Tình yêu, gia đình, công việc…dường như đang rời xa tôi
Tôi viết ra những dòng này trong tâm trạng rất đau khổ và tuyệt vọng. Không biết phải nói cùng ai.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình trung bình, không giàu có. Ngày còn bé, gia đình tôi cũng rất khó khăn. Tôi luôn phải chứng kiến những cảnh cãi vã của cha mẹ chỉ vì 1 lý do duy nhất – t.iền. Cái thiếu thốn khi vật lộn với cuộc sống đã làm con người ta đôi khi mệt mỏi và chán nản.
Ba mẹ tôi từ lúc lấy nhau vốn dĩ không xuất phát từ tình yêu, và bao năm nay họ vẫn sống vì con cái, vì trách nhiệm. Tôi ý thức được sự khốn khổ của cái nghèo và những ánh mắt coi thường của những người xung quanh nên luôn cố gắng học và mơ ước có thể thay đổi cuộc sống.
Mọi người xung quanh, gia đình nội ngoại rất thương tôi, họ luôn khen tôi hiền lành, thật thà và chăm chỉ. Cuộc sống không giàu có về vật chất nhưng tôi lại được cái diễm phúc được tình thương của nhiều người bởi cái tính hiền lành trời sinh. Khi được đặt chân vào giảng đường đại học, tôi đã từng bước tự làm lụng, chắt chiu để tự đóng khoản t.iền học phí cho mình. Tôi tiết kiệm trong từng thứ nhỏ nhặt nhất, ước mơ duy nhất của tôi là có thể cho cha mẹ tôi có một cuộc sống sung túc hơn.
Ảnh minh họa
Ra trường, nhờ học lực tốt và may mắn, tôi có ngay được việc làm ở một công ty lớn, lương tháng cũng rất khá. Và cũng tại nơi đó tôi đã gặp và yêu một người đồng nghiệp. Anh là người có ngoại hình khá, gia đình cũng rất khá giả nhưng tôi yêu anh không bởi điều đó. Tôi yêu anh khi nghe những lời tâm sự của anh trong cuộc sống, trong công việc, tôi cảm nhận anh là người có đạo đức và sống có trách nhiệm. Anh hứa cùng tôi cố gắng làm lụng và giúp tôi thực hiện ước mơ của mình.
Video đang HOT
Khi quen anh ấy, tôi đã làm việc được gần hai năm và dành dụm được cho mình một khoản t.iền tuy không lớn nhưng đối với tôi khi ấy mà nói là cả một gia tài, bởi tôi chưa bao giờ được cầm một số t.iền lớn như thế. Lúc này công việc làm ăn của gia đình tôi đã khá hơn và cuộc sống cũng nhẹ nhàng và dễ thở hơn rất nhiều.
Quen nhau được một thời gian, anh đưa tôi về nhà anh chơi. Tôi rất vui vì điều đó… bởi từ trước đến giờ, tôi chưa từng đến nhà của một người bạn khác phái nào như thế. Mỗi tuần tôi lại về nhà anh một lần, làm thân với ba mẹ và các anh em của anh.
Hôm đó, như thường lệ, tôi về nhà anh cùng ăn cơm trưa với gia đình, rồi anh rủ tôi lên phòng anh tham quan cho biết. Phòng anh rất đẹp, tôi luôn ước ao có được một căn phòng như thế. Từ nhỏ, tôi chưa từng được nằm ngủ trên một cái giường, tôi thèm khát có được những thứ anh đang có. Bỗng anh ôm chầm lấy tôi, hôn lên tóc tôi, lên má tôi, và từ từ nằm hẳn lên người tôi. Tôi bất ngờ, đẩy anh và kêu lên: “Đừng, em sợ lắm!”.
Cho đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy rất ân hận, tại sao mình không phản ứng mạnh lúc đó? Tại sao tôi lại buông xuôi trước những lời yêu đương của anh và tấm thân của anh đè nặng lên tôi? Tôi nhớ mãi cảm giác ấy, tôi đã khóc, tôi hoảng loạn, tôi lo sợ… một cảm giác hoang mang và rất khó diễn tả trong lòng mình.
Và có lẽ cái ngày định mệnh ấy đã dần đưa tôi trượt ngã vào những lỗi lầm khác để giờ này, tôi phải luôn sống trong lo lắng và sợ hãi. Tôi luôn nghĩ tôi đã thuộc về anh, tôi không muốn lấy và cũng không thể lấy một người đàn ông nào khác ngoài anh. Tôi sợ mất anh. Tôi làm tất cả để anh vui. Mỗi lần gặp tôi, anh đều đòi hỏi, và tôi lại cứ tiếp tục buông xuôi. Tôi sợ anh giận tôi, sợ anh bỏ tôi…
Rồi anh nói không muốn làm công mãi, anh dành dụm được một số t.iền, muốn mở một quán để tự làm chủ bản thân mình nhưng vẫn còn thiếu vốn. Tôi đem hết số t.iền dành dụm của mình đề góp vốn cùng với anh. Tôi cũng mong có thể cùng anh gây dựng sự nghiệp. Việc kinh doanh không thuận lợi, anh bảo tôi xem có vay mượn được chỗ nào giúp cho anh.
