Tình yêu trên đời được chia làm 7 kiểu, tình yêu của bạn thuộc kiểu nào?
Hãy cùng khám phá xem tình yêu của hai bạn thuộc kiểu nào trong 7 kiểu dưới đây nhé!
Tình yêu không phải lúc nào cũng đi kèm với ham muốn . Đó chính là tình yêu lý tưởng thuần khiết. Nếu bạn ở bên người ấy mà không cảm thấy những ham muốn nhục dục thì đó là tình yêu thuần khiết. Kiểu tình yêu này rất hay gặp trong cuộc sống vì có rất nhiều người mà bạn có cảm tình, yêu quý nhưng không hề có ham muốn.
Khi một người hầu như không biết gì về đối phương thì sự mê đắm chính là giai đoạn cả hai có những rung động đặc biệt để dẫn đến tình yêu. Trong một mối quan hệ, hai người có thể không biết gì về nhau, nhưng nhờ sự rung cảm đặc biệt này mà cả hai có thể xích lại gần nhau và đi xa hơn.
Theo các nhà tâm lý học, sự mê đắm này có thể biến chuyển dần sang những loại cảm xúc khác theo thời gian, tuy nhiên không phải lúc nào nó cũng xảy ra trong mọi mối quan hệ. Có nhiều cặp đôi thừa nhận rằng mình không có cảm xúc này trong cả quá trình yêu nhau.
3. Tình yêu đơn phương
Không ai muốn tình yêu của mình không được đáp lại. Nhưng yêu đơn phương lại rất phổ biến. Nó là một mảng màu trong bức tranh đa sắc của tình yêu. Nếu bạn đã từng yêu đơn phương ai đó chắc hẳn đó sẽ là một trải nghiệm khó quên. Có thể nó sẽ rấy đau khổ nhưng nó cũng sẽ giúp bạn mạnh mẽ hơn và biết cách vượt qua nỗi đau.
4. Tình yêu trống rỗng
Những cặp đôi yêu nhau theo dạng này thường chỉ dành cho nhau sự cam kết mà thiếu đi sự rung động và những xúc cảm mãnh liệt dành cho nhau. Đôi khi sự trống rỗng này là kết quả của một tình yêu nồng nàn trước đó, đôi khi là ngược lại: những người ban đầu đến với nhau không có tình cảm nhưng một thời gian những cảm xúc đó lại có thể được xây dựng lại sau này.
5. Tình yêu ham muốn
Đó là khi bạn không quan tâm đối phương là người như thế nào. Bạn không biết gì về tính cách, gia cảnh, con người anh ta hay cô ta. Đơn giản chỉ là bạn muốn tận hưởng đôi môi quyến rũ, muốn thỏa mãn những nhục dục của mình. Đó chính là kiểu tình yêu nhục dục . Nhưng, tình yêu nhục dục đôi khi có thể sẽ dẫn đến những sai lầm đáng tiếc.
6. Tình yêu khờ dại
Tình yêu thuộc kiểu này thường bao gồm sự cam kết và cảm xúc, và hầu như mọi cặp đôi đều trải qua cảm giác này. Đây là kiểu tình yêu chỉ tồn tại khi mà cả hai đều thích đối phương và sẵn sàng chấp nhận đi đến đám cưới, thề nguyện hay sống chung, nhưng đối với kiểu tình yêu này thì cả hai sẽ không thật sự có sự riêng tư nữa.
Các nhà tâm lý học cho rằng những cặp đôi yêu nhau theo cách này có thể cùng đi với nhau một quãng đường rất dài, nhưng vẫn hạnh phúc. Nghĩa là, họ không phải chỉ coi nhau như những người bạn.
7. Tình yêu đồng hành
Tình yêu theo hướng đồng hành cùng nhau thường sẽ bao gồm sự cam kết và sự thân mật. Những mối quan hệ kiểu này đương nhiên sẽ mạnh mẽ hơn tình bạn thông thường, giữa hai người sẽ có sự gắn kết với nhau.
Vì thiếu đi sự đam mê cũng như những xúc cảm mãnh liệt dành cho nhau, các cặp đôi thường đối xử với nhau rất chừng mực và lịch sự. Tuy nhiên, đối với kiểu tình yêu thế này, họ phải quen biết hoặc tìm hiểu nhau trong nhiều năm mới có thể đi đến được với hôn nhân.
Theo phunutoday.vn
Những lá thư tay còn nồng nàn lời thương nhớ
Đã bao lâu rồi bạn không viết thư tay? Và, đã bao lâu rồi bạn không nhận được một lá tư tay nào? Thời đại công nghệ phát triển, những tin nhắn, cuộc gọi, thư điện tử đã dần thay thế cho những lá thư tay. Những lá thư tay đã trở thành một phần của ký ức, của điều gì đó da diết và khắc khoải.
