Tình yêu là gì?
- Không phải Em chỉ gặp mình Anh trong ngày, còn có những người khác ở trường mà, Em không muốn có bạn trai chú ý à?
- Em không thích họ, Em không có ý thu hút họ đâu.
***
Cô bước lên cầu thang hẹp, ngó vào phòng, một anh chàng mảnh khảnh nét mặt nghiêm nghị ngó ra
- Ở đây cần tuyển trực điện thoại ạ?
- Đúng rồi, em để dép ở ngoài đi.
Cô vội rút bước chân lại, tự cảm thấy xấu hổ vì mình vô ý quá, căn phòng được trải thảm màu xám, khá cũ kỹ, đơn giản. Một bộ bàn ghế làm việc, một bộ bàn ghế mây để tiếp khách, một điện thoại kiêm máy fax để trên bàn, một tủ tài liệu.
Cuộc phỏng vấn đơn giản, công việc của Cô là sau giờ học ở trường buổi sáng, sẽ đến đây để trực điện thoại và báo lại cho Anh xử lý, Anh thường xuyên ra ngoài nên cần một người ở văn phòng, Anh cũng thường ghé văn phòng xem lời nhắn để lại.
Mấy ngày đầu Cô đi học về là đạp về chỗ làm luôn, cũng tiện văn phòng nằm giữa đoạn đường từ nhà đến trường. Anh thường trực buổi sáng, dặn cô mấy việc như có ai sẽ đến lấy visa, hay nhận và gửi fax báo giá phòng ở điểm du lịch nào đó, rồi đi ra ngoài. Mình Cô ở lại văn phòng ảm đạm, có một cửa sổ ngó xuống đường nhưng bị chặn qua tấm kính mờ, mọi âm thanh đã bị chặn lại. Cô giở sách ra học ngoại ngữ, chán thì gục xuống bàn thiu thiu đợi đến 5h goi điện cho Anh, hỏi Anh xem có qua văn phòng hay không rồi xin phép về.
Tin đăng tuyển dụng vẫn còn giá trị nên thỉnh thoảng Cô gặp một vài bạn sinh viên như Cô lên văn phòng xin gặp Anh, thường thì nếu có ở đấy thì sẽ tiếp còn không Anh nhờ Cô từ chối. Anh cần thêm một người để Anh không phải ở lỳ văn phòng buổi sáng, hoặc làm nhiều việc hơn nhưng có lẽ Anh khắt khe quá Có lần Cô hỏi Anh sau một cuộc phỏng vấn.
- Bạn đấy cũng ăn nói lưu loát, Anh tuyển vào trực buổi sang mà.
- Uh, Anh không nhiều tiền đến thế, lúc này chưa cần gấp.
- Thế là do em may đến đúng lúc Anh cần người ạ.
- Uh, Giọng em qua điện thoại nghe dễ chịu.
Cô khá nhút nhát, Cô đi làm thêm để khắc phục nhược điểm đó của mình là chủ yếu, Cô thấy mình tách biệt với mọi người, Anh đã dạy Cô điều đầu tiên “Ai cũng có ưu thế ở một điểm nào đó”
Đôi lần Anh chỉnh Cô giọng nhẹ nhàng: “Em nói từ từ thôi, lấy hơi và bình tĩnh thì giọng em rất hay” hay “Em dập điện thoại nhẹ chứ, bên kia người ta chưa cúp máy thì tưởng mình đang giận dữ”. Cô tròn xoe mắt nhìn Anh và thầm nghĩ “Ở đâu ra lắm cái tiểu tiết thế nhỉ? Nhưng mà Anh đúng, Cô cười “Anh khó tính quá” và Anh không còn nhẹ nhàng nữa mà bắt đầu có chút mỉa mai “Khách hàng cảm thấy thế nào? Em làm ở trong ngành dịch vụ phải thế này… thế kia bla …bla”
Video đang HOT
Cô hoảng hốt nhìn Anh, thực ra là Cô nói thế để chữa ngượng cho bản thân, không phải là Cô không hiểu điều Anh bảo. Mặt Cô đỏ bừng và cúi gầm xuống, có lẽ Anh hơi bối rối vì không nghĩ Cô là dễ bị động chạm đến thế, lần thứ hai Anh làm cho Cô hiểu “Cách làm cho một người con trai bàng hoàng”…
Và một lần Cô thực sự tức giận khi đi ăn trưa cùng Anh về. Trong lúc bỏ giầy để bước vào văn phòng, Anh bảo “Em không chịu đánh giầy khi đi ra ngoài à”…
Cô ghét Anh thế, có cần phải chú ý đến Cô vậy không: Cô chỉ là một người đi làm thuê cho Anh thôi mà, cứ thích làm người ta xấu hổ mới thấy vui à. Bụng bảo dạ khó chịu thế thì lấy lương hết tháng rồi nghỉ. Với suy nghĩ hờn giận của trẻ con thế, Cô hừng hực khí thế, nói như Anh không phải là người trên vậy “Anh không cần phải quan tâm đến Em vậy đâu, Em vẫn đơn giản và cảm thấy thoái mái, Anh nói thế em không thấy thoái mái nữa rồi”.
