Tình yêu và những câu hỏi ngỏ
Trong tình yêu, có những câu hỏi thật khó để trả lời. Đã có một thời, em băn khoăn với những câu hỏi như thế, chẳng thể tìm ra đáp án: “ Vì sao em lại yêu anh?” “ Liệu anh sẽ luôn yêu em như lúc này?” “ Liệu chúng ta có đến được với nhau?” “ Đến với nhau, liệu chúng ta có hạnh phúc?” “ Rồi đây chúng ta có thể cùng nhau vượt qua những phong ba cuộc đời mà ngay giờ đây anh và em đã có thể lường trước hay không, hay lại để chúng sẽ chia rẽ tình yêu mình?”…
Không phải ngẫu nhiên mà hàng loạt những câu hỏi như thế cứ quấn lấy em. Chúng nối dài, nối dài với nhau thành một sợi dây thừng quện chặt lấy tâm trí em, không có cách nào gỡ ra được. Vì anh và em, chúng ta cách nhau quá xa. Anh, một công nhân từ một miền quê nghèo lên thành phố mưu sinh. Em, tuy chẳng phải tiểu thư đài các nhưng cũng là một cô học trò thông minh với cả tương lai phía trước. Một lần anh bảo vệ em khỏi tên trấn lột, chúng ta đã quen, rồi đã yêu…
Đến giờ em vẫn tự hỏi, giá chúng ta đừng quen nhau, có lẽ lại tốt hơn, phải không anh?
Sau những cảm xúc mãnh liệt của ban mai tình đầu, em dần dần phải tập nhìn thẳng vào sự thực: gia đình em nền nếp, gia giáo chắc chắn không cho phép em gắn bó với một người con trai quê nghèo thất học. Em động viên anh đi học lớp bổ túc, nhưng anh đi học, bỏ làm thì lấy đâu ra tiền để sống. Và thế là anh không học. Em giận anh, với cái ý nghĩ hờn dỗi rằng anh không chịu hy sinh cho tương lai của chúng mình.
Đến giờ em vẫn tự hỏi, em đã quá ngây thơ, phải không anh?
Và mẹ em biết chuyện của chúng mình. Mẹ răn đe, cấm đoán, em cắn môi, khoanh tay hứa với mẹ. Em kể chuyện đó với anh, bình thản như chẳng hề gì. Nhưng anh không biết, em đã khóc một mình, khóc âm thầm, khóc trong mơ, khóc nhiều lắm, anh ạ. Mỗi khi nghĩ đến anh, nước mắt em lại trào ra. Vì mẹ em nói đúng. Nếu đến với anh, em sẽ phải vất vả nhiều mặt. Nhưng chia tay, thì em đau xót vì chúng mình đều yêu nhau… Nhưng rồi em cũng quyết tâm từ bỏ mối tình mù quáng đầy dằn vặt này.
Video đang HOT
Đến giờ em vẫn tự hỏi, liệu lời chi tay của em có phũ phàng quá không anh?
“Lấy anh em biết ăn gì
Lộc sắn thì chát, lộc si thì già…”
Anh chỉ im lặng nghe em mà không nói. Nhưng anh ngẩng mặt, ngước nhìn lên và chớp mắt. Anh khóc…
Giờ anh đã yên ấm với gia đình nhỏ của riêng mình. Nhưng em vẫn luôn dằn vặt và tự hỏi: “Lúc đó anh đã hận em lắm phải không?“
Rồi em lại tự hỏi mình: “ Liệu em có sai không? Liệu người con gái chọn một chỗ dựa vững chắc cho tương lai của mình, lại là không đúng?“
Câu hỏi ấy em đã trả lời được rồi, anh ạ: Rằng người con gái chọn cho mình một bờ vai vững chắc, một người yêu, người chồng giỏi giang, không phải là một việc sai, nhưng em đã sai vì yêu anh, đã rất sai kể từ khi nhận lời yêu anh…
Bạn thân mến!
Khi yêu, những câu hỏi dường như được ta đặt ra nhiều hơn, nghi ngờ nhiều hơn và đôi khi,cũng không thể trả lời được những băn khoăn của mình. Dường như ta quá lo lắng cho hạnh phúc hiện tại, sợ một ngày nào đó, những giây phút bây giờ khộng còn nữa và rồi, tự đặt áp lực cho chính mình… Câu hỏi của nhân vật nữ trên vẫn cần một câu trả lời : “ Liệu người con gái chọn một chỗ dựa vững chắc cho tương lai của mình, lại là không đúng?“
Theo Mực Tím
Điều ước của em
Vậy là một mùa hè mới đến rồi phải không anh? Nhanh thật đấy, chỉ mới đó mà đã gần một năm trôi qua. Một năm đánh dấu biết bao đổi thay diễn ra quanh cuộc đời em...cho em gặp anh và bước đi cùng anh - dù chỉ là một quãng ngắn - trên con đường mang tên "tình yêu".
