Tình yêu không nhân nhượng (Phần 13)
Nhi vẫn im lặng nhìn Hiệp, cô không dám đáp lại, vì cô không chắc chắn là cả mình lẫn người đối diện đang tỉnh táo. Cô sợ lắm, ba năm trước cô đã vướng phải một mối tình đau thương đến vậy. Cô sợ tình yêu, sợ sẽ lại đau như thế nữa.
Mới nói đến đây, khuôn mặt của Cẩm Tú chợt chuyển sang sợ hãi. Chiếc áo mà cô đang cầm trên tay rơi xuống, bờ môi run lên. Nghị có thể nghe thấy cả tiếng thở của cô. Tất cả những điều đó đều khiến con giận của anh lắng xuống.- Em đã cùng với Thức…
- Em xin lỗi, em không định như thế. Em…em xin lỗi Nghị à.
Cẩm Tú đột nhiên ôm chầm lầy thân Nghị, cô khóc lóc cầu xin anh tha lỗi cho cô. Anh chẳng làm được gì ngoài việc im lặng nhìn cô như thế. Trước cô anh luôn như vậy. Cô đã mất đi đôi chân vì anh, đã luôn ở bên cạnh anh mà không đòi hỏi gì cả. Cô hiền dịu, ngoan ngoãn và chưa bao giờ làm hại ai. Ngay cả với Nhi – người đã khiến cô ra nông nỗi này cô cũng không một lời trách móc. Thử hỏi anh có thể tức giận được hay không?
- Cẩm Tú, nín đi – Đôi tay của Nghị luồn vào mái tóc Cẩm Tú và nói.
Nghị ngồi quỳ một chân xuống, Cẩm Tú nước mắt lưng tròng nhìn anh. Thi thoảng cô lại nấc lên dù đã cố kìm lại, điều ấy khiến Nghị lại cảm thấy như mình vừa làm một điều có lỗi với cô.
Anh giúp cô lau nước mắt và nói:
- Được rồi, anh không định trách em đâu mà. Nhưng nếu như có lần sau thì anh sẽ không bỏ qua.
Cẩm Tú gật đầu, sụt sùi nói:
- Em hứa là sẽ không có lần sau đâu.
Nghị buông một tiếng thở rồi lên phòng của mình. Cẩm Tú vừa lau nước mắt vừa nhìn theo anh. Đến bây giờ cô vẫn có thể cảm nhận được áp lực mà anh vừa mới gây nên cho cô. Anh không có một lời nhiếc mắng hay tức giận nào, nhưng ánh mắt của anh khi nói đến việc nếu có lần sau sẽ không có qua khiến cô cảm thấy lạnh người. Cẩm Tú biết Nghị là ai, những lời anh nói đều đáng để lưu tâm.
…
Lần đầu tiên vào bar là năm 18 tuổ.i, khi ấy bạn bè kéo đến tổ chức sinh nhật cho cô. Cứ ngỡ như thế là hay, nên suốt những năm tháng tuổ.i trẻ đều trượt dài trong mấy thứ tệ nạn này. Nhậu nhẹt, thuố.c l.á, nhảy nhót, hát ca…Nhi gần như không biết được điều ý nghĩa nhất mà mình làm trong cuộc đời này là gì. Có lẽ là yêu anh.
Vì yêu anh nên cô mới nhận ra được lòng người nghiệt ngã như thế nào.
Vì yêu anh cho nên cô mới biết mình ở đâu.
Vì yêu anh cho nên cô mới có thể dứt bỏ tất cả để sống lại từ đầu.
Giống như là hồi sinh.
Trong quán bar lớn nhất thành phố, ngồi bên quầy và ngắm nhìn các vũ nữ nhảy nhót quanh chiếc cột. Những cô gái xinh đẹp với thân hình gợi cảm ấy khiến đám đàn ông phấn khích. Rồi đột nhiên một anh chàng đẹp trai bước ra, anh không mặc áo mà chỉ mặc một chiếc quần bò rách, đội mũ kiểu cao bồi, đi qua đi lại làm cả đám con gái như phát điên. Cơ hồ tiếng hét còn to hơn cả cánh đàn ông.
