Tình yêu nảy nở
Từ những buổi nói chuyện, những lần cùng nhau đi dạo, những cử chỉ ân cần và nhiều ánh mắt yêu thương. Chúng tôi yêu nhau lúc nào không hay.
Tôi là một cô nàng có ngoại hình khá xinh đẹp, năng động và trẻ trung. Tốt nghiệp đại học, cầm trong tay tấm bằng tôi mừng rơi nước mắt “vậy là mình đã kết thúc đời sinh viên rồi sao?”. Bốn năm học hành vất vả, gia đình không có điều kiện nên trong suốt quãng thời gian đó tôi đã phải trải qua bao nỗi khó nhọc. Tôi tự nhủ phải cố gắng để thay đổi cuộc sống của mình, có câu nói “bạn không được chọn nơi mình sinh ra nhưng bạn sẽ chọn cách mình sống”.
Tốt nghiệp ra trường tôi có bao dự định cho tương lai. (Ảnh minh họa)
Là con nhà nghèo, tôi không có nhiều sự lựa chọn như các bạn cũng trang lứa sau khi ra trường. May mắn thay, tôi được nhận vào làm hợp đồng tại cơ quan của một huyện biên giới nghèo. Tưởng rằng sự nỗ lực của mình sắp đến ngày được hái quả, nhưng không, những bi kịch của cuộc đời tôi bắt đầu từ đây.
Cơ quan tôi có hơn mười người nhưng chỉ duy nhất có mình tôi là nữ. Hằng ngày, tôi đều đến cơ quan sớm rửa cốc chén và quét dọn. Vì là nhân viên mới chưa có kinh nghiệm nên tôi cũng chỉ được giao cho những công việc phụ văn thư. Các chú, các anh đa số đều là người thành phố vào đây công tác. Cứ hai tuần một lần các chú, các anh trong cơ quan lại về thăm nhà vào thứ bảy, chủ nhật.
Video đang HOT
Tình yêu của tôi và anh nảy nở từ sau những cử chỉ quan tâm, những thấu hiểu chỉ có ở những người yêu nhau. (Ảnh minh họa)
Hôm đó ở khu tập thể chỉ còn mình tôi và anh K.. Anh K. làm kế toán, anh hiền lành và có nụ cười phúc hậu. Buổi trưa anh bảo tôi nấu cơm cho anh ăn cùng. Nấu xong, tôi mời anh sang ăn, anh ăn rất ngon miệng và bảo lâu rồi mới ăn một bữa cơm ở cơ quan ngon như ở nhà. Anh còn trêu tôi hay từ nay tôi phụ trách luôn mảng nấu cơm cho mấy anh em tập thể. Tôi hỏi “anh không về thăm vợ à?”, a cười cười “nhìn anh già lắm à? A chưa có vợ”. Chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau, anh vui tính kể nhiều chuyện thời sinh viên làm tôi cười không ngớt.
Thỉnh thoảng tôi và anh có nhắn đôi ba tin nhắn, rồi cứ thế nhắn tin và nói chuyện nhiều hơn. Tôi với anh yêu nhau từ lúc nào chẳng hay. Cứ tối đến, tôi và anh lại cùng nhau tản bộ. Nơi đây xung quanh đều là rừng núi, nhưng khung cảnh vô cùng lãng mạn. Có trăng, có gió, cây cối và hơn hết là sự ấm áp của tình yêu. Cảm giác như cả thế giới đang chỉ có tôi và anh vậy. Hơn một tháng yêu nhau, anh mới dám nắm tay tôi. Tôi nhớ như in hình ảnh anh lúc đấy, người anh run lên, mặt và tai đỏ phừng phừng, mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt…
Tôi bảo anh “anh sao thế? Anh bị sốt rét à?”. Anh lắc đầu bối rối “anh không biết nữa, vì sao nắm tay em anh lại có cảm giác này, bối rối và hồi hộp. Tim anh đang đ.ập nhanh lắm đây này”. Tôi vừa buồn cười, vừa thương anh. Lúc đó tôi đã nghĩ rằng, tôi thật hạnh phúc và may mắn khi yêu được anh. Ở bên anh tôi thấy bình yên, ấm áp đến lạ thường. Sau một thời gian không giấu được, các anh ở cơ quan cũng biết chuyện chúng tôi yêu nhau. Tôi vốn không thích công khai yêu đương vì sợ bàn ra tán vào. Nhưng mọi chuyện không như tôi nghĩ, các anh là con trai nên chẳng bao giờ buôn chuyện. Đôi khi còn trêu và tác hợp cho chúng tôi.
