Tình yêu thật trên mạng xã hội ảo
Chúng tôi quen nhau qua Facebook, chia tay qua Facebook, quay trở lại cũng qua Facebook, chuyện tình này ảo như Facebook luôn vậy. Anh nói lần này nghiêm túc, chân thành; vậy anh tiếc gì khi phí vài ngàn đồng gọi điện thoại hẹn gặp nói chuyện.
Ảnh minh họa
Tôi 28 tuổi, ngoại hình tốt. Anh làm quen tôi qua Facebook. Chẳng biết anh tìm thấy nick của tôi như thế nào vì chúng tôi không có người bạn chung nào cả. Anh là kỹ sư xây dựng, ngôi nhà đang ở cùng ba mẹ là do anh thiết kế, ao cá cũng do chính tay anh xây. Trong mắt tôi, anh là người tuyệt vời; chúng tôi bắt đầu tìm hiểu nhau một cách nhanh chóng.
Chuyện tình cảm diễn ra tốt đẹp bình thường, đến một hôm anh bặt vô âm tín, hủy kết bạn với tôi trên Facebook, tôi không tài nào liên lạc được. Im lặng khoảng nửa tháng, anh nói vì công việc không tốt nên xóa hết nick trên đó, tập trung làm việc, giờ muốn chuyện tình cảm tiếp tục. Chúng tôi tiếp tục yêu nhau, anh hứa hẹn tháng tư nhà có đám giỗ sẽ đưa tôi về gặp ba mẹ. Tới gần tết, tôi nghi ngờ có thai, chat với anh về sự hoài nghi của mình chứ chưa chắc chắn, vậy mà một lần nữa anh chạy trốn, không nhắn tin, không nghe điện thoại. Tôi thử que tại nhà thì thấy dương tính nhưng hai vạch mờ nên đã chuẩn bị tâm lý làm mẹ đơn thân.
Khoảng ba ngày tôi thử lại một lần cho chắc chắn việc mang thai, dấu hiệu dương tính mờ dần, mờ dần cho đến khi mất hẳn. Nhiều người nói rằng tôi bị sảy thai sớm. Tôi nhắn lại với anh, khẳng định không có thai, anh liên lạc lại với tôi sau đó mấy ngày. Lần này vẫn là lý do công việc, anh xin lỗi, nói người ta quỵt nợ, mệt mỏi nên cần im lặng. Tôi tiếp tục thông cảm cho anh, thương anh hay bị áp lực công việc nhưng chuyện anh im lặng khi tôi báo nghi ngờ có thai khiến tôi muốn tìm hiểu lý do thật sự.
Video đang HOT
Tôi chat với em trai ruột của anh, nói mình là bạn cũ, lâu ngày không gặp nên muốn biết anh dạo này có khỏe không và lập gia đình chưa. Câu trả lời của cậu em là anh khỏe, chưa lập gia đình và chưa có bạn gái, tôi yên tâm quen tiếp. Sau đó, anh biết tôi hỏi chuyện em trai nên nhắn tin chửi tôi thậm tệ, rằng anh không thích em làm như vậy đâu, đừng liên lạc nữa, không cần hỏi thăm gặp gỡ gì nữa. Từ đó, tôi và anh không gặp nhau, không còn liên lạc. Tình cảm nơi tôi còn quá nhiều, hình ảnh chụp chung vẫn được tôi treo mãi trên Facebook.
Sáu tháng sau, anh liên lạc lại hỏi thăm trên Facebook, kể đang tìm hiểu một cô diễn viên múa, rồi chuyện hai người yêu nhau như thế nào, anh đã chinh phục được cô ấy, muốn tôi góp ý thêm (có lẽ kiểu quân sư). Nửa năm trôi qua, nghe anh kể chuyện tình mới, tim tôi như quặn lại nhưng vẫn cố gắng chia sẻ cùng anh, chúc anh được hạnh phúc và nói không cần liên lạc thêm với tôi nữa.
Một tháng kế tiếp, anh chat rằng luôn nghĩ về tôi, muốn làm lại từ đầu, nói rằng anh rất nghiêm túc, chân thành, hãy để anh có cơ hội lấy lại lòng tin nơi tôi. Tôi như muốn nổ tung, vì đây chính là điều mong muốn, tôi muốn chạy đến ôm anh ngay lập tức, muốn khóc thật nhiều sau quãng thời gian ngày nào cũng nhìn hình chụp chung rồi mỉm cười mong anh hạnh phúc. Nhìn màn hình chăm chăm, cuối cùng câu trả lời của tôi là “Không”. Tôi đau khổ vì sự quyết định của mình đã đi ngược lại những gì bản thân mong muốn.
Anh nói: Em cứ từ từ trả lời, có cần phải quyết định nhanh vậy không? Sở dĩ tôi dám đưa ra quyết định vì anh nói hay lắm mà không thể hiện được gì khác. Chúng tôi quen nhau qua Facebook, chia tay qua Facebook, quay trở lại cũng qua Facebook, chuyện tình này ảo như Facebook luôn vậy. Anh nói lần này nghiêm túc, chân thành; vậy anh tiếc gì khi phí vài ngàn đồng gọi điện thoại hẹn gặp nói chuyện, mà cứ phải qua mạng như thế trong khi anh còn chưa kết bạn lại với tôi trên đó.
Anh là kỹ sư, kiêm giám đốc công ty xây dựng tự lập ra, không thể nói anh không có tiền trả điện thoại hay xăng xe để tìm gặp tôi. Có lẽ tôi vẫn sẵn sàng quay lại nếu anh cho tôi cảm nhận được chút chân thành như đã nói, vậy mà điều đó đã không xảy ra. Lần này tôi có làm sai không nhỉ? Câu trả lời dứt khoát đang khiến tôi vẫn còn độc thân, lẻ loi ở tuổi 28. Khi phụ nữ yêu nhiều hơn những gì được đáp lại, họ là những người khốn khổ.