Nhi cười thích thú trước cảnh tượng này. Cô thấy mình ngày xưa đang đứng lẫn trong những đám người ở đây, luôn phấn khích trước những trò chơi mới mẻ. Vô lo vô nghĩ chẳng cần biết nó đem lại được cho mình điều gì. Cứ sống vui là được rồi.
Vì yêu anh cho nên cô mới có thể dứt bỏ tất cả để sống lại từ đầu. (Ảnh minh hoạ)
- Chị hẹn tôi ra đây để nói chuyện ư?
Hiệp hét vào tai Nhi khiến lỗ tai cô nhói lên một cái. Cô ôm một tai rồi nheo mày nhìn anh.
- Nhìn cái gì? Bảo hẹn ra nói chuyện mà nhạc nhẽo thế này thì nói chuyện làm sao?
Nhi mỉm cười, cô với tay với bartender ra hiệu để anh ta lấy một cốc giống với của cô. Sau đó cô đẩy nó cho Hiệp. Hiệp nhìn cô hoài nghi, nhưng vẫn uống. Rốt cuộc thì cô muốn gì chứ? Nếu không phải đang có tình cảm với cô thì anh sẽ chẳng ra khỏi nhà vào lúc mười một giờ đêm như thế này.
Đợi Hiệp uống xong cốc rồi Nhi mới nói:
- Cho tôi vay tiề.n.
Hiệp tưởng mình nghe nhầm, anh nghếch tai ra để cô nói lại lần nữa.
- Cho tôi vay tiề.n.
- Bao nhiêu?
- Anh có bao nhiêu tôi vay bấy nhiêu.
Hiệp cười, chị ta nghĩ đơn giản quá, làm gì có ai đem tất cả tài sản để cho một người mà họ biết chắc không thể kiếm ra nhiều tiề.n để trả nợ nhanh vay được. Quả tình Hiệp cũng không có quá nhiều tiề.n, anh có cái mác là tổng giám đốc của Bee Décor nhưng đó không phải là công ty của anh. Mẹ là người đứng đằng sau tất cả. Bà thâu tóm mọi thứ và không để cho anh một lỗ hổng nào. Bà nói công ty đó sẽ là của anh, nhưng phải là sau khi bà chế.t đi. Nó là số tài sản bà sẽ chia cho anh nên anh cần phải cố gắng.
- Chị cần vay tiề.n để làm gì?
Nhi nhún vai:
- Đầu tư.
- Chị không thể đầu tư được, tôi biết chắc.
- Sao anh lại dám chắc như vậy?
- Đó không phải là con người của chị.
Đúng thế, người có thể đem một khoản tiề.n lớn để làm những việc mông lung chỉ có thể là Thức, hoặc là Nghị. Từ trước đến nay cô ít khi nghĩ đến những chuyện làm thế nào để kiếm ra tiề.n, làm thế nào để trở nên giàu có…Giờ thì lại càng thế, cô chỉ mong có một cuộc sống tầm thường, yên ổn đã là hạnh phúc lắm rồi.
Video đang HOT
Nhi để tiề.n lên trên quầy rồi bỏ ra ngoài, Hiệp đi theo cô. Không khí vào buổi tối vẫn oi nóng nhưng đã đỡ hơn ban ngày rất nhiều. Hiệp kéo tay Nhi lại, anh tưởng rằng cô đang giận dỗi vì anh không cho cô vay tiề.n.
- Thôi nào, ít nhất chị cũng phải nói cho tôi biết chị cần tiề.n làm gì chứ?
- Để đem đi trả nợ hộ người khác thì anh có tin không? – Nhi nhìn thẳng vào đôi mắt của Hiệp mà nói.
- Ai?
- Cũng là một người con nuôi của mẹ, nhưng anh ta ngu ngốc đã làm mẹ tổn thương. Giờ tôi không thể đi vay tiề.n mẹ được, tôi cũng không có bạn bè hay người thân nào, tôi chỉ có anh thôi.
Khá khen cho câu “tôi chỉ có anh thôi”, cô ta cố tình nói thế để anh không còn đường thoát thân. Cô biết rằng anh sẽ cho cô vay tiề.n, dù là bao nhiêu đi chăng nữa, dù có bị người đời nói rằng anh là kẻ ngu dại. Chỉ với một câu đó thôi thì anh sẽ cho cô vay.