Anh luôn cảm thấy cô đơn vì gia đình giàu có nhưng không bao giờ giúp đỡ gì cho anh những lúc cần. Tôi nghĩ tôi sẽ cùng anh vượt qua khó khăn, cho dù ở hoàn cảnh xấu nhất, tôi và anh cũng có thể làm để trả nợ, bởi thu nhập của chúng tôi gộp lại cũng không phải là ít. Tôi như một con thiêu thân cứ lao đầu vào anh mà không hề suy xét đến những trường hợp xấu sẽ xảy ra.
Để rồi sau đó, tôi phát hiện ra rằng anh không phải là con người mà tôi luôn trân trọng. Anh đam mê nhục dục, thích chinh phục các cô gái trẻ đẹp. Anh có quan hệ lăng nhăng với rất nhiều cô gái, từ người có địa vị đến gái bán cà phê. Anh đổi số điện thoại không cho tôi biết, sang quán , bỏ nhà đi và ngang nhiên chung sống với một cô gái khác. Tôi không có giấy tờ gì để chứng minh anh là người vay t.iền và số nợ ấy bây giờ mình tôi phải ôm lấy. Số t.iền quá lớn ấy mình tôi không thể nào gánh nổi. Tôi tìm anh mãi trong vô vọng…
Quan hệ giữa ba mẹ tôi ngày càng trở nên xấu hơn. Họ sống với nhau như 2 cái bóng, chì chiết nhau, đay nghiến nhau như kẻ thù. Em tôi thì bỏ học, giao du với những thành phần xấu trong xã hội. Gia đình tôi có thể đổ ụp xuống lúc nào cũng không hay biết…
Tôi thấy hạnh phúc sao mà mong manh quá, dẫu tôi đã cố gắng sống làm người tốt nhưng mỗi khi tôi gần chạm tới nó thì như có một bàn tay giật lấy và cướp nó đi.
Tình yêu, gia đình, công việc… tất cả dường như đang rời xa khỏi vòng tay tôi. Một cảm giác chênh vênh, sợ hãi khiến tôi không thể vững tâm để tiếp tục với cuộc sống này nữa? Tôi phải làm sao để tìm được anh? Phải làm sao để trả hết số nợ tôi vay cho anh?… Và phải làm sao tôi có thể níu kéo được hạnh phúc gia đình mình đang ở bên bờ vực thẳm?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi hận người đàn ông chỉ biết có t.iền và nhục dục
Không biết trên thế giới này những người đàn ông có t.iền đều như nhau hay không nhưng với tôi có lẽ là như vậy.
Tôi năm nay là sinh viên năm thứ nhất. Cuộc sống của tôi có lẽ đã rất hạnh phúc nếu như không có sự khờ dại của bản thân.
Chuyện sẽ tưởng chừng hạnh phúc nếu như không có ngày đau buồn ấy. Đó chính là ngày sinh nhật của anh. Anh nói rằng anh thích sinh nhật chỉ có hai đứa nên chúng tôi quyết định không mời ai nữa và chúng tôi đi ăn cùng nhau. Anh uống rất nhiều rượu trên đường về anh nói anh say không thể về nhà trong tình trạng này và cầu xin tôi cùng anh vào khách sạn.
Lúc đấu tôi không đồng ý nhưng rồi nhìn anh như vậy tôi đã đồng ý cùng anh vào. Anh hứa anh không làm gì tôi và chỉ nằm ngủ thôi. nhưng tôi thật không ngờ vào đến phòng bộ mặt của anh ta đã hiện rõ anh ta không hề say. Anh ta đã làm điều mà anh ta muốn mặc cho tôi đau đớn khóc lóc cầu xin. Anh ta lăn ra ngủ như không có chuyện gì xảy ra mặc cho tôi ngồi thu mình trong góc tường như con thú bị thương.
Anh đã có vợ và con nhưng anh rất yêu em anh sẽ chăm sóc cho em." Tôi đau đớn đến mức không còn biết gì nữa và lao ra khỏi khách sạn mặc cho anh ta chạy theo. Tôi chạy trong mưa đến khi ngã quỵ và được đưa vào bệnh viện, tôi tỉnh dậy thì thấy mẹ đang bên cạnh. Tôi ân hận và vô cùng xấu hổ.
Tôi đã tắt điện thoại một tuần và không liên lạc với ai. Sau này tôi mới biết chuyện ra mắt gia đình anh ta chỉ là màn giả dối anh ta đã dựng lên tất cả, dựng cả bố mẹ. Tôi viết những dòng tấm sự này mà nước mắt không thôi rơi khóc cho sự ngây dại của mình và mong rằng đừng cô gái nào dại dột như tôi nữa. Tôi hận người đàn ông ấy, tôi hận tất cả đàn ông.
Theo PLXH
Cần lãng quên để quá khứ không còn ám ảnh Điều cần nhất ở bạn lúc này là sự hòa đồng trở lại với tất cả mọi người. Bởi khi không còn thu mình một góc, bạn sẽ chẳng có thời gian để nghĩ tới những gì đã trải qua và quá khứ sẽ dần dần lùi sâu, không còn ám ảnh bạn nữa. Chào bạn Ngọc Mai, chủ nhân tâm sự "Tôi...