Theo VNE
Trái tim em chông chênh nhớ...
Em tin, rồi sẽ có một ngày, em gọi cho mình một ly cà phê nhiều sữa, tận hưởng nó bên người em yêu. Mọi thứ đều ngọt lịm...
Giữa một buổi chiều lãng đãng cơn gió đông, em trầm ngâm bên ly cà phê đắng. Em vẫn giữ thói quen đó, cà phê ít đường, ít sữa, để hương còn nồng nàn vị cà phê dù vị đắng nhẹ nhàng xâm chiếm đầu lưỡi khi thưởng thức. Nó dần trở thành một thói quen khó bỏ. Cũng giống như yêu anh vậy...
Anh từng gõ nhẹ vào đầu em mà trách cứ: "Con gái người ta thích nước cam, trà sữa, chỉ có người yêu mình là nghiện cà phê đen". Mỗi lần như thế em lại nũng nịu gục vào ngực anh: "Em thích thế". Thực ra nó không phải là thói quen, em đã tập để có được thói quen đó. Em muốn nếm trải cảm giác cay đắng trước khi hưởng vị ngọt. Tập mãi rồi thành quen, quen mãi rồi thành nghiện. Em thích nếm vị cà phê đắng ngắt, cảm nhận, để rồi tới tận cùng mới cảm thấy dư vị ngọt ngào, béo ngậy lan tỏ ra trong miệng. Em ước ao rằng, tình yêu cũng như vậy.
Em rất sợ cái cảm giác được nâng niu, được vỗ về thật ngọt ngào nhưng cuối cùng hụt hẫng đầy cay đắng. Em sẽ ra sao nếu rơi vào hoàn cảnh đó? Có lẽ em sẽ bị đổ gục mà không tìm cách nào gượng dậy nổi. Vì thế mà em tập cho mình thói quen tưởng như gàn dở ấy. Em muốn rèn để mình không quá sốc trước những đớn đau.
Em vẫn giữ thói quen uống cà phê đắng. Em lại tiếp tục tập thói quen đó cho mình dù đôi lúc em cũng cảm thấy khó chịu vì nó không phải là một thức uống dễ dàng. (Ảnh minh họa)
Anh cũng thường nói rằng tình yêu giống như ly cà phê, có đắng nhưng cũng có ngọt ngào. Nếu ai chịu chấp nhận nếm thử vị đắng thì sẽ nhận được về sự ngọt ngào phía sau. Yêu anh, em cũng nhận về đủ những cung bậc cảm xúc, yêu có, giận hờn có, hạnh phúc và khổ đau... Chỉ tiếc là em đã không đợi được vị ngọt của tình yêu, nó đã ra đi, để lại trong tim em một khoảng lớn đầy sự chông chênh.
Em vẫn giữ thói quen uống cà phê đắng. Em lại tiếp tục tập thói quen đó cho mình dù đôi lúc em cũng cảm thấy khó chịu vì nó không phải là một thức uống dễ dàng. Em mất ngủ nhiều vì nó nhưng chia tay anh em không đổ gục. Em đã từng nghĩ mình không thể nào vượt qua được nếu một ngày không còn anh bên cạnh. Vậy mà ngày ấy đến, em vẫn kiên cường. Em khóc mỗi đêm nhưng không bao giờ cho phép mình buông xuôi cuộc sống. Em gắng gượng từng ngày để tập với thói quen không còn anh bên đời, cũng giống như tập thích vị đắng của cà phê vậy.
Em quen dần rồi với vị đắng đó nên ngày không còn anh... em chịu được. Em hiểu rằng đây là giai đoạn thử thách em. Nếu em không kiên nhẫn, không chịu trải qua những cảm giác này thì vĩnh viễn không bao giờ em được biết mùi vị của hạnh phúc trong tình yêu đang chờ em ở chặng đường phía sau. Chia tay anh chỉ là một sự kiện trong đời. Nó sẽ được nhắc đến như một dấu mốc của tuổi trẻ chứ không phải là điểm chấm hết. Em sẽ lại yêu, lại trải nghiệm những điều mới mẻ hơn thế nữa. Em tin, không có tình yêu nào là mãi cay đắng, chỉ là ta cố chờ đợi thì ngọt ngào sẽ đến mà thôi...
Em tin, rồi sẽ có một ngày, em gọi cho mình một ly cà phê nhiều sữa, tận hưởng nó bên người em yêu. Mọi thứ đều ngọt lịm... (Ảnh minh họa)
Chiều nay, ngồi bên quán cà phê quen thuộc, em nhấp môi ngụm cà phê đắng ngắt. Lần này, em đã quyết không cho đường và sữa. Nó là một ly đậm đặc vị đắng. Vì em đã mất anh rồi. Quãng thời gian này, cảm giác đó là chủ đạo. Trái tim em chông chênh vì nhớ anh. Vị đắng mà đầu môi em nhấp không thể nào sánh bằng vị đắng trong tim. Em đang tập cách quen với nỗi đau này.
Em tin, rồi sẽ có một ngày, em gọi cho mình một ly cà phê nhiều sữa, tận hưởng nó bên người em yêu. Mọi thứ đều ngọt lịm...
Theo VNE
Khép lại yêu thương Em đã rẽ sang một con đường khác, một con đường khép chặt những yêu thương đã cũ... với anh! Anh muốn chúng mình chỉ là bạn thôi ư? Được thôi, có gì đâu anh. Em sẽ làm thế, làm bạn cùng anh nhưng đó chỉ là... giả dối thôi anh ạ. Người ta không thể gò ép con tim mình, không thể...