- Tôi không có quá nhiều – Hiệp thành thật.
- Tôi đã nói rồi, anh có bao nhiêu thì cho tôi vay, đợi khi tôi bán nhà xong sẽ trả anh.
- Bán nhà? Nếu bán đi rồi thì chị sẽ ở đâu?
- Thuê nhà thôi. Tôi còn phải trả nợ người đã mua căn nhà đó cho tôi nữa.
Người đã mua căn nhà đó cho Nhi chính là Nghị, nhưng Hiệp không muốn nói cái điều ai cũng biết ấy nữa. Anh thở dài, tại sao Nhi phải tỏ ra cố chấp và thiện chiến đến thế? Người ta nói chị đã thay đổi hoàn toàn so với ba năm trước. Nhưng anh cảm thấy chị chỉ không hành động như trước nữa, còn cái tính cách thì vẫn vậy thôi.
- Bao giờ chị định bán?
- Tôi đã rao bán rồi.
- Được – Hiệp gật đầu – tôi sẽ cho chị vay tiề.n, cũng chẳng cần chị phải trả ngay. Nhưng…
- Nhưng sao?
- Chị làm bạn gái của tôi nhé?
Cảm giác trong Nhi rất khó tả, cô không biết phải đáp lại Hiệp như thế nào. Anh ta có phải đang say không? Nhưng chẳng phải người ta nói lúc say thì thường nói lời thật lòng đó sao? Chỉ là Nhi cảm thấy không thoả đáng lắm cho Hiệp. Nó giống như một vụ mua bán tình cảm vậy. Vả lại, đã từ lâu cô không còn hy vọng gì vào tình yêu nữa, cô cũng không nghĩ rằng sẽ có người thích cô và muốn yêu cô.
- Không phải vì cho chị vay tiề.n nên tôi mới dám nói vậy đâu – Hiệp vội vàng thanh minh – Chỉ là…tôi thấy lúc này là thời điểm thích hợp.
Nhi vẫn im lặng nhìn Hiệp, cô không dám đáp lại, vì cô không chắc chắn được là cả mình lẫn người đối diện đang tỉnh táo. Cô sợ lắm, ba năm trước cô đã vướng phải một mối tình đau thương đến vậy. Cô sợ tình yêu, sợ sẽ lại đau như thế nữa.
Hiệp nắm lấy tay Nhi, anh tha thiết nói:
- Chị hãy tin tôi đi, tôi đã định ngỏ lời với chị từ lâu lắm rồi nhưng chỉ là tôi không dám, tôi sợ chị tự chối.
Cô làm gì có tư cách từ chối ai chứ, nhưng cô cũng không có tư cách để được Hiệp yêu thương. Anh là một người hài hước, là mẫu đàn ông của nhiều phụ nữ, ngoài cô ra anh có thể yêu được rất nhiều người hơn thế. Nếu như cô yêu anh, thì sau một thời gian anh có dám chắc rằng sẽ vượt qua hết tất cả dư luận để bảo vệ và yêu thương cô được hay không? Bởi vậy mới nói cô không còn quan tâm đến tình yêu và không nghĩ rằng sẽ có người dám yêu mình nữa. Nếu họ có yêu, thì có lẽ họ chỉ đang yêu cái mới lạ ban đầu đó thôi. Họ không thể vượt qua được những định kiến của người đời và lòng tự trọng của bản thân mình được đâu.
- Về đi Hiệp – Nhi nói khẽ – Tôi…hiện giờ tôi chưa sẵn sàng cho chuyện này.
- Sẵn sàng là sao? Chị sợ tôi à?
- Tôi không sợ anh, tôi chỉ sợ tôi làm tổn thương anh thôi.
Hiệp bặm môi, ra chiều đang suy nghĩ câu nói này. Sự thất vọng vừa rồi mất đi, anh quay trở lại là một kẻ vui vẻ, phóng khoáng. Anh nói:
- Thế thì thời gian tới tôi sẽ cố gắng hơn vậy.
Nhi bật cười:
- Cố gắng hơn để làm gì?
- Để làm cho chị phải yêu tôi.
