi rất đau buồn nhưng vẫn cố gượng cười để động viên em cố gắng vượt qua vì tôi không tin thời buổi này lại có chuyện cấm đoán như thế, và dù có nhưng tôi đã đọc nhiều bài báo trên mạng nói người như em mà lấy người Kinh và dân tộc khác khi con sinh ra cũng mang họ cha, như thế thì có sao đâu, và họ vẫn sống hạnh phúc bên nhau. Vậy mà trong khi đó, chúng tôi đã yêu nhau suốt hơn 2 năm, tuy hai đứa có nhiều điều xảy ra mâu thuẫn và đã nhiều lần nói lời chia tay nhưng lại làm hòa. Tôi và em đều động viên an ủi nhau sẽ cùng nhau vượt qua tất cả những rào cản, chông gai.
Em dường như yếu đuối hơn tôi nghĩ (Ảnh minh họa)
Vì tình yêu nào mà không có những chông gai, vấp ngã, nhưng vượt qua rồi thì đó sẽ mãi mãi là một tình yêu vĩnh cửu. Có những lúc tâm sự với em, tôi và em hứa hẹn về tương lai tươi đẹp rất nhiều và tôi cũng nghĩ tôi sẽ cố gắng học tốt để cùng em thực hiện những gì tôi và em đã nói. Một lần khi em về thăm tôi, tôi và em đã ở cùng nhau, lúc đó chúng tôi rất vui vẻ bên nhau và đến ngày em phải rời xa tôi, em nói với tôi rằng: "Chúng ta chia tay nhau đi". Sau khi nghe em nói câu ấy, tôi rất đau lòng và đã khóc, em nói rằng em yếu đuối không vượt qua được rào cản. Tôi khóc rất nhiều, sau khi suy nghĩ tôi nói với em: " Nếu em đã nói thế, sau khi em về lại Sài Gòn, tôi sẽ cố gắng tập sống thiếu vắng em, nhưng tôi chỉ cầu xin em hãy sống tốt, học thật tốt, như thế tôi rất vui và tôi sẽ mãi mãi không bao giờ liên lạc hay làm phiền đến em nữa". Khi nghe tôi nói thế, em khóc và tôi cũng khóc theo em. Em chạy vào nhà vệ sinh khóc, sau đó em xin tôi đừng bỏ em, tôi thật không biết rằng em như thế nào nữa khi thì nói chia tay khi thì xin tôi đừng rời xa em.
Những lúc về nhà, khi mẹ tác động em lại thay đổi, đến khi em lên Sài Gòn học thì nói sẽ cùng tôi đi hết quãng đường còn lại. Có một điều thật trớ trêu hơn nữa khi em nói với tôi rằng hãy mở rộng lòng yêu một ai đó để rồi quên em đi. Có người yêu nào mà muốn người mình yêu đi yêu một người khác như em không? Tôi rất đau khổ, trong suy nghĩ tôi hiện giờ không biết để em ra đi hay là tôi và em sẽ tiếp tục? Hiện tại chúng tôi vẫn yêu nhau tha thiết, không muốn mất nhau. Gia đình em cũng là gia đình nho giáo, học thức. Em nói rằng mẹ em rất khó và nghiêm khắc, vì chuyện truyền thống mẫu hệ nên tôi đang đứng giữa hai bờ vực. Và tôi nghĩ đã đến lúc phải xác định tình yêu của tôi và em có thể sau này đi đến được với nhau không? Tôi nói thì em bảo không muốn nghe và không thể quyết định được gì hết. Lúc trước em hứa với tôi đủ điều, nào là cùng tôi vượt qua, rồi em lại yếu đuối, và đến giờ thì em dường như yếu đuối hơn tôi nghĩ. Em không muốn mất tôi và tôi cũng vậy. Tôi không biết phải làm gì? Tôi viết bài này mong các bạn cho tôi những lời khuyên chân thành để tôi có vững tin hơn trong cuộc sống. Tôi xin chân thành cảm ơn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi phải làm sao khi bị em gái mình sàm sỡ? Tôi tỉnh giấc thì thấy bàn tay của em gái đang sờ mó khắp ngực tôi và cảm nhận được hơi thở dốc của em phả vào khuôn mặt mình. Tôi có một cô em gái sinh đôi. Hai chị em chúng tôi giống nhau như hai giọt nước. Từ nhỏ, chúng tôi học chung một lớp, ăn mặc quần áo giống nhau...