Tình yêu đâu phải món quà mà trao cho kẻ khác
Hạnh phúc, tình yêu cũng là cơ hội, khi nó đến nếu không nắm giữ ắt sẽ ra đi… Tình yêu đâu phải món quà trao tặng cho kẻ khác…
Trận ốm nặng 5 ngày nằm liệt một chỗ không có người chăm sóc khiến cho Thanh cảm thấy cuộc đời mình sao mà cô độc quá. Cô gượng người dậy, đi pha cho mình bát cháo ăn liền. Miếng ăn đắng ngắt, nước mắt cứ trào ra… Thanh nhìn cả căn phòng lạnh ngắt mà tim rỉ máu. 30 tuổi, Thanh thực sự cảm thấy mình cô đơn khi vẫn một mình lẻ bóng.
Không phải Thanh chưa từng yêu, mà vì quá yêu nên giờ Thanh mới đau khổ. Năm 22 tuổi, Thanh cũng đã từng mơ về ngày mình mặc chiếc váy cưới màu trắng, sánh vai bên người đàn ông mà cô yêu thương. Thủa ấy, cô hừng hực cảm giác yêu thương bởi vì tình yêu đang vào độ hạnh phúc nhất. Vậy mà có ai ngờ, mọi chuyện rẽ ngang thật tàn khốc.
Thanh và Tuấn yêu nhau từ khi còn ngồi chung giảng đường đại học. Người ta nói tình yêu thời sinh viên thường khó thành và đau khổ cuối cùng chỉ thuộc về người con gái. Nhưng Thanh bất chấp điều đó để yêu. Cô không chỉ yêu mà còn yêu hết sức chân thành, nhiệt huyết. Tuấn là người đàn ông tốt, là một chàng trai năng nổ và sống tình cảm. Thanh và Tuấn yêu nhau chân thành, không vụ lợi. Cả hai đã tính đến chuyện sẽ làm đám cưới sau khi ra trường.
Thanh yêu nhưng rồi chính cô lại từ bỏ tình yêu ấy. Một điều mà không ai nghĩ sẽ xảy ra trong cuộc tình của Thanh và Tuấn. Mọi chuyện bắt đầu từ chuyến đi công tác 3 tháng của Tuấn sau khi ra trường. Lẽ ra, sau chuyến đi đấy, khi Tuấn trở về, hai gia đình sẽ tiến hành làm đám cưới cho hai người. Nhưng đó cũng là lần cuối cùng hai người còn bên nhau với tư cách là người yêu.
Thanh còn nhớ, đó là một buổi chiều mùa đông lạnh buốt, người con gái ấy đến tìm cô. Cô gái ấy trẻ hơn Thanh 1 tuổi, gương mặt xinh xắn nhưng luôn đượm vẻ buồn bã. Thanh có phần bất ngờ khi thấy có người đến tìm mình như vậy. Hai người hẹn gặp nhau ở một quán cà phê:
Ở tuổi 30, Thanh mới thấy đời mình sao mà cô độc quá (Ảnh minh họa)
- Em chào chị. Em đoán chị rất ngạc nhiên khi em hẹn gặp chị như thế này. Chị không biết em, nhưng em thì biết chị rất rõ.
- Có lẽ em là bạn của một ai đó mà chị không được biết.
- Đúng vậy. Nhưng em không phải là bạn, em là người yêu của anh Tuấn.
Thanh sửng sốt khi nghe cô gái trẻ đó nói. Tuy nhiên, vì là người điềm tĩnh nên Thanh vẫn giữ thái độ bình thản để lắng nghe:
- Em có thể nói rõ hơn được không?