Hiệp kém tuổ.i Nhi, nhưng anh không trẻ con cho lắm. Trong một số trường hợp anh lại rất chững chạc và ở bên anh, Nhi cảm thấy yên tâm. Cụ thể vì sao lại yên tâm thì không rõ, cô cũng chưa bao giờ truy vấn điều này.
Từ lúc mới gặp cho đến nay, Hiệp chưa bao giờ gây khó dễ hay khinh miệt gì cô cả. Dù cho những người trong công ty có lời ra tiếng vào thì anh cũng mặc kệ. Nếu như trong tình yêu anh cũng có thể bỏ ngoài tai tất cả những điều đó thì sao? Nhi mỉm cười. Có cảm giác như một dòng suối êm đang chảy qua tâm hồn cằn cỗi của cô.
Đây là lần đầu tiên cô được tỏ tình. Điều ấy thật đặc biệt.
Cô sợ lắm, ba năm trước cô đã vướng phải một mối tình đau thương đến vậy. Cô sợ tình yêu, sợ sẽ lại đau như thế nữa. (Ảnh minh hoạ)
Những ngày sau đó Hiệp luôn tỏ ra quan tâm đến Nhi, anh không ngại giấu giếm tình cảm của mình. Đám người ở công ty lại có chuyện để bàn tán và ganh ghét. Buổi sáng, Hiệp mua bánh cho cô. Buổi trưa thì đợi cô xong việc sẽ chở cô đi ăn. Trong giờ làm buổi chiều thi thoảng lại chạy qua phòng hỏi han cô có mệt không, có muốn ăn nhẹ gì không. Đến lúc tan làm, dù cô làm muộn đến đâu anh cũng vẫn đợi. Ban đầu Nhi còn nhắc nhở anh nhưng rồi cũng đành thôi, vì có nhắc anh cũng chẳng nghe.
Nhi dùng tiề.n của Hiệp gửi cho Thức, cô biết nếu như cô đến tận nơi anh sẽ không bao giờ nhận. Cô còn nói rằng cho anh vay với lãi xuất cao, bao giờ anh vực lại thì nhất định phải trả lại cô gấp đôi số tiề.n đó. Nhi hiểu có yêu cầu Thức trả gấp ba thì anh vẫn sẽ nhận, chỉ là không biết bao giờ anh mới ổn định và vực lại tất cả.
Nhi thấy tội nghiệp cho Thức, anh quá liều lĩnh và thiếu suy nghĩ. Nhưng đây sẽ là một bài học cho anh, cô hy vọng anh sẽ thức tỉnh.
Việc Hiệp thích Nhi cứ thế lan truyền đi, không hiểu vì sao lại đến được tai của Nghị và Cẩm Tú. Lần trước chỉ là suy đoán, còn lần này thì đã là tin chính thức. Lúc ấy hạ đang vào đợt giữa mùa, nhiệt độ tăng đạt mức kỷ lục trong vài thập kỷ trở lại. Nghị không thể tập trung vào được một việc gì vì mọi thứ cứ oi bức và khó chịu như vậy.
Cuối cùng Nghị đành phải vơ lấy điện thoại rồi ra khỏi phòng. Có vài nhân viên cúi đầu chào anh, nhưng anh vẫn bước đi thật vội. Cửa thang máy đóng lại, Nghị dựa người vào thành tay vịn, ngẩng đầu lên nhìn bóng đèn của thang máy.
Anh định làm gì? Anh định đi đâu? Anh hoàn toàn không có mục đích cho những việc này. Nhưng nếu như ở lại, anh cũng sẽ phát điên vì bí bách mất. Nghị vốn là người của công việc, anh có thể ở công ty cả đời nhưng giờ thì thật lạ lùng, một cảm giác nào đó ngăn anh chìm đắm vào mấy thứ giấy tờ và số má lằng nhằng kia. Anh chỉ muốn đi đâu đó khuây khoả một thời gian.
Nổ máy xe, khi định gạt cần số thì Nghị mới thần người ra. Hộp nhẫn bằng nhung vẫn nằm im lìm trong xe suốt bao nhiêu ngày qua. Anh hoàn toàn đã quên mất chuyện mình phải cầu hôn Cẩm Tú và cho cô ấy một danh phận. Gục đầu lên vô lăng, Nghị nhắm mắt thở dài.
