Tình yêu đã từng thiết tha, hóa ra cũng chỉ là mây của trời
Bởi chúng ta là hai đường thẳng song song, mà tình yêu như trò chơi cút bắt. Để cuối cùng mỗi người rẽ một lối khác nhau.
Mỗi miền đất người ta đặt chân đến sẽ luôn để lại trong họ những kỉ niệm đẹp đẽ, mỗi người đi qua đời nhau cũng sẽ để lại những dấu ấn chẳng phai, gặp anh cũng không là ngoại lệ. Anh đại diện cho thứ tình cảm chất phác, thứ tình cảm dai dẳng chẳng phai. Là cách anh khiến cô gái anh thích luôn phải nghĩ về anh ngay cả khi anh đã biến mất khỏi cuộc đời cô gái ấy.
Ngày gặp anh có lẽ đó là ngày định mệnh, cô gái là một sinh viên đi làm part time trong một cửa hàng quần áo, không có gì để nói nếu như hôm đấy anh không ghé vào của hàng đó. Anh đã nhờ cô gái khâu chiếc quần sứt chỉ. Là định mệnh, có lẽ vậy đến giờ cô gái vẫn chưa hình dung ra cảnh lúc đấy nếu người đó không phải là anh, hay là anh nhưng không phải trong hoàn cảnh vậy thì anh có thích cô gái đó hay không. Một cuộc găp gỡ chóng vánh nhưng dư âm của lần gặp lại là những tin nhắn, những cuộc gọi về sau.
Bản chất của một con người sẽ là không đổi nếu không thật sự muốn thay đổi và để làm nên sự thay đổi thì điều đó thật sự rất khó. Và với anh cũng như thế. Anh quá cao ngạo, anh quá tự tin và anh quá nóng tính, anh luôn muốn cô gái phải hiểu thứ tình cảm anh dành cho cô và cô phải đáp trả tình cảm đó của anh. Anh là vậy, anh đã tuyên bố chưa có việc gì anh thích mà anh không làm được, cuộc đời anh đã mất nhiều thứ quan trọng và anh không thể mất cô.
Từ một sinh viên mới nhập trường rồi vì đánh nhau mà bị đuổi học, rong ruổi bám đất thành thị để kiếm sống, thực hiện lại giấc mơ với anh có lẽ đó là quá trình khắc khổ nhất. Anh bản lĩnh, anh kiên cường. Cô gái cố hiểu thấu cho anh, không vì lời nói của người khác mà đánh đồng anh, nhưng có thể anh đã không biết điều đó. Anh luôn hỏi lí do vì sao cô gái không tin tưởng, không yêu anh, mà anh không chịu hiểu cô gái. Anh ích kỉ.
Còn cô gái, tuổi thanh xuân cô gái ấy bắt đầu có sự xáo trộn kể từ tuổi 20, từ ngày quen anh. Một cô gái mỏng manh như tờ giấy, trong sạch như tờ giấy, một cô gái chưa có mảnh tình vắt vai tuy không phải lần đầu được người ta tán tỉnh nhưng găp một người như anh có lẽ cả đời cô chỉ có một lần này. Anh nói rằng cô ích kỉ, cô bướng bỉnh, anh thích cô mà cô không thể mở lòng thích anh được. Anh không hiểu giá trị của thời gian, từ một người xa lạ mới quen nhau vài ngày ngay buông lời yêu cô, phải chăng quá nóng vội.n Có thể giờ mọi người quen với những cuộc tình chóng vánh, những mối tình mà cái nắm tay, cái hôn còn nhanh hơn cả nhìn mặt mộc, nhưng với cô điều đó là hoàn toàn không thể. Suy nghĩ của cô rất nghiêm túc, một cô gái truyền thống, chân chất và cô muốn mọi thứ luôn phải rõ ràng.
Video đang HOT
Anh và cô, 2 thế giới quá khác nhau, anh phong lưu, cuộc sống anh quá đỗi khác lạ, anh tấp nập trong bộn bề công việc, anh tiếp xúc với những thứ mà cô chưa từng nghe thấy, cô thấy cô lạc lõng trong cuộc sống của anh. Trái ngược với cuộc sống của anh, cô gái ấy quá đỗi bình dị, ngày lên giảng đường đi học, tối đi làm thêm, lâu lâu tụ tập đám bạn cùng hội xem phim, ăn uống.
