Tình yêu màu hồng?
Tôi 30 t.uổi, đang có một công việc ổn định cùng khoản thu nhập hàng tháng kha khá đủ để có thể tự tậu chiếc váy, đôi giày hay cái túi xách mà mình mê mẩn. Duy chỉ có một điều tôi không giống nhiều cô gái cùng t.uổi khác, là tôi… chưa lấy chồng.
Tôi yêu không nhiều nhưng cũng chẳng ít. Cấp một, một cậu bạn mê mái tóc xoăn tít của tôi đã ngỏ lời thích tôi. Khi đó, tôi chẳng xi nhê gì với cậu ấy. Mùng 8/3, cậu ấy mang tặng tôi một sợi dây chuyền vàng (lấy của mẹ) cùng một tấm thiết viết nắn nót rằng “Tớ thích cậu”. Tôi trả lại cậu ấy sợi dây chuyền cùng câu nói lạnh tanh: “Tớ không thích ấy”.
Cấp hai, tôi học trong một lớp toàn con gái, bọn con trai đếm trên đầu ngón tay. Tôi chẳng có cảm tình với những cậu bạn cùng lớp bởi trong quan điểm của tôi, con trai học khối D rất mít ướt và yếu đuối. Tôi bắt đầu xem những bộ phim Hàn Quốc và ước mơ rằng, lớn lên mình có thể tìm được một anh chàng điển trai, mạnh mẽ, và đặc biệt yêu tôi cuồng si chân thành như những nhân vật trong các bộ phim truyền hình sũng nước mắt xứ kim chi.
Năm cuối cấp ba, tôi có cảm tình với một cậu bạn cùng trường. Cậu ấy học khối A, chơi bóng rổ giỏi và là niềm khát khao của nhiều đứa con gái trong trường. Cậu ấy mến tôi vì tôi không thích cậu ấy, không chạy theo hay cố tình gây ấn tượng với cậu ấy.
Kết thúc lớp 12, cậu ấy ngỏ lời với tôi và tôi thì cũng gật đầu cái rụp. Chúng tôi thích cùng nhau lang thang trên các con phố, cùng nhau đi xem phim, ăn kem như mọi đôi tình nhân t.uổi teen khác. Mọi chuyện chỉ thay đổi khi tôi thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng và cậu ấy thì trượt. Cậu ấy đã rất xấu hổ và tránh mặt tôi. Được gia đình động viên, cậu ấy quyết định đi du học nước ngoài.
Trước ngày lên đường, cậu ấy viết cho tôi một bức thư để nói rằng, tôi là cô gái đáng yêu nhất mà cậu ấy từng gặp. Cậu ấy ngưỡng mộ tôi vì tôi học giỏi và thông minh. Cậu ấy hỏi tôi có thể đợi cậu ây vài năm khi cậu ấy từ nước ngoài trở về, thành đạt và có một tấm bằng đại học trong tay, rồi tự tin xuất hiện trước mặt tôi hay không.
Tôi đã rơi nước mắt khi đọc bức thư của cậu ấy và không ngần ngại chấp nhận lời đề nghị của cậu ấy. Khi đó tôi nhìn đời và tình yêu đầy màu hồng, tôi nghĩ mình sẽ làm giống như những nhân vật trong các cuốn tiểu thuyết hay các bộ phim truyền hình sướt mướt, đó là yêu xa và chung thủy chờ đợi. Thế nhưng, những bức thư những cuộc điện thoại ngắn ngủi của chúng tôi ngày một thưa thớt dần, và mối tình đầu của tôi cũng vì thế mà kết thúc sau gần một năm xa cách.
Cái ngày cậu ấy đề nghị “Chúng ta chia tay nhé”, tôi đã thở phào nhẹ nhõm vì không phải là người nói lời đó, và không làm người khác tổn thương. Tôi cũng đã rất nhớ cậu ấy sau ngày chia tay nhưng tôi nghĩ, đó là cái kết hơp lý với tình yêu của chúng tôi lúc đó. Giờ cậu ấy đã có gia đình, có vợ và có một cậu con trai 3 t.uổi, trong khi tôi vẫn một mình. Đám cưới cậu ấy, tôi đã có mặt và nhiệt tình giúp đỡ vợ chồng cậu ấy như một người bạn đúng nghĩa.