Sao tự nhiên anh lại không muốn làm điều này một chút nào cả. Anh không muốn cưới Cẩm Tú. Thâm tâm anh đang gào thét điều ấy. Song anh biết, nếu anh không cưới cô sẽ khiến cô tổn thương suốt đời.
Theo eva.vn
Tình yêu không nhân nhượng (Phần 12)
Một con người thông minh, đầy mưu mẹo lại không hiểu những lời nói đơn giản đó. Cô lùi lại, cố gắng ngăn lại suy nghĩ kẻ đứng trước mặt mình là một mãnh thú. Cô thật không hiểu tại sao đã có một thời cô yêu anh tha thiết, yêu anh mù quáng đến vậy nữa.
Nghị dợm bước đến chỗ Nhi, bước chân anh nhanh dần, cả người anh đang lao thẳng về phía cô khiến cô phải lùi lại. Khi chỉ còn cách cô tầm hai bước chân, Nghị chộp lấy cổ tay Nhi và kéo cô về phía mình. Anh ôm chặt cô lại, như thể dùng cánh tay rắn chắc đó mà trói đời cô.Ánh mắt của Nghị rất mệt mỏi, mới có vài ngày không gặp mà trông anh như đã già đi, gầy đi hơn. Chiếc áo sơ mi của anh chìm cùng màn đêm nóng bức này, ánh đèn đường hắt vào mảng da trên khuôn mặt càng khiến cô cảm nhận được sự mệt mỏi của anh. Vừa mới hại bạn và thu về một khoản tiề.n lớn mà đã tiều tuỵ như vậy hay sao?
- Chúng ta trở lại như trước được không?
Nhi nhíu mày, cô đang nghe thấy lời nói gì vậy? Anh ta vừa mới nói quay lại như trước phải không? Anh ta có biết mình đang nói điều này với ai hay không? Nhi không thể vùng ra được khỏi cánh tay của anh, cô giãy giụa một lúc, nói đầy bất mãn:
- Làm ơn thả tôi ra.
Nghị vẫn cố chấp:
- Quay trở lại đi Nhi, hãy tiếp tục theo đuổi tôi. Tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của em.
Cuối cùng thì Nhi cũng đẩy được Nghị ra, cô tát anh một cái thật mạnh. Nhi không ngửi thấy mùi bia, tức nghĩa là bây giờ anh ta không hề say. Nhưng tại sao anh ta lại mất trí thế này thì cô cũng không biết. Cô tát anh vì muốn anh tỉnh lại. Cái chuyện mà anh vừa nói là hoàn toàn không thể.
Nghị thẫn thờ nhìn Nhi, cái tát vừa rồi dần dần in lên khuôn mặt anh. Ở nơi đó bỏng rát và lan truyền đến cả trái tim của anh. Cô ta từ chối lời thỉnh cầu của anh, anh đã xuống nước như vậy rồi. Rốt cuộc cô ta đang muốn gì, muốn trả thù anh sao? Cố tình phớt lờ anh, cố tình đến nhà hàng hôm anh định cầu hôn Cẩm Tú để ngăn cản, giờ thì còn tỏ ra mình cao giá như vậy.
- Cô điên rồi sao? - Nghị nói qua kẽ răng, đôi mắt đầy lửa giận.
Nhưng Nhi không sợ điều đó, cô nhìn anh bằng một sự kiên định. Cô nói:
- Anh đã hại Thức ra nông nỗi đó sao?
- Hại Thức? - Ý của cô ta là gì? Tại sao lại lôi người đó vào đây?
- Tôi vừa đến chỗ của Thức, vợ cậu ta kể đã cùng với anh làm một phi vụ buôn gỗ ngọc am. Và số hàng đó đã bị cướp trắng, hoặc là nó chìm nghỉm dưới biển sâu mà không ai hay.
- Tôi không hiểu em đang nói gì.
Nhi cười nhạt, giờ thì anh ta lại chơi cái bài không nghe không biết. Một con người thông minh, đầy mưu mẹo lại không hiểu những lời nói đơn giản đó. Cô lùi lại, cố gắng ngăn lại suy nghĩ kẻ đứng trước mặt mình là một mãnh thú. Cô thật không hiểu tại sao đã có một thời cô yêu anh tha thiết, yêu anh mù quáng đến vậy nữa.