Khi đọc lại những lá thư tay của nhà văn Lưu Quang Vũ và nhà thơ Xuân Quỳnh viết cho nhau, chúng ta không khỏi bồi hồi, xúc động. Trên văn đàn, thi đàn Việt Nam, không ai không biết đến mối duyên giữa họ. Họ không chỉ là vợ chồng nghĩa nặng tình sâu mà còn là cặp đôi tri kỷ trong văn thơ.
Trong chương trình của tuần này, muốn chia sẻ với các thính giả những lá thư tay của Lưu Quang Vũ và Xuân Quỳnh. Những nét chữ nghiêng nghiêng, những trang giấy đã ố vàng màu thời gian, tất cả đã thuộc về quá khứ. Lưu Quang Vũ và Xuân Quỳnh đã nắm tay nhau đi về cõi vĩnh hằng nhưng những lá thư họ viết cho nhau vẫn còn nồng nàn lời thương nhớ.
5/6/1976
Quỳnh thương yêu,
Em gắng đi về bằng máy bay cho khoẻ, không mua gì cũng được. Về với anh và con, về với nhà ta đi thôi. Về với phố Huế chật hẹp, với nhà trẻ nơi ta đón Mí, với quán cà phê Nguyễn Công Trứ, nơi ta uống cà phê hai hào buổi sáng với những gã giáo viên còm, những người công nhân lam lũ và những tay thợ làm đạo cụ sân khấu, về với những con đường chúng ta vẫn đi, những công việc, với cái thành phố nghèo, nơi người ta sống rất khổ mà vẫn luôn tìm cách để sống cho thanh thản trong nỗi khổ ấy, sống thanh thản và yên tĩnh.
Những ngày này nhớ và thương Quỳnh lắm, không nên bực bội về Sài Gòn và người Sài Gòn làm gì. Mùa đông này, về với anh, đi bên anh, nằm bên anh trong căn phòng đầy tranh của chúng ta. Và với Mí tuyệt vời của chúng ta. Và chúng ta sẽ viết chứ, sợ gì em nhỉ ?
Nếu chúng ta là kẻ không có tài chí lắm, không viết được điều gì to tát, thì cũng sẽ viết được những trang sách về những năm tháng ta sống, về những cay đắng và những niềm yêu thương đơn giản của con người.
Hôn em rất lâu.
Vũ.
8/6/1978
Anh nhớ thương của riêng em
Suốt từ hôm đi, chưa lúc nào mở mắt ra được. Muốn viết cho anh ngay, viết nhiều, nhưng bận quá và căng thẳng quá. Hôm em đi, trời mưa chỉ kịp nhìn anh xuống xe đạp và khoác cái mảnh ni lông trắng.
Em thương nhớ anh muốn khóc nhưng đành phải cười nhạt nhảy lên xe. Em không còn nhớ được em đã nhìn thấy gì cuối cùng trên đất ta ngoài anh và con.
Khi máy bay bay lên, trời mù mịt không thể nhìn thấy ở dưới được. Khi bay gần tới Mạc Tư Khoa, nhìn xuống thì thấy như lúc mờ mờ sáng. Khi xuống ga rồi mới biết là lúc đó đang 11 giờ 30 đêm (giờ Mạc Tư Khoa).
Đoàn em đi về một khách sạn rất thường - em tìm không có một tờ giấy để viết thư cho anh đành tắm rửa xong thì đi nằm. Nhưng không sao nhắm mắt được. Em nhớ thương con, nhớ anh quá.
Giá như lúc này họ chỉ cho là "Liên Xô đấy" rồi lại lên máy bay quay về thì sung sướng quá...Chắc bố con ở nhà đang vật lộn với cái nóng. Không hiểu anh đã cắt tóc cho con chưa? Anh bận nhiều, vất vả.
Em nghĩ mà thương anh lắm. Không hiểu anh có nhớ em không, hay lại thấy là đang thoát khỏi sự khó tính bẳn gắt của em? Đừng giận em, em dù có những nhược điểm như vậy nhưng chủ yếu là em bao giờ cũng thương yêu anh lắm.
Cả đời em, em chỉ muốn cố gắng sao cho anh đỡ nhọc nhằn. Lắm lúc em thấy em không xứng đáng với anh không phải về tình yêu mà về trí tuệ.
Em cảm thấy em già rồi, già về thể chất đã đành nhưng lại còn già về sự yên phận của người đàn bà, về những sự nhỏ nhen tầm thường của đời sống. Em nhìn mặt em trong gương, em thấy em không xứng đáng với anh.
Tất cả trong anh là cái gì đó đang vươn lên, đang nổi dậy. Tất cả trong anh là sự bắt đầu mà con đường của anh thì còn xa tít tắp. Con người anh như cây đàn, vừa tiếp nhận những luồng gió của cuộc sống vừa trả lại cho cuộc sống biết bao nhiêu âm thanh.
