Tình yêu quá lớn buộc em phải ra đi
Anh sẽ đớn đau vì sự ra đi này của em, nhưng tình yêu quá lớn dành cho anh buộc em phải làm thế.
Cơn mưa đầu hạ trút những nóng bức và xô bồ. Em trở về nhà với những ưu tư nặng trĩu. Có lẽ cái cảm giác đó anh cũng có, chỉ là anh không thể nói ra vì sợ làm tổn thương em mà thôi. Sự giằng xé và khổ đau của anh nhiều hơn em gấp bội. Vì anh phải có trách nhiệm với cái gọi là bên tình, bên hiếu.
Em dắt chiếc xe đạp dựng vào cổng. Căn nhà mình vắng lặng đến lạ thường. Em sợ cái cảm giác phải đối diện với nó sau mỗi giờ tan tầm. Nó được gọi là căn nhà chứ không phải là tổ ấm vì nó thiếu một điều: tiếng cười con trẻ. Gần mười năm làm vợ anh, em vẫn chưa làm được cái điều mà tất cả những người đàn bà khác phải làm là sinh cho chồng một đứa con. Không biết bao đêm em giấu tiếng khóc thầm vào trong bóng tôi. Và em cũng biết, anh còn phải giấu một nỗi khổ tâm nặng nề hơn thế.
Lá đơn ly hôn em kí sẵn để trong ngăn kéo khóa chặt. Em đã viết nó kể từ khi em nhận được lời thông báo từ báo sĩ, em không thể sinh con. Lẽ ra em phải đưa nó từ lâu nếu không có những lần anh gục đầu vào vai em thổn thức: “Dù có bất cứ chuyện gì em cũng không được phép rời xa anh. Anh có thể thiếu hụt nhiều cái nhưng không thể thiếu em”. Đó là lí do em không dám xa anh, không dám vì thương anh yếu đuối nhưng ẩn sâu trong đó là vì sợ, không anh em sẽ thế nào…
Em đã từng cảm ơn trời đất khi cho em lấy được anh, người đàn ông tốt và yêu thương em. Thế mà cái tình yêu lớn lao, vĩ đại ấy lại không thể khiến em có đủ sức mạnh làm cái nghĩa vụ thiêng liêng mà người phụ nữ phải làm. Nỗi đau đó càng thêm chồng chất khi anh là người con trai duy nhất trong nhà. Anh đấu tranh giữ dội để bên em, anh cũng bỏ ngoài tai mọi lời đàm tiếu để bảo vệ em. Điều đó càng làm em khó rời xa anh, rời xa một người coi trọng mình hơn mọi thứ.
Anh bất chấp mọi lời đàm tiếu để bên em, điều đó khiến em càng thêm đau khổ (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Gần mười năm qua vợ chồng mình đã giấu những tiếng thở dài để không làm người kia thêm đau lòng và khổ tâm. Nhưng em biết ẩn sâu trong anh, niềm khao khát được làm cha chưa bao giờ dứt. Vợ chồng mình cứ phải gượng cười vì biết rằng chỉ một giọng lạc điệu, một cái nhìn xa xăm có thể khiến người còn lại phải nghĩ suy. Em mệt mỏi với việc cứ phải cố sống vô tư. Em muốn gào lên khóc lóc, muốn trách, muốn hận, thậm chí là muốn chửi bới những không thể làm thế…
Đã bao lần em đề nghị anh có một đứa con với người đàn bà khác nhưng anh gạt đi. Anh không chấp nhận sự điều đó vì như anh nói: “nó chẳng những làm tổn thương em mà còn xúc phạm tới tình yêu mà anh dành cho em”. Chính vì thế, hai vợ chồng mình vẫn cứ cô quạnh trong ngôi nhà gần 10 năm qua. Em thương anh nhưng không thể làm gì khác…
Chiều nay cơn mưa mùa hạ đổ ập xuống. Em không còn muốn chạy mưa, em để mặc nó làm ướt áo. Những giọt nước mưa lăn dài trên má, chảy xuống miệng, mặn đắng. Nỗi xót xa trong em tưởng chừng như có thể nhấn chìm em ngay lúc đó. Em khóc, nước mắt hòa vào mưa…
Khi anh đọc những dòng này thì em đã ra đi. Điều duy nhất em gửi lại anh là nỗi đau khổ và một tờ đơn ly hôn. Xin hãy thứ tha cho em, kẻ đớn hèn không dám đi tới cùng tình yêu mà bao ngời hằng mong đợi. Nhưng hãy thông cảm cho nỗi đau của một người đàn bà như em. Em không thể sống bên anh để từng ngày phải chứng kiến anh ôm lấy đứa trẻ nhà hàng xóm, thơm lấy thơm để, hít hà rồi mắt lại trùng xuống…Em không thể chịu đựng được cảnh anh luôn bị dày vò bởi những lời đàm tiếu: “tội lớn nhất của đời người là bất hiếu, mà tuyệt tự lại là cái bất hiếu lớn nhất trong đời”.