- Anh đã hại Thức đến mức trắng tay, trong khi Thức là bạn của anh! Anh là đồ má.u lạn.h.
Nghị thật sự không hiểu Nhi đang nói gì, anh chưa bao giờ có ý định buôn gỗ với Thức dù từng có một nguồn cơn về công ty bên Sing đang cần. Anh thấy vụ này không ổn cho lắm vì việc vận chuyển không có giấy phép, nếu để hải quan biết có thể sẽ dính dáng đến pháp luật. Trước giờ anh luôn chỉ làm việc dựa trên sự chắc chắn và uy tín, kinh doanh cần phải liều nhưng liều trong lúc mình dự toán được tất cả. Còn tại sao vụ này lại dính đến Thức, và vợ của Thức nói tất cả là tại anh thì anh không biết. Từ vụ ba năm trước, anh và cậu ta đã bớt thân thiết nhưng nhất định anh sẽ không hại cậu ta.
- Sao hả? Tại sao anh lại không nói gì? Vì cảm thấy lương tâm cắn rứt đúng không? - Nhi nói.
Nghị lắc đầu, anh tiến đến định giữ cô lại nhưng cô đã lùi xa khỏi anh như tránh một con quái vật đầy ghê tởm:
- Tôi không làm việc đó.
- Người cho Thức vay tiề.n là anh, người đóng dấu các loại hợp đồng cũng chỉ có anh. Anh định đổ lỗi cho ai?
Ánh mắt của Nghị rất mệt mỏi, mới có vài ngày không gặp mà trông anh như đã già đi, gầy đi hơn. (Ảnh minh hoạ)
Nghị không giải thích được, trong lúc này thì anh cũng chẳng thể thanh minh được với cô. Anh lại cảm thấy tức giận, nhưng cố gắng kìm nén. Hẳn là có kẻ đang muốn hại anh và gây ra sự hiểu lầm giữa anh và cô. Chưa kể, nếu cô nói người cho vay tiề.n là anh thì hẳn phải có kẻ giả mạo anh để làm tất cả những việc này. Trong công ty có nội gián hay sao?
- Em tin hay không thì tuỳ, nhưng tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.
- Giúp Thức đi.
- Cái gì?
Quỳnh đã cầu xin cô đi gặp Nghị, nói anh ta để lại một con đường cho Thức. Cô dù có tức giận cũng không còn cách nào hơn:
- Giúp Thức đi, xin anh.
- Giúp? Em mâu thuẫn quá đấy. Mới vài giây trước em còn nói tôi hại Thức, vậy mà giờ lại bảo tôi giúp Thức. Dùng cái đầu óc ngu ngốc đó mà suy nghĩ đi, làm gì có kẻ nào muốn hại chế.t một con mồi rồi lại quay ra cứu sống nó?
- Tôi biết. Nhưng đây là lời thỉnh cầu của tôi.
- Tôi không hại cậu ta, cũng không có lý do để giúp.
Đó chính là sự khác biệt của Nghị, anh ta luôn quá lý trí và cứng ngắc trong mọi chuyện. Anh luôn cần lý do để hành động.
- Vậy chuyển món nợ đó vào chung với tiề.n nhà của tôi.
Nghị quắc mắt nhìn Nhi, cô nói gì?
- Tôi sẽ trả tiề.n nhà cho anh. Chúng ta sẽ không ai nợ nhau cả.
Nghị nắm chặt bàn tay lại, sự tức giận của anh đã lên đến đỉnh điểm. Anh đâu có đòi tiề.n cô, cô muốn như vậy là sao? Muốn tuyệt tình đến thế à? Cô tưởng anh lúc ấy muốn mua lại nó? Nếu không phải vì anh thấy áy náy thì anh sẽ không làm vậy đâu.
- Không cần trả lại - Nghị lạnh lùng nói - Tôi sẽ tra lại vụ của Nghị và trả lời em.