Em, em cảm thấy em khô cằn và bất lực. Em buồn lắm. Em thành thật nói với anh điều đó. Em vẫn cảm thấy hết. Vậy cho nên lúc nào em cũng thấy tình yêu của chúng ta mong manh. Em buồn lắm.
Em không thể hình dung là nếu không có anh em sẽ sống như thế nào. Em rất muốn em trẻ đẹp lại cho tuổi tác và hình thức của mình. Có thể anh không cần như thế, nhưng em cần như thế. Vì chắc chắn rằng em trẻ hơn và đẹp hơn, anh sẽ yêu em hơn.
Anh đừng bảo là em nghĩ cho anh những điều tầm thường. Người ta, nhiều khi tưởng mình đã vượt qua những điều tầm thường rồi thế mà đôi khi vẫn quay lại, sự quay lại còn mạnh mẽ hơn lúc bắt đầu.
Ở người đàn bà, đôi khi chỉ cần nhan sắc thôi, nhan sắc là tài năng. Dẫu rằng có nghĩ về phía tinh thần thế nào đi nữa thì người thông minh tài năng cũng cần có nhan sắc, tài năng mới vẹn toàn.
Đôi khi em nghĩ quẩn là "có khi em phải bỏ anh đi để em khỏi phải mang nỗi tủi nhục là không xứng với anh". Nhưng em không có can đảm. Em yêu anh và em đã nhập cuộc đời em vào cuộc đời anh, bây giờ đối với em đó chỉ là một cuộc đời thôi, cắt đi làm sao nổi".
***
9/6/1978
Quỳnh nhớ thương
Em đi đã được một tuần. Nhớ em và buồn lắm. Mấy bố con ở nhà vẫn bình thường. Mẹ đi vắng. Mí cứ quấn bố, tối không chịu xuống bà. Hôm nào cũng bảo: bố với em đi đón mẹ đi. Mí ăn được, ngủ được, vẽ thêm nhiều tranh mới. Tuấn Anh xuống bác, bà Tuấn Anh vẫn ở đây, ngày nào Tuấn Anh cũng về đi bơi, xong ăn cơm chiều với bà hoặc với anh rồi lại xuống bác. Kít thì vẫn về luôn.
Anh đang viết gấp cho xong tập sách diễn viên, cũng mới viết được mấy bài thơ và định viết truyện ngắn về Campuchia. Nhuận bút tập thơ của em mẹ bảo có lẽ phải hàng tháng mới có tiền. Mấy bố con cũng túng, nhưng cũng "cầm cự" được vì có cá khô, tôm khô rồi.
Anh làm mọi việc nhà xong, ru con yên thì đã 11 giờ lúc đó mới làm việc. Mới biết em ở nhà làm việc nhà vất vả thật.
Những gì em dặn về nhà cửa, về con anh đều nhớ và lo chu toàn. Chỉ có nhớ em và mong ngày em về. Có lẽ cũng phải một tháng nữa em mới về nhỉ.
Em cũng chẳng nên mất thời giờ quá về những việc dự định sẽ mua sắm bên đó, để sức mà đi xem, đi chơi. Đời sống vợ chồng con cái mình rồi cũng đã ổn dần, miễn là mình viết được và in được.
Nhiều việc muốn làm quá, anh rất sốt ruột, sức khỏe thì có hạn. Anh cũng muốn làm xong mọi "com măng" để thư thả mà làm thơ. Anh muốn viết khác đi, hay hơn và chắc rằng sẽ viết được.
Mới đó mà đã giữa năm. Em về hai vợ chồng sẽ đi đâu với nhau một chuyến. Em đi Liên Xô kỳ này, anh cũng rất mừng, sống với nhau, anh chỉ mong em sung sướng và làm việc được. Anh thì mãi mãi vẫn thế: vẫn là anh của em với tất cả những nhược điểm và ưu điểm mà anh có, nhưng sẽ mãi mãi yêu thương em, hơn cả những ngày qua cộng lại.
Mí ngoan và tội lắm, rất khôn. Hôm qua đang chơi cái gì đó, mắng Kít: "Chỉ chuyên phá hoại thôi!". Mí bắt anh đọc bài "thẩm chừi" anh không thuộc, Mí khóc, bảo anh là: "Bố không thuộc mà lại để mẹ đi Liên Xô mất. Bố không thuộc thì bố đi Liên Xô để mẹ ở nhà đọc với em chứ!".
Hôm qua Mí vẽ cái tranh gọi tên là: "Mí đứng dưới ba cửa sổ chờ mẹ!" anh gửi cho em đây.
Hôn em. Nhớ em nhiều. Em ở bên đó xứ sở đẹp đẽ, giàu có, có nhớ đến gian buồng và cái sạp của bố con tôi không?
Anh của em!