Video đang HOT
Mối tình tiếp theo đến khi tôi đang học đại học năm thứ 3. Chúng tôi yêu nhau sau lần gặp tại một buổi sinh nhật một đứa bạn chung. Ba tháng sau buổi hò hẹn đó, tôi nhận lời làm bạn gái cậu ấy. Mối quan hệ của chúng tôi ngọt ngào được khoảng 2 năm. Mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi chúng tôi đi làm.
Tôi may mắn và nhanh nhẹn hơn bạn trai nên đã kiếm được một công việc với thu nhập khá tại một công ty nước ngoài. Trong khi đó, bạn trai tôi vẫn loay hoay vật vã tìm việc. Anh ấy bắt đầu nổi giận và thậm chí là ghen tị trước những cơ hội phát triển của tôi. Nếu như trước đây, anh ấy là người mà tôi chia sẻ mọi kế hoạch tương lai thì lúc này, tôi trở nên ngại ngùng khi khoe với anh ấy một thành tích mới của mình tại cơ quan. Tôi luôn sợ rằng, anh ấy bị tổn thương hay tự ti vì sự phát triển của mình. Tôi đề nghị chia tay với anh ấy sau nhiều lần anh ấy l.ăng m.ạ và m.ỉa m.ai tôi cũng như những người đồng nghiệp của tôi. Tôi hiểu rằng, tôi không thể sống cùng một anh chàng thiếu tự tin và thừa đố kỵ tới như thế.
Sau chuyện tình mệt mỏi với anh chàng thừa đố kỵ, tôi quyết định “tu”, không yêu ai, không hò hẹn mà tập trung làm việc. Cũng có nhiều anh chàng ngỏ lời tỏ tình với tôi, nhưng tôi không có chút cảm xúc nào. Môi trường làm việc cũng khiến tôi chỉ có cơ hội tiếp xúc với những người đàn ông hơn tôi tới gần chục t.uổi, đã có gia đình. Theo tôi, tất cả những mối này đều không an toàn nên tôi quyết định đóng cửa trái tim mình.
Thế rồi, tình yêu lại tới gõ cửa trái tim tôi khi tôi gặp một chàng rocker nổi loạn, điển trai và tán cực giỏi. Anh chàng làm tôi rơi vào những trạng thái khác lạ, có những lúc tôi cảm thấy mình được yêu tha thiết, nhưng lại có những lúc như bị bỏ rơi ngoài hoang đảo. Tôi không ngại khoảng cách t.uổi tác bởi tôi vốn là một đứa con gái chẳng theo bất kỳ một chuẩn mực nào. Tôi cũng thích được chăm sóc và cưng chiều người khác nên chuyện tình chị-em với tôi diễn ra khá ngọt ngào.
Nhưng cái mối tình đầy biến động và cũng không thiếu sóng gió của tôi với anh chàng nổi loạn đã kết thúc sau 3 năm. Lý do là anh chàng của tôi là kẻ thích phiêu lưu trong tình yêu, và luôn thích những cảm giác mới. Tôi không thể chiều anh ta cả đời và tha thứ cho anh ta hết lần này tới lần khác làm tổn thương trái tim tôi.
Tôi nghĩ mình cần một người đàn ông yêu tôi chân thành và trọn vẹn như tôi yêu người ta. Và tôi cũng bắt đầu nghĩ tới chuyện có một mái ấm riêng cùng những đứa con xinh xắn. Anh chàng kém t.uổi của tôi thì chưa sẵn sàng với bất kỳ kế hoạch dài lâu nào. Chúng tôi chia tay vào đúng ngày kỷ niệm 3 năm yêu nhau. Tôi đã rất nhớ “chàng phi công” của mình nhưng lý trí bảo với tôi rằng, tôi đã làm đúng và tôi đáng được yêu hay ở bên một người đàn ông tốt hơn anh ta.
Giờ đây, khi bạn bè xung quanh đã lập gia đình hết, có những đứa con đáng yêu và bụ bẫm thì tôi vẫn là một cô nàng độc thân với một công việc ổn định, một khoản thu nhập hàng tháng không tệ. Tôi không phủ nhận rằng, tôi đã mơ tới một gia đình nhỏ, một người đàn ông của riêng mình và những đứa con đáng yêu. Tôi không che giấu cảm giác cô đơn trong những ngày lễ tình nhân. Song, tôi không muốn liều mình hay vội vã trong hôn nhân bởi sau những mối tình trong quá khứ, tôi nhận ra rằng, mình cần một anh chàng có thể xoa dịu những vết thương của mình và yêu tôi chân thành. Đôi lúc tôi tự hỏi “Mr. Right” của tôi đang ở đâu hay phải chăng những người đàn ông tốt đều đã biến mất hoặc “đã có chủ”?