Chỉ nói có thế rồi quay lưng rời đi. Nếu cô ta còn nói bất cứ lời nào, anh sợ rằng mình sẽ lại không kiềm chế bản thân được mà nói những lời khó nghe và làm đau cô. Hôm nay anh đã rất nhân nhượng, rất xuống nước với cô, nhưng cô lại không hiểu điều đó, còn vu khống cho anh hại bạn của cô. Giờ đây anh trong cô là gì? Một người xa lạ không hơn không kém. Cô ta còn có ý định trả lại toàn bộ tiề.n nhà cho anh. Nghị cười thầm, cô ta có kiế.m tiề.n cả đời cũng không trả được đâu. Rõ ràng là cố tình tạo sự ràng buộc, vậy mà vẫn tỏ ra như thể cô không còn yêu anh nữa. Nếu muốn cắt đứt, cô nên chọn cách yên lặng mà sống.
...
Đúng là tất cả những giấy tờ lưu trữ ấy đều do anh ký và con dấu của Nghị, nhưng anh lại không hề biết rằng mình đã làm những thứ này. Nghị khoanh vùng lại những đối tượng khả nghi, và chỉ có một người mà anh biết chắc chắn rằng cô là thủ phạm. Anh chỉ không muốn nói chuyện thẳng thắn với cô. Cô là người anh không bao giờ được phép tức giận.
Nghĩ thế, Nghị liền gọi điện cho Thức. Lúc ấy Thức đang ở trong thành phố. Nghị đoán có lẽ Thức đang muốn cầu cứu mẹ nuôi.
- Mẹ không chịu gặp tôi - Thức cúi đầu. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo mở toang vài nút, nhàu nhĩ và bệ rạc. Râu tóc anh đã mọc dài, nhưng anh cũng chẳng để ý đến điều đó. Thức chỉ nhìn những ngón tay đã bẩn két lại, có lẽ những ngày qua là những ngày khó khăn với anh - Ba năm trước tôi đã rời bỏ bà, tôi còn thề không có bà thì tôi vẫn sống tốt.
- Cậu và Cẩm Tú đã làm phi vụ đó?
- Phải - Thức không giấu giếm - Tôi đã dặn Quỳnh là đừng nói với Nhi, vì nếu nói với Nhi tôi biết cô ấy sẽ đến tìm anh. Như vậy sẽ gây khó dễ cho cả Nhi và Cẩm Tú.
Nghị cười nhạt, anh thật muốn Nhi có mặt anh ở đây để cô nghe thấy những lời này. Cô ta hùng hổ buộ.c tộ.i anh, còn cho rằng anh là một kẻ má.u lạn.h. Ở trong tù ba năm chắc cô ta đã học được cái tính lo mấy chuyện bao đồng.
Ở bên anh nhiều năm, điều làm Nghị bất ngờ nhất ở Cẩm Tú là cô lại có thể giả mạo được chữ ký của anh. Như thế hẳn là cô đã có một dã tâm. Anh không rõ dã tâm đó là gì, nhưng việc giả mạo chữ ký kiểu này quả thực rất đáng ngờ.
Anh chỉ không muốn nói chuyện thẳng thắn với cô. Cô là người anh không bao giờ được phép tức giận. (Ảnh minh hoạ)
- Là tôi đã nói với Cẩm Tú làm thế - Như đọc được suy nghĩ của Nghị, Thức nói tiếp - Tôi đã đến và nói với Cẩm Tú về phi vụ ấy. Cô ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho anh thôi.
- Muốn tốt cho tôi là sao?
- Là tôi nói nếu vụ này trót lọt thì sẽ nhận được một món hời, và tôi hứa sẽ cho cô ấy một nửa. Cô ấy bảo cô không cần tiề.n, nhưng nếu tiề.n đó để cho anh bớt đi chút thời gian làm việc thì thật tốt.
Nghị bật ra một tiếng cười, không phải là anh cảm thấy thương xót hay là hối hận vì nghĩ xấu cho Cẩm Tú, anh chỉ đang giễu cợt cho sự ngu ngốc của cô. Sao cô lại có thể nghĩ rằng anh làm việc vì tiề.n? Anh vẫn luôn kiếm ra tiề.n, và anh sống đủ với nó. Anh chỉ làm vì anh muốn chinh phục và không để bản thân mình được lười biếng trong cuộc đời. Anh muốn tạo ra một sự an toàn cho bản thân, cho bố mẹ và cho người mà anh yêu thương. Cô lại chỉ mang những suy nghĩ thường tình đến vậy rồi làm việc động trời này.