Tha thứ cho sự đớn hèn của em khi em ra đi (Ảnh minh họa)
Em biết nếu em không rời đi sẽ chẳng bao giờ anh quay bước hay phụ bạc em. Anh sẽ sống như vậy đến hết cuộc đời nhưng em không đủ nhẫn tâm để làm thế anh ạ. Dù sao anh cũng có quyền và cần phải có những đứa con cho riêng mình. Rồi đây sau nỗi đau này anh có thể yêu một người đàn bà khác (dù không nhiều như yêu em). Những đứa con sẽ là cầu nối tình yêu cho anh và người vợ ấy. Nhưng còn em dù tình yêu có nhiều tới như thế nào đi chăng nữa thì vĩnh viễn em cũng không thể sinh cho anh một đứa con. Đó là sự thật mà dù đớn đau thì cả anh và em đều phải chấp nhận.
Hãy để em ra đi anh nhé. Đừng để những giọt sầu đọng lại trong lòng anh lâu quá. Hãy quên em và tìm cho mình một hạnh phúc khác. Cơn mưa mùa hạ có thể xối xả và làm ướt áo anh nhưng nó sẽ gột rửa cho anh những nóng nực của cuộc đời. Và sự ra đi của em cũng thế, có thể khiến anh đau nhưng rồi đây nó sẽ mở cho anh một chân trời khác tốt đẹp hơn…Yêu anh!
Theo Eva
Thư tình: Gửi vợ yêu!
Càng xa em anh càng thấy một điều anh không thể sống thiếu em vợ yêu à.
Vợ yêu à, đã cả chục ngày nay anh buồn và suy nghĩ rất nhiều, nhiều lắm vợ yêu ạ. Nhiều đến mức anh đã giảm mất mấy cân rồi. Anh nghĩ rằng em quá hiểu anh, và em cũng biết điều đó xảy đến với anh, vì em biết anh yêu vợ hơn cả bản thân anh và vợ yêu cũng vậy mà.
Anh buồn lắm. Anh buồn từ khi em đã không gọi anh cái tên quen thuộc mà em đã gọi anh với chất chứa tình yêu thương mà em đã gửi trong đó "gà trống". Vợ yêu còn nhớ những lần anh cùng em đi dưới những cơn mưa phùn xe lạnh, anh thật sự ấm áp và hạnh phúc mỗi khi được bên em. Bên em anh thấy cuộc đời này thật đáng sống, ở bên em anh mới thấy động lực thực sự để tiếp tục học tập, làm việc để mình được thường xuyên gần nhau hơn.
Em biết không bao nhiêu kỷ niệm là bao nhiêu cảm xúc không bao giờ phai nhoà trong trái tim anh. Cuộc đời này anh sẽ chẳng bao giờ quên được "gà mái mơ" của anh, không bao giờ quên được vợ yêu ạ.
Cái lần mà em lặn lội từ Hà Nội lên Tuyên Quang thăm anh, anh nhớ lắm. Vợ yêu có biết anh cảm động đến thế nào không? Anh nhớ em đã nói "Được bên anh một lần này em đã mãn nguyện lắm rồi, dù có chết em cũng không hề nuối tiếc hay hối hận". Em còn nhớ không vợ yêu, lần đó anh mới có dịp chăm sóc vợ, anh sách nước để vợ yêu tắm, được ngắm nhìn khuôn mặt phúc hậu khi vợ ngủ...