Theo VNE
Cuồng si thêm lần nữa
Tôi thèm lắm cảm giác được yêu nồng cháy và cuồng si như những mối tình trước
Giữa cuồng si và tỉnh táo, cô gái tỉnh táo ước gì mình được cuồng si...
Người yêu tôi bất ngờ than thở về cô em gái của anh ấy. Đó là một cô nhóc xinh xắn và năng động, theo học ở một trường đại học có tiếng, giắt túi vài công việc làm thêm, mang đến thu nhập ổn thỏa. Chẳng khi nào vòi vĩnh t.iền của bố mẹ hay anh trai, thi thoảng còn hứng chí rủ tôi dạo phố shopping và mua tặng tôi món trang sức be bé. Một cô nàng như vậy có gì phải than thở, ngoài chuyện, hừm, cô nhóc quyết định dốc toàn bộ t.iền tiết kiệm trong hơn một năm trời làm việc vừa rồi để mua vé máy bay, sang thăm người yêu đang du học bên Nhật.
Trước khi cậu chàng kia đi, chàng và nàng đã yêu nhau được hơn một năm. Tình yêu thủa học trò, tươi sáng và trong trẻo đến lạ. Nhưng người yêu tôi và gia đình anh ấy phản đối cô nhóc nhiều lắm. Họ cho rằng đó là quyết định nông cạn và có phần ngông cuồng. Đồng t.iền nào đâu dễ kiếm, vài ngày nơi xứ lạ đã ngốn hết tất cả tài khoản tiết kiệm trong một năm trời, điều đó với nhiều người, đâu đơn giản.
Song, chẳng hiểu sao tôi thấy mình cần phải nói điều gì đó để trấn an nỗi lo vô cớ trong lòng người yêu mình và đưa ra vài lý lẽ để ủng hộ quyết định của cô nhóc. Người yêu tôi sau khi chịu ngồi một chỗ lắng nghe những gì tôi nói, uống thêm vài cốc nước lạnh và chén sạch đống hoa quả tôi bày ra bàn, cũng nhiệt tình gật gù và hứa sẽ về thuyết phục ba mẹ. Đến tận lúc này, tôi vẫn tin rằng mình đã lựa chọn đúng, ý tôi là đứng về phe cô nhóc kia.
Bởi có một điều tôi chưa và cũng không muốn nói với anh, là tôi thèm lắm cảm giác được yêu nồng cháy và cuồng si đến như vậy, thêm một lần nữa.
Tôi từng trải qua vài mối tình, câu chuyện đầu tiên bắt đầu năm lớp 10 và kết thúc vài tháng sau đó. Nhưng ký ức về nó, tôi vẫn nhớ. Nhớ những ngày hẹn cậu bạn cùng lớp đi săn vé xem ca nhạc, trốn ba mẹ đi xem và về nhà rất muộn, ăn mắng và bị cấm túc cả ngày trời. Nhớ những buổi đạp xe xả chục cây số lên nhà cậu ấy chỉ để thấy gương mặt đã xa vắng... vài ngày. Nhớ nhiều buổi tối thức đêm để vẽ tặng cậu ấy một bức tranh mà tôi nghĩ cậu ấy sẽ thích. Và nhớ, nhớ nhiều điều như thế!
Tôi thảng thốt nhận ra mình đã chẳng thể yêu điên cuồng như xưa nữa (Ảnh minh họa)
Cuộc tình thứ hai tìm đến sau đó rất muộn. Tôi yêu chàng bởi chàng sẵn lòng chiều theo mọi đ.ỏng đ.ảnh của tôi, sẵn lòng bỏ dở công việc để lên đường, rong ruổi du lịch cùng tôi, bỏ qua mọi ích kỷ của bản thân tôi để giữ gìn tình cảm mà chúng tôi có. Bận đó, tôi cũng chăm chỉ nghĩ ra vài trò lãng mạn để làm tặng chàng nhưng đến phút cuối lại nhạt hứng chẳng lằm nữa. Thành ra chuyện tình nhàn nhạt rồi tan nhanh.