- Tôi nghĩ cậu nên đi giải thích với Nhi, không có mắc công cô ta chử.i tôi là kẻ má.u lạn.h vô tình.
- Cô ấy đã đến tìm anh nhanh như vậy sao?
Nghị nói bình thản:
- Là tôi đến tìm cô ấy.
Cuộc nói chuyện dừng ở đó, Nghị không cho Thức biết lý do anh đến tìm cô. Trong anh là sự kiêu hãnh cao hơn núi, anh không thể để người khác biết anh phải cầu xin cô quay trở lại là cô của ba năm trước. Anh cũng sẽ không giúp Thức, việc gì tự mình gây ra thì hãy tự mình giải quyết, anh không phải là nhà hảo tâm sẵn sàng giúp kẻ đã làm tổn hại đến mình. Số tiề.n mà anh ta vay anh qua Cẩm Tú để làm phi vụ này tạm thời anh sẽ không đòi, nhưng anh cũng sẽ không quên.
Trên đường trở về, Nghị đang suy nghĩ đến những điều mà mình sẽ nói với Cẩm Tú. Anh cảm thấy phiền hơn là buồn. Đàn bà thật sự là cái nôi của mọi sự rắc rối. Họ có thể làm đàn ông phát điên lên được. Nghị không ngờ rằng một người trầm tĩnh, sống an phận như Cẩm Tú lại làm ra cái chuyện này. Hoặc là cô quá hiền lành, nên Thức vừa nói ngon ngọt vài câu đã tin ngay.
Khi trở về nhà, Nghị thấy Cẩm Tú đang gấp quần áo cho anh. Cô luôn tự tay làm mấy công việc này. Còn làm rất tỉ mẩn và hăng say.
- Anh về rồi à?
Thấy động Cẩm Tú liền ngẩng đầu lên. Hôm nay Nghị về sớm quá.
Nhìn vẻ mặt này có vẻ Cẩm Tú vẫn chưa biết phi vụ giữa cô và Thức đã đổ bể, cô thật là ngây thơ. Dám đem một số tiề.n lớn ra đầu tư nhưng lại chẳng quan tâm gì đến nó.
Nhưng Nghị đã lầm, Cẩm Tú đương nhiên biết tất cả mọi chuyện. Cô chỉ đang cố gắng tỏ vẻ như vậy với anh vì cô biết, anh sẽ không bao giờ tức giận trước sự ngây thơ này. Cô biết điểm yếu của anh là gì, cô hiểu được tâm tư của anh, thậm chí, cô còn có thể giả được chữ ký của anh không khác một nét nào. Chỉ có anh là ngây thơ trước cô thôi, trong tất cả mọi chuyện, anh quá rạch ròi và thẳng thắn. Anh nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều thẳng thắn như anh. Nghị giống Nhi ở điểm đó. Anh thông minh, nhưng quá ngạ.o mạ.n và tin tưởng chính bản thân mình.
- Trông anh mệt mỏi quá, đã có chuyện gì xảy ra sao? Lại đây với em nào.
Cẩm Tú vẫy tay, nụ cười hiền dịu nở trên môi.
Nghị vẫn đứng đó, khuôn miệng anh khẽ mở ra, có vẻ như anh định nói nhưng rồi lại thôi. Đôi chân anh dợm bước đến, ánh mắt vốn luôn ca.o ngạ.o giờ lại hiền hoà như hồ nước thu. Anh cúi xuống nhìn cô như nhìn một bảo vật, bàn tay lớn đặt nhẹ lên vai cô đầy yêu chiều.
- Cẩm Tú, chúng ta phải nói chuyện.
- Vâng, em đang nghe đây.
Nếu cô ấy cứ thế này, anh sợ rằng anh sẽ không thể làm đau cô.
Theo eva.vn
Tình yêu không nhân nhượng (Phần 11) Trước giờ Nhi chẳng để ý trong kinh doanh Nghị là một con người như thế nào. Anh ta là dân kinh doanh từ trong má.u, đương nhiên sẽ rất giỏi nhưng chuyện mưu mẹo thì cô không biết. Thức từng là bạn của Nghị, không có lý nào anh ta lại hại cậu ấy được. Chiếc nhẫn đó vẫn nằm yên trong...