Tố chồng ngoại tình, tôi lĩnh đủ
Cứ nghĩ, khi phát hiện chuyện chồng mình ngoại tình, nói với bố mẹ chồng, tôi sẽ là người ghi được công lớn. Và ít nhất anh sẽ bị bố mẹ trị cho một trận vì cái tội gái gú, bỏ bê vợ con.
Ngày đó, tôi sinh cho anh một cô con gái kháu khỉnh, bố mẹ anh tỏ ra vô cùng yêu quý. Ngày mới về làm dâu nhà anh, bố mẹ anh quý mến tôi lắm! Tôi xinh xắn, có công việc tốt, gia đình lại gia giáo. Còn gia đình anh bình thường, cũng không phải là môn đăng hộ đối nhưng mà tôi không câu nệ chuyện đó. Tôi yêu anh, chấp nhận tất cả mọi chuyện của anh. Gia đình anh có thế nào tôi cũng không băn khoăn gì cả. Lấy chồng quan trọng là yêu chồng, được chồng yêu, với phụ nữ thế là quá đủ.
Bố mẹ chồng cưng nựng tôi ngay từ những ngày tôi về làm dâu. Tôi tưởng, cuộc sống như vậy là quá hạnh phúc, vui vẻ. Tôi đi làm, hàng tháng biếu tiền bố mẹ, giúp bố mẹ chi tiêu trong gia đình, không tính toán tiền bạc. Bố mẹ chồng yêu quý tôi như con gái vậy. Tôi cũng vì thế mà cảm thấy, cuộc sống gia đình ở nhà chồng giống như nhà mình, không có gì phải ái ngại cả.
Thời gian tôi mang bầu, mẹ chồng chăm sóc tôi ân cần. Ngày ngày đi làm về nhà là có cơm ăn, sáng thì mẹ chuẩn bị hoặc đi mua đồ ăn sáng cho tôi. Tôi không bắt mẹ làm những chuyện đó nhưng mẹ tự nguyện, muốn chăm sóc tôi vì sợ tôi mải mê làm ăn, không giữ sức khỏe.
Ngày sinh con, mẹ đẻ tôi vì ở xa nên không thể chăm nom cho tôi được. Mẹ lo cho tôi từng bữa ăn, chu đáo với tôi làm tôi rất xúc động. (ảnh minh họa)
Ngày sinh con, mẹ đẻ tôi vì ở xa nên không thể chăm nom cho tôi được. Mẹ lo cho tôi từng bữa ăn, chu đáo với tôi làm tôi rất xúc động. Có khi tôi ở cữ, tự giác dậy làm việc này việc kia, mẹ đều nhắc chồng là phải giúp tôi, không nên để vợ làm sớm. Mẹ còn mắng cả con trai mình nếu không ý tứ với tôi. Tôi xúc động lắm. Mẹ đúng là một bà mẹ chồng tốt, tâm lý.
Rồi, sau khi sinh được một thời gian, công ty bỗng trục trặc, nhân sự cắt giảm. Tôi vì mới đi làm, chưa quay lại guồng công việc ngay được nên bị cho vào diện thôi việc. Tôi cũng sốc nhưng nghĩ, cứ ở nhà trông con một thời gian rồi đi kiếm việc khác, cũng chẳng lo. Vì vợ chồng tôi còn có tiền, còn có khả năng làm này kia, đâu có gì phải lo lắng lắm.
Từ ngày tôi nghỉ làm ở nhà, mẹ chồng tôi thái độ khác hẳn. Nói chung, trước đây, tôi là người kiếm tiền chính trong nhà, hàng tháng biếu bố mẹ nhưng giờ, tôi không có tiền nữa, chỉ tiêu tiền tiết kiệm, chăm con. Đồ đạc ở nhà tôi cũng ít sắm hơn, tiền biếu bố mẹ cũng không có, tôi chỉ góp tiền sinh hoạt gia đình mà thôi. Việc tôi không đi làm làm một chuyện, việc thứ hai là, tôi đã có con, cần để tiền chăm con chứ không muốn chi tiêu quá tay nữa. Ông bà nội thì cũng cần thông cảm và hiểu chuyện đó chứ.
Thế là, chỉ có mình chồng tôi đi làm, hàng tháng về đưa tiền cho tôi chăm con. Mẹ chồng có vẻ bắt đầu để ý vì nghĩ con trai mình vất vả nuôi cả nhà. Thú thực, tiền thì tôi vẫn có tiết kiệm, làm sao phải lo chuyện đó. Bố mẹ tôi tính toán thì mặc, tôi cũng đâu có xin tiền bố mẹ đâu, cũng không bắt ông bà phải lo cho cháu thứ gì cả.