Tất cả những kỷ niệm những lời vợ nói anh vẫn nhớ: "Em chỉ yêu duy nhất mình anh và em sẽ không lấy ai ngoài anh cả, nếu không lấy được anh em sẽ lên chùa đi tu". Vậy mà giờ đây em đòichia tay anh vì những lý do không đâu vào đâu. Anh hiểu là cuộc sống khó khăn, em thương bố, thương em trai, nhưng đâu phải em xa rời anh là có thể giúp đỡ được bố và em đâu. Cuộc sống có nhiều cách để chia sẻ và không phải chỉ để chia sẻ trong ngày một, ngày hai mà là lâu dài vợ yêu ạ.
Anh đã sai rồi vợ yêu, em hãy tha thứ cho anh và trở về bên anh nhé! (Ảnh minh họa)
Đêm đến anh buồn và suy nghĩ nhiều lắm, anh không dám khóc vì sợ bố mẹ anh biết. Nhưng những suy nghĩ, chất vấn lương tâm anh thì lại chẳng thể nào làm vơi đi nỗi đau cứ giằng xé trong tim, có những lúc anh đã nghĩ đến cái chết để được mãi mãi bên em, bên người anh yêu thương. Sao anh lại đau nhỉ? Sao anh lại cứ nhớ mãi hình ảnh của một người nhỉ? Sao những câu nói ấy cứ váng vất ôm lấy anh như muốn giằng co với suy nghĩ cua anh. Vợ nói rằng không có em anh sẽ có người khác tốt hơn. Anh không cần ai cả, anh chỉ cần có em trong cuộc đời này thôi vợ yêu ạ, chỉ có vợ yêu là chỗ dựa tinh thần cho anh, còn anh thì không, không là chỗ dựa của người con gái nào khác ngoài vợ yêu. Anh đang chìm dần trong mớ suy nghĩ tại sao em lại muốn rời xa anh, những gần 4 năm yêu nhau không đủ lớn để em ở bên cạnh anh hay sao vợ yêu? Dù anh có cố gắng mỉm cười thế nào, thì khóe mắt anh cũng không giấu nổi nét buồn trong đôi mắt đã bao đêm thương nhớ về em. Anh đã sai rồi vợ yêu, em hãy tha thứ cho anh và trở về bên anh nhé!
Khi ngồi viết những dòng này, quả thực, những tâm sự của anh không biết chia sẻ cùng ai, và lúc này đây, anh cảm thấy mình cô đơn thật sự. Từ khi yêu em anh đã nhận ra rằng em là tất cả của cuộc đời anh, không ai có thể thay thế được em. Dù cuộc sống có đổi thay nhưng tình yêu anh dành cho vợ yêu mãi mãi không bao giờ thay đổi, nó vẫn cháy mãnh liệt như ngày đầu mình yêu nhau. Càng xa em anh càng thấy một điều anh không thể sống thiếu em vợ yêu à.
Gia đình anh nhất là mẹ và em gái anh đều mong chúng mình được bên nhau để tiếp tục vượt qua những khó khăn của cuộc sống để chúng mình được sống bên nhau hạnh phúc vợ yêu ạ. Đừng rờixa anh vợ yêu thương! Để ngày ngày anh được chăm sóc vợ yêu, được xoa đầu mỗi khi vợ đau, được sách nước mỗi khi vợ tắm, được tẩm quất mỗi khi vợ mệt, được ngắm khuôn mặt phúc hậu mỗi khi vợ ngủ... gà mái yêu của anh ạ.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sự kết thúc cần thiết Lồng lộn trong cơn ghen, Tâm chửi rủa, túm tóc, cô điên cuồng lao vào giằng xé với nhân tình của chồng... Nhưng khi ra khỏi căn phòng ấy, cô nhỏ bé và đơn độc, cô tuyệt vọng mà không biết kêu ai.Tất cả vẫn như cơn ác mộng cứ bám riết lấy cô... Từng bước chân nặng nề kéo lê lên cầu...