Với người yêu bây giờ, tôi nghĩ mình yêu anh, yêu nhiều lắm. Nhưng nếu nói khi yêu rất thật, người ta sẵn lòng làm đủ trò sến súa tặng nhau thì hẳn tôi yêu anh chưa đủ. Chúng tôi gặp nhau mỗi ngày, dường như thói quen nhung nhớ chẳng còn chỗ để sống. Chúng tôi tặng quà nhau theo thói quen, và trải dài cùng thời gian, thói quen quà cáp cũng được xóa bỏ, thay vào đó là những lý do thấu hiểu và những bữa ăn tối ở cửa hàng sang trọng, những đĩa thức ăn, những ly, những chén, những nụ cười, những ánh mắt, và không hơn. Tôi đọc báo thấy người ta nhảy flash mob tỏ tình với nhau, thèm mà chẳng dám nói. Nói ra làm gì khi lời yêu với chúng tôi giờ này chẳng còn quan trọng nữa. Tôi thấy nhiều cô bạn của mình hì hục nấu ăn, chăm chỉ thay đổi bản thân, biến hóa mình, phấn đấu đạt được điều gì đó để khiến người yêu mình vui, hoặc chỉ đơn giản là để được gặp người yêu mình như... cô em chồng tương lai của tôi.
Chúng tôi gần kề và sát cạnh đến mức chẳng muốn nghĩ ra nữa những trò lãng mạn tặng nhau. Và nhạt, và tôi mặc định rằng mình đã... quá già để nghĩ suy, trở trăn về điều đó. Chúng tôi chỉ cần yêu nhau và có nhau bên cạnh vậy là đủ.
Khái niệm "đủ" thực ra cũng mong manh và khó định danh lắm. Nhiều người nhìn chúng tôi ngưỡng mộ, tình yêu bền đẹp theo thời gian. Nhưng ít ai biết tôi cũng đang mệt mỏi trong tình yêu của mình, dù chỉ là thi thoảng.
Tình yêu đôi khi cần chút cuồng si, người ta sẵn sàng yêu nhau cuồng điên như thể ngày mai chẳng đến, yêu nhau như thể tất cả những người xung quanh chẳng ai nhìn vào, yêu như thể cả thế giới này chỉ còn hai người duy nhất. Nhưng tôi và tình yêu của tôi... Tôi thảng thốt nhận ra mình đã chẳng thể nào trở về năm tôi yêu điên cuồng đến vậy nữa.
Tôi có đọc một bài báo, người viết nói rằng chúng ta hãy cứ sống trọn vẹn năm ta 16 t.uổi. Đó là khoảnh khắc ta dũng cảm và vô âu vô lo, thẳng thắn hơn cả và dám bước tới để chạm vào ước mơ của mình. Bởi có những điều, đến năm 30 hay 40 t.uổi ta chẳng thể nào có đủ dũng khí để làm lại. Sự trưởng thành và năm tháng, bản thân nó cũng hàm chứa những tác dụng phụ không ngờ tới.
Người yêu tôi lại nhắn tin, chẳng cần đọc cũng biết anh hỏi tôi đang làm gì, trời có nắng lắm không, tôi liệu có mệt không,... Tình yêu như vậy hẳn là chưa đủ. Biết vậy nhưng phải làm sao, tôi chưa rõ. Chúng tôi sống đủ và yêu đủ, muốn khác, nhưng sẽ khác ra sao?
Bạn tôi gửi một đường link nói về một cuộc thi viết, p.hần t.hưởng là một voucher đi du lịch Đà Lạt. Tôi ngay lập tức click vào và ý định tham gia ập đến. Công việc ổn định giúp tôi có đủ t.iền để đến mảnh đất nào mình thích. Nhưng cố gắng làm điều gì đó, để dành được một thứ gì đó hi vọng làm vui lòng người yêu mình, tôi chưa từng thử. Chưa chứ không phải không bao giờ. Tôi bắt tay vào viết, viết về người tôi yêu, với hi vọng sẽ được cùng anh đến Đà Lạt trong một ngày gần nhất. Anh có ngạc nhiên và vui mừng như tôi trông đợi không. Tôi chưa nghĩ đến. Tôi chỉ nghĩ về anh và khoảnh khắc tôi đi bên anh trong tiết trời và sắc hoa Đà Lạt.
Tôi chỉ ước mình mãi được yêu cuồng si, cuồng si như lúc này...
Theo Bưu Điện Việt Nam