- Không phải Em chỉ gặp mình Anh trong ngày, còn có những người khác ở trường mà, Em không muốn có bạn trai chú ý à?
- Em không thích họ, Em không có ý thu hút họ đâu.
- 20 tuổi người ta thành thiếu nữ từ lâu rồi, có ai như Em không?
- Em thì sao? Anh tuyển người khác cho vừa mắt Anh ấy.
Mặc dù nói thế nhưng Cô đã hiểu lần thứ ba Anh dạy Cô “Luôn phải chỉnh chu trước những chàng trai, có lẽ chàng trai của mình trong số đó, nếu lỡ làm mất cơ hội thì rất khó tìm lại”.
Mãi càng về sau này trưởng thành hơn Cô mới càng hiểu điều Anh nói.
Cô dè dặt và khó chịu với Anh hơn, mỗi lần Anh bảo Cô làm gì, Cô làm tỷ mỉ và cẩn thận nhất có thể để Anh chẳng bới lông tìm vết được. Mỗi lần Anh nói đụng đến Cô ngoài công việc, Cô lại vặc lại: “Anh kệ em đi, Sao Anh không ra ngoài làm nhiều như trước”.
Một trong những lần vùng vằng như thế Anh gõ lên đầu Cô “Đừng bướng thế chứ” và ôm Cô vào lòng. Trong đầu Cô hiện lên câu nói trong Nhật ký Anna Frank đại ý rằng “Trong sự ngột ngạt họ có thể chấp nhận những thứ mà trước kia họ ghét bỏ”. Chẳng phải căn phòng này chật chội lắm sao và một cô gái 20, một chàng trai 25 chưa có người yêu chẳng phải là cũng ngột ngạt lắm sao?
Cô đẩy Anh ra và bỏ về.
Ngày tiếp theo Cô không đi làm và ngày nữa. Rồi đến ngày nghỉ cuối tuần, lòng Cô không yên nhưng Cô cũng không muốn đối mặt với Anh lúc này.
Thứ hai Cô đi đang đạp xe về buổi trưa, đi qua văn phòng Cô bất giác nhìn lên.
“Tìm ai à” Tiếng Anh sau lưng Cô. Lại cảm giác xấu hổ vì bị bóc mẽ Cô phản pháo “Anh đang đi theo ai đấy?”
- Nói chuyện nghiêm túc được không?
- Em chẳng có gì để nói đâu, Anh đi xe máy em mà muốn trốn Anh thì phải đạp đứt cả hơi đấy.
- Vịn vai Anh thì không phải đạp.
- Không phải lúc này, Mai em qua văn phòng.
Cô đến văn phòng sớm, bao nhiêu sự dõng dạc, chuẩn bị ở nhà để đến nói rằng Cô xin nghỉ (giờ thì chẳng còn nghĩ đến lấy lương nữa) đã tan biến, Anh ngồi trên ghế ở bàn uống nước, hai tay đan lại tỳ vào cằm bắt động ở đó từ bao giờ.
- Sao em đến buổi sáng.
- Em bắt đầu học bơi từ chiều nay ca 1, tuần 3 buổi, có lẽ Em không làm được nữa.
- Uh, Đi học đi, 3h chiều quay lại, Anh đợi.
Cô không nỡ nói nặng với Anh như dự định, Có điều gì đó Cô không lường trước để chuẩn bị được, chỉ ngoan ngoãn làm theo lời Anh bảo, Trông Anh có vẻ mất mát thật hay sao ấy nhỉ?
Giờ học bơi ngoài trời khiến Cô không vương vấn chuyện mấy hôm nay nữa, đùa với lũ bạn có lẽ làm Cô tươi tắn trở lại, mái tóc xù bông lên vì nước ở bể bơi khiến Cô trông lạ hơn so với bím đuôi sam đi học ngày thường.
Cô về văn phòng vẫn mang theo không khí ngoài bể bơi, Cô hồn nhiên ngồi bệt xuống thảm kể chuyện bị bọn bạn dìm xuống nước vì tội biết bơi trước rồi. Anh nhìn Cô hấp háy:
- Em ngồi lên đi.
Cô nhìn quanh, có một cái ghế thôi mà.
Anh kéo Cô vào lòng “Em xinh quá đấy”!
Sự đề phòng của mấy ngày hôm nay tan biến
- Cáo già đừng ăn thịt em nhé.
- Hùm, Cáo già phải lòng cừu con rồi.
Cô đã học được từ Anh, Tình yêu là gì, là cảm giác con tim run rẩy và không thể kháng cự.
Khôi Nguyên
Theo truyenngan.com.vn
Rưng rưng khi nhớ về người con trai đầu tiên mình thương mến
Mối tình đầu thật đẹp và đáng nhớ, như một vùng ký ức mộng mơ của tuổi thanh xuân trong đời người. Tôi cũng vậy, nhớ lại năm tháng bồng bột đáng yêu của tuổi trẻ với người con trai đầu tiên mà mình thương mến, luôn khiến tôi rưng rưng.