Cuộc sống vợ chồng tôi cứ như thế, tôi cũng chăm chỉ làm việc nhà, không lo lắng gì. Nhưng được một thời gian, tôi nghe người ta xì xào rằng chồng tôi lăng nhăng bên ngoài, có lần họ bắt gặp chồng tôi chở cô nào đó ở ngoài đường. Chỉ là vô tình nhưng qua một người hàng xóm, tôi nghe được tin đó.
Video đang HOT
Tối hôm đó, sau bữa cơm, tôi đã trình bày mọi việc. Tôi đã đưa những bức ảnh ấy cho bố mẹ chồng tôi xem, tố chồng ngoại tình. (ảnh minh họa)
Tôi nghĩ lại, thấy từ ngày mình sinh, chồng ít nói chuyện vợ chồng vui vẻ, ân ái hơn. Anh không quan tâm tôi nhiều như trước nữa, anh hay báo bận công việc và ít về nhà ăn cơm. Với lại, ngắm lại cái thân hình của mình, tôi còn thấy chán chứ chẳng nói gì chồng. Bố mẹ chồng tôi xưa nay có vẻ hay mắng anh, bênh tôi vì cái tính anh lười, lại không hay giúp đỡ vợ con. Mẹ anh cũng kĩ tính, cái chuyện lăng nhăng bên ngoài, tôi nghĩ là mẹ anh không bao giờ tán đồng. Tôi đã tính chuyện theo dõi chồng ngoại tình, nói với bố mẹ anh để mẹ anh không còn cớ mà nói tôi rồi khen ngợi con trai mẹ hay ra ngoài kiếm tiền nuôi cả nhà nữa.
Hôm đó, tôi đã theo dõi chồng và đúng là như tôi dự đoán, chồng ngoại tình. Tôi tức điên lên, chụp những bức hình chồng ngoại tình, về tố cáo anh để bố mẹ anh không còn khen ngợi con trai mình nữa. Trước đây, tôi kiếm được nhiều tiền, mẹ chồng cưng chiều, quan tâm như con gái. Từ khi tôi nghỉ làm, chỉ ở nhà chăm con còn anh đi làm, mẹ chồng tôi đã quay ngoắt 180 độ, bà coi thường tôi và tôn con trai bà lên trời. Bây giờ thì tôi phải làm cho bà biết rõ bộ mặt thật của đứa con trai mà bà coi là quý tử.
Tối hôm đó, sau bữa cơm, tôi đã trình bày mọi việc. Tôi đã đưa những bức ảnh ấy cho bố mẹ chồng tôi xem, tố chồng ngoại tình. Anh run sợ, vì nghĩ, bố mẹ sẽ không tha cho anh. Tôi thì hả hê vì nghĩ, phen này anh bẽ mặt, không còn dám ngoại tình nữa. Mục đích của tôi là dằn mặt anh, để anh không còn lăng nhăng chứ tôi cũng không có suy nghĩ bỏ chồng hay gì cả. Tôi nghĩ, phen này anh sẽ mất mặt, không còn dám ho hè gì chuyện quát tháo tôi nữa.
Thế mà, tôi không ngờ, sau khi nhìn những bức ảnh ấy, mẹ chồng tôi phán một câu xanh rờn: “Thế này thì có gì mà gọi là ngoại tình. Thân mật nhau tí thôi, thì làm sao? Mà nó ngoại tình thì cũng chẳng trách, vợ nó thì xấu, lôi thôi lại thất nghiệp. Nó vất vả thì thư giãn tí chứ cô trách cứ gì con trai tôi”.
Thế mà, tôi không ngờ, sau khi nhìn những bức ảnh ấy, mẹ chồng tôi phán một câu xanh rờn: “Thế này thì có gì mà gọi là ngoại tình. (ảnh minh họa)
Nghe mẹ anh nói như vậy, tôi hốt hoảng. Tại sao mẹ anh lại có thể thốt ra những lời như vậy? Thân mật là ôm ấp nhau như thế sao? Thân mật là này kia sao? Mẹ anh lại thoáng như vậy chắc? Thế bạn bè cũng ôm hôn nhau được, có vợ rồi cũng đi ôm ấp người đàn bà khác thì không sao? Tôi chưa bao giờ láo với mẹ anh nhưng hôm đó tôi đã lấy hết can đảm nói lại, bởi lúc đó tôi quá tức. “Nói như mẹ thì mai con ra ngoài, gặp người đàn ông quen cũ, con cũng ôm hôn anh ta thì chồng con cũng không có cớ nói con ngoại tình đúng không mẹ, và mẹ cũng không thể nói con lăng nhăng được đúng không ạ?”. Nói rồi, tôi đi lên phòng, đóng rầm cửa.
Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ nhớ trong lòng. Tôi làm thế hoàn toàn không sai. Tôi không bao giờ chấp nhận một người chồng ngoại tình và cả một bà mẹ chồng chỉ nghĩ tới tiền. Còn nếu như mẹ chồng và chồng không chấp nhận tôi, tôi sẽ mang con đi, làm mẹ đơn thân hoặc về nhà ngoại sống. Dù sao thì tôi cũng đã nhịn đủ rồi…
Theo VNE
Hỏng thai, mẹ chồng gọi mẹ đẻ lên chửi mắng
Nhìn mẹ đẻ tôi ngậm ngùi nước mắt ngắn dài, tôi không thể kiềm chế cơn giận lâu hơn được nữa. Căn nhà như cái chợ chỉ bởi lời qua tiếng lại của mẹ chồng, nàng dâu.
"Mày đúng là loại con dâu không ra gì, tao có mắt như mù, nuôi ong tay áo, rước cái loại không biết đẻ, còn láo toét về làm con dâu. Cả họ nhà này muối mặt vì có đứa con dâu như mày".
Những lời lẽ chợ búa của mẹ chồng tôi như vẫncòn văng vẳng trong đầu tôi, tôi không thể ngờ được rằng, một người từ tốn, có tiếng hiền lành như bà có ngày lại giáng vào đầu tôi những câu chửi như "hất nước đổ đi" vậy.
Chuyện bắt đầu cũng do lỗi của tôi. Vợ chồng tôi lấy nhau đã 3 năm nay. Bố mẹ chồng tôi rất yêu quý tôi, và chúng tôi lấy nhau trong sự hài lòng của cả hai bên gia đình. Chỉ vài tháng sau khi cưới, tôi mang thai. Khỏi phải nói bố mẹ hai bên đã vui như thế nào, thậm chí, cả họ nhà chồng tôi vui mừng ra mặt. Bởi anh là cháu đích tôn. Khi cái thai mới tròn 2 tháng tuổi, các cụ đã bắt đầu chọn tên và mặc định nó là thằng cháu trai. Giai đoạn này tôi có nhiều áp lực, bản thân tôi cũng muốn đứa đầu tiên sẽ là thằng con trai đầu lòng cho yên tâm.
Hàng ngày, mẹ chồng tôi chăm bữa ăn, chồng tôi lo việc đưa đón, tôi thầm cảm ơn vì lấy được người chồng tốt, bố mẹ chồng tốt. Khi cái thai được 5 tháng rưỡi, tôi bắt đầu mệt hơn trước, đi lại cũng khó khăn, khác hẳn với các bà bầu khác. Một lần, do bước hụt một bước cầu thang, tôi bị ngã. Khi tới bệnh viện, tôi sinh non, đứa bé thiếu cân, thiếu tháng sống trong lồng kính được 3 ngày thì qua đời. Tôi đau đớn, chồng tôi đau đớn, bố mẹ chồng tôi cũng vậy.
Khi tôi vẫn còn xin nghỉ chế độ nằm nhà, mẹ chồng tôi ngày nào cũng nhiếc móc.Tôi hiểu gia đình bà quá mong đợi một đứa cháu, việc bà bực tức cũng là lẽ đương nhiên. (Ảnh minh họa)
Không khí gia đình nặng nề trôi qua sau đó. Thái độ của bố mẹ chồng tôi cũng khác hẳn, thờ ơ, lạnh nhạt với tôi hơn trước.
2 năm sau, mong mỏi mãi, tôi mới có bầu lại. Lần này, tôi hết sức cẩn thận trong từng bước đi. Bố mẹ chồng tôi lại vui ra mặt, tôi tự nhủ sẽ cố gắng để hai mẹ con thật khỏe mạnh. Nhưng đời không như những gì người ta vẫn mong đợi. Đến tháng thứ 5, tôi lại bị sảy thai, không vấp ngã, không làm việc nặng nhọc. Cuộc đời như trêu ngươi tôi vậy. Tôi khóc hết nước mắt vì không giữ được con. Ai cũng buồn, chồng tôi thất vọng ra mặt và bố mẹ anh cũng vậy.