Anh còn nhớ hay anh đã quên - cái ngày hai đứa mình gặp nhau? Một ngày mùa hè đầy nắng. Vừa tan học, em đã chạy xồng xộc vào quán nước trước cổng trường mình để mong sao tìm được cảm giác khoan khoái trong li trà chanh - thứ đồ uống mà em yêu thích - để xua tan đi cái nắng như thiêu như đốt. "Bộp" một cú chạm khiến em ngã lăn ra đất. Và "cái cây mét bảy" chính là anh lúc đó - nguyên nhân gây ra cú ngã của em - miệng rối rít xin lỗi, vừa đỡ em dậy, lúng túng đỏ hết cả mặt lên. Chết anh nhé vì đã gặp phải một cô nàng "hiền lành" như em.
Em không xin lỗi, cũng không mắng vào mặt anh xối xả mà chỉ "tặng" cho anh một cú lườm rõ dài (cái lườm mà sau này theo như lời của kẻ đã lãnh kể lại thì đó là cú lườm có thể "đốt cháy cả một dãy trường Sơn") và trừng phạt anh bằng cách đền em hai ly trà chanh đá mát rượi. Lúc đấy chắc anh thấy em là một đứa con gái ghê gớm lắm anh nhỉ? Nhưng em kệ. Chắc tại vì hồi đó em được cả lớp trao cho cái biệt danh "chảnh" nên em cũng chả thèm quan tâm đến cảm xúc của một "cái cây mét bảy" như anh làm gì.
Sau lần đó, em cũng đã quên anh như quên một cơn gió. Nhưng rồi cơn gió ấy lại khẽ chạm vào em một lần nữa. Trong một buổi giao lưu văn nghệ của trường, trong một tình huống bất ngờ, MC duyên dáng là em "bị bắt buộc" phải song ca cùng với một trong số những anh chàng của nhóm chơi ghita mang tên "Lặng". Và anh chàng nhóm trưởng là anh xuất hiện trước đôi mắt xoe tròn của em. Hôm đó để chiều theo ý mọi người chúng ta đã song ca bài " Xe đạp". Bài hát rất thành công, cả trường mình vỗ tay rần rần. Cũng từ sau hôm đó, em và anh thường xuyên gặp nhau trong các dịp văn nghệ của trường.Và em đã thích anh lúc nào không biết...
Anh sở hữu một khuôn mặt rất nam tính, thân hình cao ráo, nếu không nói là rất ưa nhìn.
Anh - nhẹ nhàng và ân cần đến bên em những lúc em cần, cho em bờ vai những lúc em mệt mỏi, vực em dậy sau những lần vấp ngã. Ở bên anh, em luôn cảm thấy thật bình yên. Em nói anh như bầu trời xanh giống như em vẫn thường nhìn ngắm, trong xanh, mát rượi và yên bình. Còn anh, anh nói anh thích mình là bầu trời đêm đầy sao. Em hỏi tại sao? Anh nhìn em, cười và đáp: vì anh muốn cho người con gái anh yêu biết được mỗi một ngôi sao trên kia đều là minh chứng cho tình yêu của anh giành cho em. Em lại lườm cho anh một cái, mắng anh là đồ lẻo mép, nhưng tim em cười vì hạnh phúc.
Những buổi chiều tan học, cùng tung tăng trên chiếc xe đạp cũ thân thương anh chở em qua con đường ngập màu hoa tràm vàng ươm bay bay trong gió, qua con đê làng thân thuộc nhìn nhắm ruộng đồng quê hương. Hồi đó anh còn đặt ra một quy tắc người này chở thì người kia phải hát. Và tất nhiên, phần hát luôn là phần giành trọn gói cho em.
Anh của em thật lạ. Tuy rằng anh biết cả nhạc trẻ và nhạc dân ca nhưng lúc nào cũng bắt em hát những bài dân ca của quê mình hơn là nghe những bài nhạc trẻ. Anh bảo nếu sau này chúng mình có rời xa quê hương thì cũng hãy luôn nhớ lấy những câu dân ca, những làn điệu ví dặm của quê mình. Anh dặn em nếu sau này có rời xa quê, lên chốn đô thành học tập thì em hãy giữ lấy màu tóc đen - màu tóc như làn tóc của cô bé anh đang yêu. Em khẽ đáp " Vâng!" một cách nhẹ nhàng...
Một năm trôi qua. Anh và em giờ đã mỗi người mối hướng. Anh rời xa để lại trong lòng em bao nỗi nhớ. Nỗi nhớ tràn về trong em mỗi lúc em nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, mỗi một vì sao nhu rọi vào trong em một kỉ niệm. Và đôi lúc kỉ niệm nhạt nhoà trên đôi mắt em. Em tự hỏi mình rằng ở nơi xa xôi ấy, giờ này anh có đang nhìn trời giống như em hay không? Bất chợt, một ngôi sao băng vụt qua và em thầm ước...
Lại một lần nữa, chúng ta lại sẻ chia với nhau về thời áo trắng cùng mối tình đầu ngây thơ, trong sáng nhưng sớm vụt tắt. Liệu có phải những mối tình học trò luôn có cùng một kết thúc bằng những điều ước, nỗi nhớ mong, khắc khoải?
Theo Mực Tím
Đừng hối tiếc về điều gì Em không biết là anh có bao giờ vào mục này và đọc được những dòng này không. Nhưng đó là tâm sự của em, em muốn ghi ra và lần này cũng là lần cuối cùng em ghi thư cho anh. Em muốn chấm dứt mọi suy nghĩ ở đây, cái mà sẽ không bao giờ trở thành sự thật. Về tình...