Ngày ấy, chúng tôi đều là sinh viên trọ học, từ quê lên thành phố chật vật với cuộc sống sôi động hoàn toàn khác với ở quê nhà. Nhưng trớ trêu làm sao, chúng tôi không được học cùng một thành phố. Trong khi tôi ngược ra Hà Nội thì anh có giấy báo đỗ đại học ở Đà Nẵng. Vậy là, vừa mới tỏ tình với tôi được vài tháng, anh và tôi lại chia xa.
Yêu xa cũng là một cảm giác đầy dư vị, với những chuỗi ngày nhớ nhung, sầu muộn, rồi lại vỡ òa hạnh phúc khi sau bao ngày xa cách, chúng tôi lại được gặp nhau. Thời ấy, sinh viên không có nhiều tiền nhưng vì anh luôn có học bổng của trường nhờ học lực tốt mà có thêm một khoản để bắt xe khách từ Đà Nẵng ra Hà Nội để gặp tôi.
Mỗi năm, ngoài hai dịp nghỉ hè và nghỉ Tết chúng tôi gặp nhau ở quê thì mỗi học kỳ, anh đều cố gắng ra thăm tôi một lần. Xa xôi, tốn kém nhưng không hiểu bằng cách nào đó, cả hai đứa vẫn xoay xở mọi thứ, chỉ để được gặp nhau.
Ảnh minh họa
Tôi nhớ có lần, đứa nào cũng "móm" do học kỳ phát sinh nhiều hoạt động ở lớp và với nhóm bạn nên tôi bảo anh kỳ này chịu khó xa nhau, chờ đến lúc hè sẽ gặp luôn, sẽ ở rốn thêm mấy hôm dưới quê để bù cho đợt này không gặp được nhau. Qua điện thoại, anh ậm ừ, bảo là đành vậy, học kỳ này quả thật anh cũng bận do chuẩn bị đi kiến tập. "Nhưng anh rất nhớ em, chỉ mong mau mau qua học kỳ này để về quê gặp em thôi!", anh thì thầm, khiến tôi như tan chảy...
Tối hôm ấy, đang lững thững đi bộ trên vỉa hè sau giờ học nhóm với mấy đứa bạn trong ký túc xá, lòng quay quắt nghĩ về người thương nơi xa, tôi hơi giật mình khi có cảm giác ai đó đang đi sau lưng mình. Bước chân cũng lững thững cùng nhịp với tôi, khi tôi đi nhanh thì người đó cũng bước nhanh, khi tôi chậm lại thì bước chân ấy cũng chậm lại.
Một cảm giác vừa lạ, vừa quen, tôi bất thần định quay lại xem mình đang bị ai theo dõi thì bất chợt, một vòng tay ấm áp, một mùi hương quen thuộc vòng qua tôi và ôm trọn đôi vai của tôi từ phía sau. Là anh!
Anh đã dành cho tôi một sự bất ngờ lớn, khiến tôi vỡ òa trong hạnh phúc. Có lẽ, đó là cuộc gặp đáng nhớ nhất của chúng tôi trong những năm tháng yêu xa đầy thổn thức ấy. Bao nhớ nhung xa cách dồn nén, nay trong tôi lại ấm áp khi nhìn thấy gương mặt gầy gò, xương xương của anh qua ánh sáng chập choạng của đèn đường. Chúng tôi cười rạng rỡ, ôm nhau thật chặt một lần nữa rồi tay trong tay đi dạo giữa tiết trời mát mẻ của đầu mùa hạ.
Ảnh minh họa
Mối tình đầu đáng yêu của thời đại học, rồi cũng không đi đến được cuối con đường. Anh và tôi, mỗi người một con đường trong sự nghiệp, ai cũng mê mải đuổi theo mục tiêu riêng để rồi không ai chịu "nhường" ai mà quy về cùng một thành phố. Năm cuối đại học, bận rộn, mệt mỏi với việc học, thời gian gặp nhau ít dần và chúng tôi chia tay nhau, sau 3 năm trọn vẹn yêu nhau trong xa cách.
Thi thoảng, tôi lại đi bộ trên con đường ngày xưa mà anh đã dành cho tôi những bước chân đầy bất ngờ ấy. Đi một mình trên vỉa hè, nhớ về anh, tôi lại mỉm cười tiếc nuối, ngỡ như có bước chân ai đó đang ở sau lưng mình, trong những tháng ngày yêu đương tuổi trẻ đong đầy cảm xúc ấy...
Nhật Lam
Theo phunuvietnam.vn
Chồng chết, con dâu không đi bước nữa để chăm sóc mẹ chồng, đến khi bà mất nhìn số tài sản thừa kế thì mới hiểu vì sao Nhìn số dư tài sản được thừa kế Liên mới hiểu vì sao mẹ chồng luôn bắt mình phải đi nước nữa. Hóa ra lý do là vậy ư? 27 tuổi đã góa chồng, với Liên là cú sốc cực lớn. Hạnh phúc chưa đầy 2 năm vậy mà người chồng thân yêu của cô lại ra đi mãi mãi. Chưa có con...