***
10/1985
Anh nhớ thương!
Có thể anh không mong thư của em, em vẫn viết cho anh. Vì trước tiên là nhu cầu của em, em muốn được trò chuyện với anh.
Anh mới đi có hai ngày mà em buồn quá. Con và em lại ốm. Hôm nay con đã ăn được tý cơm, em đã đỡ ho. Trời nóng, nhọc mệt nhiều. Chỉ muốn ở bên anh cho đỡ khổ.
Cuộc sống ngắn ngủi, con người chỉ đi qua cuộc đời như một vệt sáng rồi biến mất, vĩnh viễn.
Sống với nhau 12 năm mà ngắn quá dù có vài chục năm nữa ở bên nhau cũng chẳng là dài. Em và anh ngày càng già đi, càng buồn nhiều khi trông thấy những người thân mình ra đi.
Em mong và sẽ cố gắng sao cho những năm sống của chúng ta vui và đỡ nhọc nhằn hơn. Em thương anh nhiều lắm. Anh vất vả chẳng có phút nghỉ ngơi. Làm sao mà đỡ đần sự nhọc nhằn được cho anh!
Nhớ giữ gìn sức khỏe và tình yêu của anh cho em và cho các con. Đừng ở lâu ở Sài Gòn. Em và các con mong anh lắm.
Em đây.
***
7/11/1987
Quỳnh thương yêu!
...Nhà vẫn bình thường. Tuấn Anh đã đi làm từ ngày 1-11. Mí ngoan, khoẻ. Hôm nọ vừa đi lĩnh giải nhất cuộc thi viết về Liên Xô và hôm qua được Đại sứ quán mời đến liên hoan.
Anh vẫn bận bịu lắm. Vở Chết cho điều chưa có ở nhà hát Tuổi trẻ đã công diễn. Vở Trương Ba hai mươi tháng này sẽ xong. Hôm qua chạy mộc trên sàn anh có mời anh Nguyễn Khải xem. Anh Khải thích lắm, bảo rằng là một vở kịch lớn. Anh mong em về xem, Trương Ba sẽ là sự kiện văn hóa trong những ngày tới.
...Anh rất nhớ em. Chúng ta sống với nhau đã 14 năm, nhiều gian khổ nhưng cũng nhiều niềm vui. Anh đã làm được nhiều việc, một phần cũng nhờ em, và biết rằng dù ở trên đời còn có nhiều cô gái khác - những "yêu tinh" như em vẫn nói - nhưng chỉ có em là yêu thương và hiểu anh, hiểu cả những thói tật đến công việc và những nỗi đam mê.
Ở bên đó em đừng phải lo lắng gì về anh và các con, cũng đừng khổ trí quá về việc mua bán. Phải giữ gìn sức khỏe và tranh thủ đi chơi, đi xem, kẻo về nhà lại bận rộn nhiều việc không tên như bếp núc, chợ búa...
Mẹ khỏe, Thơ về giúp anh và mẹ nhiều việc nhà. Kít tích cực giúp bà. Tuấn Anh xuống chơi luôn. Anh đều để ý chăm sóc cả ba đứa, em đừng lo.
Anh D.N. Đức và Cần nói rằng Tạp chí Sân khấu Liên Xô (số 10 - 87) có bài viết về anh. Em kiếm cho anh một số nhé.
Hôn em nhiều nhiều
Anh Vũ.
Bạn vừa lắng nghe những lá thư tay lãng mạn, bay bổng và chan chứa tình cảm mà Lưu Quang Vũ và Xuân Quỳnh đã viết cho nhau. Mặc dù cả hai người đã đi xa nhưng những lá thư nồng nàn họ viết cho nhau thêm một lần nữa sống lại trong lòng những người hâm mộ. Những trang viết như nhắc nhớ về một thời tình yêu thuần khiết và sắt son, "chạm tay nhau một giây thôi là nhớ nhau cả đời". Cuộc sống lúc ấy còn nhiều khó khăn, chưa có tivi, chưa có điện thoại liên lạc, thậm chí đến chiếc bàn làm việc, chiếc bút viết cũng còn thiếu thốn, nhưng căn nhà nhỏ nằm trong khu tập thể cũ của họ lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười hạnh phúc. Những lá thư tay là nhân chứng của một mối tình và cả một quãng lịch sử mà chúng ta vẫn luôn trân trọng.
Theo blogradio.vn
5 kiểu quan hệ mà mọi người đoán trước là không bền Bạn cảm thấy mình đang sống một cuộc sống tuyệt vời bên người tốt nhất có thể, nhưng mọi người xung quanh có thể không nhìn mối quan hệ của bạn theo cách tương tự. Mọi người có thể coi bạn và người yêu của bạn là "cặp đôi ít có khả năng tồn tại nhất". Hôm nay, chúng tôi tập hợp một...