- Em biết chị sẽ bất ngờ, bởi vì 2 năm nay chị và anh ấy yêu nhau mà giờ em lại tự nhận mình là người yêu của anh ấy. Nhưng thực sự em và anh ấy đã quen và yêu nhau từ trước khi anh ấy yêu chị. Em biết thời gian qua, anh ấy và chị yêu nhau. Em đã chấp nhận vì em tin anh ấy sẽ không phụ lại tình cảm của em. Vậy mà cuối cùng anh ấy đã thuyết phục được hai bác đồng ý cho cưới chị. Em đau khổ vô cùng. Chị xinh đẹp, giỏi giang, chị có cơ hội để yêu nhiều người đàn ông khác tuyệt vời hơn. Còn em bao năm qua, em chỉ có một mình anh ấy. Em biết nếu chị không từ bỏ không bao giờ anh ấy có thể rời xa chị… Xin chị hãy giúp em…
Video đang HOT
Câu chuyện của buổi chiều hôm ấy đã chấm dứt toàn bộ những mơ ước của Thanh về một đám cưới. Thanh yêu Tuấn nhưng cô không chấp nhận được sự thật là Tuấn có một người yêu anh đến như vậy mà anh phụ bạc. Thanh im lặng và chuyển đi chỗ khác. Cô không muốn biết câu chuyện đó là như thế nào nhưng cô dám chắc người con gái đó sẽ đau khổ nhiều hơn cô gấp bội nếu như mất Tuấn.
2 tháng sau khi Thanh chuyển nơi ở, cuối cùng Tuấn cũng tìm được cô. Anh đã tát thật mạnh và gương mặt cô gái mình yêu thương trong sự oán hận:
- Tại sao em lại bỏ đi như vậy? Tại sao em không nghe anh giải thích?
- Em không muốn nghe điều gì cả. Em mới là kẻ đến sau. Tại sao anh lại phụ bạc một cô gái ngây thơ như vậy, tại sao anh lại lừa dối cả em?
- Anh không phục bạc Tuyết, cô ấy yêu anh nhưng đâu có nghĩa là anh phải yêu lại cô ấy. Anh không biết chuyện cô ấy nói với em là như thế nào nhưng anh dám chắc mối quan hệ của anh và Tuyết chưa bao giờ là người yêu của nhau cả.
- Em không muốn nghe nữa. Em thấy cô ấy cần anh và hãy đến bên cô ấy, em có thể quen được với việc không có anh.
Sự kiên quyết và ngang bướng của Thanh làm Tuấn như muốn phát điên. Anh tức tối quay trở về… Thanh đã muốn chạy theo để níu chân người đàn ông mình yêu nhưng rồi chút sĩ diện đã khiến cô không thể nào làm được điều đó. Sự quay lưng đó của Tuấn chính thức chấm dứt tất cả. Cho tới giờ, Thanh đã bước sang tuổi 30, gần 7 năm đã qua đi…
Thanh khép chặt lòng mình sau cuộc tình đó. Khi cô nhận ra mình sai lầm cũng là lúc cô biết tin Tuấn đã lấy Tuyết làm vợ. Niềm tin trong Thanh sụp đổ. Nhanh như vậy, mới chỉ có vài tháng mà Tuấn đã quyết định ngược hoàn toàn với lời anh nói. Thanh hận Tuấn, hận chính mình đã không đủ can đảm để níu giữ tình yêu.
Nhưng có một sự thật là, vì sự tàn nhẫn và cự tuyệt của Thanh mà Tuấn lấy vợ. Tuấn lấy vợ như một cách để trả thù tính ương bướng của Thanh. Còn giờ đây, Thanh sống đơn độc như một cách trả thù sự thay đổi của Tuấn.
Ở cái tuổi 30, nhìn bạn bè đi về có nơi, có chốn Thanh mới thấy mình đã quá sai lầm. Cô vẫn ôm ấp trong tim mối tình đầu cay đắng đó.
Tuấn lấy vợ như một cách để trả thù tính ương bướng của Thanh. Còn giờ đây, Thanh sống đơn độc như một cách trả thù sự thay đổi của Tuấn. (Ảnh minh họa)
Gượng dậy sau trận ốm, Thanh thấy mình cần phải làm một điều, làm cái điều mà 7 năm qua cô đã bao lần muốn mà không làm nổi. Thanh quyết định đi tìm Tuấn. Cô muốn biết cuộc sống của anh giờ ra sao. Cô muốn nói với anh về một sự nối lại. Biết đâu, cuộc đời lại cho cô một cơ hội để làm lại từ đầu:
- Em trông gầy hơn nhiều so với trước kia
Tuấn nhìn Thanh đầy đau xót.