Anh và tôi hợp nhau đến nỗi chẳng bao giờ cãi hay giận dỗi nhau. Tuy tình yêu êm đẹp nhưng chưa bao giờ chúng tôi cảm thấy nhàm chán. Anh cũng hay về thăm nhà vào cuối tuần nhưng từ khi yêu tôi anh ít về hơn. Có khi về từ chiều thứ sáu mà trưa thứ bảy anh đã vào rồi. Nhiều lúc tôi rất cảm kích trước tình cảm anh dành cho tôi. Vì rất yêu nhau nên anh cũng giữ gìn cho tôi, tôi cũng không muốn tình yêu mất đi sự trong sáng, đẹp đẽ đang có. Vì thế tôi và anh chưa bao giờ đi quá giới hạn. Chỉ cần gặp nhau, bên nhau, nói chuyện vui đùa cùng nhau cũng khiến chúng tôi cảm thấy vui vẻ rồi.
Tưởng chừng tôi và anh có thể cùng nhau đi đến hết cuộc đời nhưng tôi đã nhầm. (Ảnh minh họa)
Tưởng chừng mọi thứ sẽ êm đẹp, sẽ là màu hồng, tưởng chừng tôi và anh có thể đi cùng nhau đến hết cuộc đời này. Nhưng không, tôi đã sai, tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm đấy, cái ngày định mệnh khi tôi phát hiện ra bí mật động trời của anh. Thì ra anh đã có vợ con nhưng tại sao anh lại lỡ lừa dối tôi. Anh khóc xin tôi tha thứ, anh biện hộ rằng nhiều lúc anh đã muốn nói ra nhưng vì lỡ yêu tôi, sợ sẽ mất tôi mãi mãi nên anh đành im lặng. Bởi tôi cũng yêu anh nên nghe được những lời đó từ anh cùng những giọt nước mắt của anh, trái tim tôi đã dịu xuống.
Nhưng càng nghĩ, tôi càng cảm thấy đau đớn. Tôi biết phải làm sao đây? Sao anh lại đối xử với tôi như thế? Cuộc đời tôi chưa đủ cực hay sao? Từ nhỏ đến lớn tôi đã phải sống trong cảnh thiếu thốn về cả vật chất lẫn tinh thần, cứ ngỡ ông trời mang anh đến bên tôi để bù đắp cho tôi. Nhưng không, anh là kẻ nói dối. Những ngày sau đó là chuỗi ngày dài tăm tối nhất cuộc đời tôi..
Theo Tintuc
Nỗi buồn của người vợ lấy phải chồng y.ếu s.inh l.ý
Ba tháng tôi ở với anh nhưng chúng tôi chỉ quan hệ vài lần, vài lần thì anh "chưa tới chợ đã tiêu hết tiền". Tôi chưa bao giờ được thỏa mãn thực sự.
Năm nay tôi 27 t.uổi, chồng hơn tôi 10 t.uổi. Chúng tôi biết nhau qua mạng được năm rưỡi mới quyết định gặp. Anh sống ở nước ngoài. Thời gian đầu tôi chỉ mới là bạn của anh, vì tôi đang quen với bạn trai ở Việt Nam, lý do tôi đồng ý đến với anh là vì tôi với bạn trai trục trặc chia tay, sau đó tôi mới đến với anh.