Khi tôi vẫn còn xin nghỉ chế độ nằm nhà, mẹ chồng tôi ngày nào cũng nhiếc móc.Tôi hiểu gia đình bà quá mong đợi một đứa cháu, việc bà bực tức cũng là lẽ đương nhiên. Tôi nín nhịn, dù trong lòng rất đau đớn. Nhưng, không chỉ dừng lại ở đó, bạn bè, đồng nghiệp của tôi tới thăm, bà đều xiả xói tôi trước mặt họ, bà nói tôi: "chỉ có ăn với đẻ mà cũng vô tác dụng". Tôi buồn vì lời mẹ chồng nói, buồn vì sự e ngại hiện lên trong ánh mắt của các cô bạn đồng nghiệp, nhưng mẹ chồng cũng là mẹ, tôi không dám hỗn láo.
Tới khi, mẹ chồng gọi cho mẹ đẻ tôi, quát lên qua điện thoại:
- Bà lên mà chăm con bà, cái thứ đàn bà chẳng được việc gì?
Nước mắt tôi cay cay.
Hôm sau, mẹ đẻ tôi tất tưởi ở quê lên, mang theo nhiều đồ tẩm bổ cho con gái. Bà vừa mới bước vào nhà, chưa kịp nghỉ ngơi, uống chén nước, mẹ chồng tôi đã lên tiếng: "Đưa con gái bà về. Tôi không biết ngày xưa nó làm gì, liệu có ở với thằng nào, có thai rồi bỏ hay không mà giờ "quen máu"suốt ngày sảy thai như vậy. Lỗi là ở tôi không "kiểm tra" kỹ khi nhận con dâu. Thời buổi này, thật giả lẫn lộn chẳng biết đâu mà lần. Coi như nhà tôi vô phúc, cô cũng buông tha cho con trai tôi nó còn đi kiếm thằng con nối dõi".
Mẹ chồng đã hằn học bấy lâu nay vì tôi không sinh được cháu cho ông bà (ảnh minh họa)
Hai mẹ con tôi đều khóc, mẹ đẻ tôi nước mắt ngắn dài nói: "Thôi, ông bà bớt giận, hai vợ chồng nó cũng đang buồn lắm, mình thông cảm cho các con bà ạ. Con gái tôi nó cũng yếu".
"Đầy đứa gầy nhom, bé nhỏ hơn con Linh (tên tôi), mà chúng nó vẫn đẻ ầm ầmd ra đấy thôi, chúng nó ngoan, chúng nó là loại con gái tử tế, có như con dâu nhà này đâu", mẹ chồng tôi hằn học.
Lúc này, tôi không thể nhịn tức hơn được nữa, liền nói hỗn: "Mẹ sỉ nhục con thế đủ rồi đấy, con như thế nào, mẹ có thể hỏi con trai của mẹ".
Câu nói của tôi khiến bà nổi cơn thịnh nộ, bà đòi đuổi hai mẹ con tôi ra khỏi nhà trong sự can ngăn của cô em chồng.
Lúc sau, tôi sửa soạn quần áo, theo mẹ đẻ về quê. Cô em chồng ra sức níu giữ, nhưng tôi nhất quyết ra đi. 3 năm qua, nỗi mong mỏi con cái đã khiến tôi vô cùng mệt mỏi, và nhiều đêm, tôi đau đớn khóc thầm khi không giữ nổi 2 đứa con của mình. Không chỉ vì những lời nói ác ý của mẹ chồng, không chỉ vì bà gọi thẳng mẹ đẻ tôi lên để sỉ nhục cho thỏa cơn tức giận, tôi chỉ muốn có một khoảng thời gian dành cho riêng mình, để được nghỉ ngơi và suy nghĩ về cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Biết đâu, tôi không may mắn có khả năng làm mẹ, vậy tôi cũng nên buông tha cho chồng tôi đi kiếm tìm hạnh phúc mới. 3 năm qua, hẳn anh cũng chịu không ít áp lực từ phía gia đình, tôi không thể vì niềm vui của riêng bản thân mình để lại nỗi buồn cho cả gia đình anh, cả dòng họ nhà anh được.
Cuộc sống, đôi khi, thật mệt mỏi và cay đắng quá. Tôi không hận mẹ chồng, nhưng nhiều lúc tôi xót xa vì mình là phụ nữ.
Theo VNE
Phát ốm vì mẹ chồng Trước khi lấy chồng, về làm dâu, mình không suy nghĩ nhiều, không có áp lực nhiều đối với cuộc sống làm dâu,dù có nhiều người nhìn qua bảo mẹ chồng sẽ rất "khó chịu". Cuộc hôn nhân dường như mang một màu của tình yêu ấy không có bóng dáng của vật chật, nhưng ngày càng cảm thấy chật vật, khi chính...