- Em ở một mình nên nhiều khi cũng lười nấu nướng, không chịu chăm sóc bản thân. Anh sống tốt chứ? Anh và vợ… ổn không?
- Anh có hai nhóc, một nam, một nữ, chúng đều ngoan và kháu khỉnh. Vợ chồng anh ổn cả.
Tình yêu đâu phải món quà trao tặng cho kẻ khác…(Ảnh minh họa)
Câu nói của Tuấn đã chấm hết mọi hi vọng trong Thanh. Nhưng cô không cho phép mình từ bỏ. Năm xưa cô đã từ bỏ để rồi làm mất người mình yêu. Giờ đây cô sẽ không dừng lại nếu như chưa thử tới điều cuối cùng.
Thanh đưa tay nắm lấy bàn tay của Tuấn:
- Anh à, em biết, anh còn yêu em. Nhìn vào đôi mắt anh là em hiểu điều đó. Hãy tha lỗi cho em năm xưa đã quá ngây dại. Hãy cho chúng ta một cơ hội được không?
Tuấn đưa bàn tay còn lại nắm lấy tay Thanh, anh nhìn cô âu yếm:
Em đừng buồn và sầu khổ như vậy nữa. Mọi chuyện đã qua rồi em ạ. Giờ đây anh đang hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình. Vợ anh là cô gái tốt. Cô ấy đã cố gắng rất nhiều và anh không phải là gỗ đá để không biết rung động. Xin lỗi em…
Thanh khóc và lao ra khỏi quán cà phê… Cô không dám quay đầu nhìn lại. Tuấn thấy lòng mình xót xa nhưng anh không đuổi theo để giữ Thanh lại. Chẳng để làm gì cả vì anh không thể bỏ vợ, bỏ con mình. Hạnh phúc, tình yêu cũng là cơ hội, khi nó đến nếu không nắm giữ ắt sẽ ra đi… Tình yêu đâu phải món quà trao tặng cho kẻ khác…
Tuấn nhìn theo Thanh: “Xin lỗi em… Tình yêu ấy đã qua mất rồi”.
Theo Khampha
Đụng mặt chồng trong nhà nghỉ của đồng nghiệp
Đến bây giờ, tôi vẫn không thể tin được rằng chuyện trớ trêu đó đã xảy ra. Hình ảnh chồng tôi đang vừa đi vừa ôm ấp xà nẹo với cô gái chân dài õng ẹo kia như một ấn tượng không thể xóa mờ trong tâm trí tôi.
Gần bốn năm là vợ chồng, dù cũng có những lúc "cơm không lành, canh không ngọt" nhưng chưa bao giờ tôi và chồng xảy ra xung đột quá căng thẳng. Về cơ bản, chúng tôi vẫn là một cặp vợ chồng hạnh phúc, tâm đầu ý hợp. Và hơn hết, chúng tôi tin tưởng lẫn nhau. Nhưng cũng chính vì quá tin tưởng anh nên tôi càng thêm thất vọng trước sự thật quá phũ phàng mà anh bắt tôi phải chứng kiến.
Chồng tôi không giàu. Anh làm công chức ở một cơ quan nhà nước, nhờ làm ở đó ngay từ lúc ra trường nên thâm niên cao, lương lậu cũng tạm ổn. Sáng đi, chiều về phụ vợ nấu ăn và làm những công việc lặt vặt trong nhà, cuối tuần chở vợ về thăm gia đình hoặc đi chơi cùng bạn bè... Lịch sinh hoạt của chồng tôi hầu như đạt chuẩn của một người chồng chuẩn mực. Bởi vậy, tôi chẳng bao giờ tỏ ra nghi ngờ hay "vặn vẹo" anh về một mối quan hệ bên ngoài nào. Tôi cũng chưa bao giờ lục lọi để tìm đọc tin nhắn trong điện thoại hay trên yahoo, facebook của anh. Tôi hoàn toàn yên tâm về chồng của mình.
Sáng hôm ấy, chị đồng nghiệp của tôi đột ngột bị tụt huyết áp và xỉu. Chơi với chị khá thân, tôi xung phong đưa chị đến bệnh viện kiểm tra, sau đó đưa chị về nhà.