Rồi anh về nước đính hôn với tôi nhưng chúng tôi vẫn không đi quá giới hạn, một phần tôi không yêu anh, một phần anh cũng không đòi hỏi. Anh rất hiền lành, là người siêng năng chăm chỉ, nói chung là tốt bụng. Tôi đến với anh cũng vì như vậy. Một thời gian sau anh lại về đám cưới với tôi, nhưng cũng không đi quá giới hạn. Đêm tân hôn tôi bỏ anh ngủ ở khách sạn để về nhà ngủ với mẹ. Sau đó anh sang bên kia nhưng vẫn gửi t.iền cho tôi vì tôi nghỉ việc hẳn ở nhà.
Đến ngày tôi qua nước ngoài sống với anh thì tôi mới biết anh bị y.ếu s.inh l.ý nặng. Anh không biết làm sao, cứ như một khúc gỗ. Ban đầu tôi nghĩ chắc anh hồi hộp nên như vây. Qua mấy ngày sau không thấy anh đòi hỏi gì nữa. Mỗi lần tôi muốn anh đều né tránh và cảm giác bực bội. Ba tháng tôi ở với anh nhưng chúng tôi chỉ quan hệ vài lần, vài lần thì anh "chưa tới chợ đã tiêu hết tiền". Tôi chưa bao giờ được l.àm t.ình thật sự với chồng. Tôi có khuyên anh nên đi gặp bác sĩ, nhưng anh cứ hứa miết rồi không đi. Anh hầu như không đòi hỏi chuyện đó, thậm chí là lảng tránh tôi.
Ảnh minh họa.
Tôi đã cố gắng nói chuyện để tìm cách giải quyết vấn đề nhưng vô ích. Tôi mệt mỏi, ức chế, rồi anh cũng chịu đi gặp bác sĩ nhưng khi về nhà tâm trạng anh rất lạ. Không nói gì cũng không ăn, không quan tam đến tôi như mọi ngày nữa. Tôi hỏi thì anh cáu lên nói là không có gì.
Sau đó, tôi biết tôi có thai với anh. Tôi buồn bã, hụt hẫng và thất vọng. Tôi cáu gắt thậm chí là đ.ánh anh. Anh vẫn nhường nhịn tôi. Lúc nào tôi cũng gây chuyện để cãi nhau, không ưng mắt là tôi điên lên, khùng tính lên c.hửi bới thậm chí còn c.hửi anh ngu nữa. Vì tôi chưa chuẩn bị tâm lý để có con.
Rồi tôi về nước chơi, anh nhắn tin nói chia tay vì không chịu được tính tôi. Tôi hoang mang lo sợ vì thật ra chia tay là điều tôi muốn, nhưng không phải lúc này, tôi đang mang thai con của anh cơ mà. Anh tắt máy, dù tôi cố gắng liên lạc. Tôi không chịu được nên tự mua vé máy bay sang đó trước sự ngạc nhiên của anh. Anh vẫn vui vẻ. Anh nói nếu chúng ta không gây lộn nữa thì ở chung còn gây lộn thì nên chia tay, vì tôi với anh chưa có giấy đăng ký kết hôn nên anh có thể trục xuất tôi về bất cứ lúc nào, mà tôi thì không thể quay về được.
Tôi không có gì để quay về, nhưng sống với anh không có tình yêu, không thể làm "chuyện ấy". Tôi còn trẻ tôi không thể sống như thế này suốt đời được. Mà bây giờ tôi lại mang thai, chưa có visa định cư nữa. Anh là người tốt, anh không có tật xấu gì cả, chỉ biết đi làm rồi về nhà phụ tôi làm việc nhà. Nhưng chúng tôi quá khác nhau: lối sống, suy nghĩ, ăn uống... thậm chí tới giờ chúng tôi không ngủ chung. Tôi không biết nên làm gì. Xin hãy giúp tôi!
Theo Ngoisao
Nước mắt đàn ông Đây là lời tâm sự của một người đàn ông, đang trên con đường hạnh phúc bỗng phát hiện mình đã bị nhiễm HIV Hôm đó tôi đến bệnh viên nhận kết quả, cầm kết quả trên tay tôi không thể tin vào mắt mình, tôi hỏi đi hỏi lại bác sĩ xem có sự nhầm lẫn gì ở đây không? Vị bác...