Anh cũng đã khựng lại và biến sắc mặt khi nhìn thấy tôi. Tôi vờ lảng mặt đi, cúi xuống nhặt những mảnh ly vỡ. Anh thoáng dừng lại rồi bước đi thật nhanh... (ảnh minh họa)
Nhà của chị nằm trong một con hẻm nhỏ. Trước đây chị xây phòng trọ cho sinh viên thuê, mấy năm nay thì lấy lại để xây dựng một nhà nghỉ nhỏ. Chị nói, đây là loại hình kinh doanh thời thượng, có lợi nhuận cao hiện nay.
Đưa chị vào nhà, tôi nhìn thấy các cặp đôi trẻ có, già có, người già người trẻ cũng có dập dìu nhau ra vào thường xuyên. Tôi hơi đỏ mặt, xấu hổ trước những cử chỉ, hành động có phần khó coi kia, còn khách của nhà nghỉ thì tỏ ra rất tự nhiên, bình thường.
Thế rồi, tôi chết điếng, đánh rơi ly nước trên tay khi cặp trai gái ấy bước ra. Đúng là chiếc áo kẻ sọc trắng đen tôi tặng anh vào dịp sinh nhật tháng trước, và tôi vừa mới ủi lại cho anh tối qua. Mái tóc hơi bồng nhưng cắt ngắn, trông chỉn chu và nghiêm túc thế cơ mà. Và dáng đi rất quen thuộc. Lúc ấy, anh đang vừa nắm tay, vừa choàng vai, vừa nói chuyện bỡn cợt với một cô gái hoàn toàn xa lạ. Cô gái ấy còn rất trẻ, thân hình nảy nở, chân dài, mặc chiếc áo ba lỗ và chiếc quần đùi jean bó sát, mái tóc uốn xoăn tít nhuộm đỏ chói... Chỉ nhìn thôi là tôi đã muốn ói, thế mà cô ta lại đang ngúng nguẩy, lả lơi trong vòng tay của chồng tôi. Đời thật tréo ngoe!
Anh cũng đã khựng lại và biến sắc mặt khi nhìn thấy tôi. Tôi vờ lảng mặt đi, cúi xuống nhặt những mảnh ly vỡ. Anh thoáng dừng lại rồi bước đi thật nhanh...
Lẽ nào tôi lại dang tay ôm lấy chồng mình như trước đây, trong khi tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh anh ôm ấp, âu yếm một cô gái khác, hơn nữa còn là một cô gái chẳng ra gì? (ảnh minh họa)
Tối hôm ấy, anh đã xin lỗi, năn nỉ, cầu xin tôi tha thứ cho anh. Anh đưa ra đủ mọi lý do. Anh thủ thỉ với tôi đầy đủ tất cả những lời hứa cần thiết mà một người chồng phản bội cần phải nói với vợ... Nhưng trái tim tôi thì như đã tan vỡ. Tôi khóc. Tôi im lặng. Và tôi vẫn chưa nói được điều gì với anh.
Tôi quá sốc trước việc đã xảy ra. Tôi cố gắng tìm đủ mọi lý lẽ để biện minh cho chồng, rằng chồng tôi không yêu cô gái đó, vì đó không phải là mẫu người mà chồng tôi thích. Là đàn ông thì phải có những lúc vui chơi qua đường. Là ai thì cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ... Nhưng tôi vẫn không thể tha thứ cho anh và sống với nhau như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lẽ nào tôi lại dang tay ôm lấy chồng mình như trước đây, trong khi tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh anh ôm ấp, âu yếm một cô gái khác, hơn nữa còn là một cô gái chẳng ra gì?
Theo VNE
Vợ anh không đẹp bằng em! Em không tự cao, tự đại, cũng không phải em đang cố gắng châm chọc để phá nát hạnh phúc gia đình anh. Chỉ là em muốn cho anh thấy, sự lựa chọn của anh là sai lầm. Em là kẻ đến trước nên không có gì phải ái ngại khi thú nhận với người vợ của anh rằng, chúng ta đã từng...