Nhiều khi người ta cho rằng cuộc sống ấy quá vô vị nhưng với cô như vậy là đủ. Cô chưa sẵn sàng để tìm một tình yêu đúng nghĩa, đúng ra cô chưa cần tìm cho mình một chỗ dựa bình yên. Cô vẫn muốn được tung tăng chạy nhảy sống với tuổi 20 của cô. Cô bướng bỉnh, vì học trong một trường đại học đào tạo luật nên cô hay cãi, bản năng của cô đã vậy nên cô hay bắt bẻ. Cô cố tình làm ngơ trước tình cảm của người khác, cô không khéo nên nhiều khi làm người khác hiểu nhầm nhưng cô cũng chẳng buồn giải thích. Cô ấy yêu chủ nghĩa tự do mãnh liệt, với cô giờ chỉ có gia đình, có việc học là đáng quan tâm nhất. Đó là cô, cô cũng ích kỉ.
Hai người ích kỉ cùng gặp nhau thì sẽ không thể thành công, đó là quy luật. Anh không chịu tìm hiểu vì sao cô gái lại như vậy, anh luôn cho là mình đúng. Cô gái cũng không còn muốn hiểu về anh, cũng đôi co, không chịu nhượng bộ. Họ lại im lặng. Cô chỉ biết rằng cô rất trân trọng tình cảm đó của anh, cô thương anh nhưng chưa đủ để nâng tình thương ấy thành tình yêu. Anh vẫn vậy, luôn cao ngạo. Để rồi, mọi thứ cứ tự nhiên mà xa nhau.
Một câu chuyện có thể sẽ in đậm trong kí ức của cô gái 20 tuổi ngày ấy về sau này. Những thứ tình cảm ấy sẽ là những kỉ niệm thật đẹp trong hành trình tuổi trẻ của cô gái.
Anh sắp đi xa, cô gái vẫn ở lại. Cả hai vẫn luôn tồn tại trong kí ức của nhau chỉ là họ không chung đường, họ như hai đường thẳng song song mỗi người lựa chọn cho mình và rồi anh sẽ hạnh phúc với cuộc sống của anh, cô gái cũng vậy cô gái cũng sẽ hạnh phúc. Ai rồi cũng sẽ hạnh phúc. Chỉ là trong hạnh phúc của họ, sẽ chẳng còn có nhau.
Theo Guu
Từ giờ em sẽ sống vì em...
Em chẳng thể buông, cũng không có tư cách gì để nắm giữ, em chẳng thể làm gì ngoài việc cứ hi vọng, cứ chờ đợi và rồi lại thất vọng thật nhiều...
"Cậu ấy là thanh xuân của tôi, là bí mật không thể bật mí, là lời yêu chẳng dám ngỏ và cũng là nỗi đau của một thời tuổi trẻ...
Cậu ấy là năm tháng lưng chừng giữa trưởng thành và trẻ con, là nụ cười, là nước mắt, cậu ấy là xuân xanh, là hạ vàng, là thu nhạt, là đông tàn, là tất cả thương mến...
Cậu ấy là người tôi thương, thương đến chẳng dám chung đường...."
Tôi đã đọc được ở đâu đó như vậy, cho dù biết rằng, đó sẽ mãi chỉ là những kỉ niệm đã thuộc về quá khứ, mãi chỉ là những kí ức đã qua, mà khi nhắc lại, trái tim ta lại thêm một lần đập liên hồi, có khi nấc lên vì nỗi quặn thắt đến thê lương, đau đớn.
Bầu trời ngày ấy trong xanh lắm, với những hoài bão, khát khao, kì vọng và niềm tin vào những điều tốt đẹp, vào con đường màu hồng rồi chúng ta sẽ cùng đi, đã từng là như thế. Anh chẳng ngọt ngào như vị cà phê sữa, cũng chẳng lãng mạn như khi tặng ai đó một bó hoa hồng. Anh bước đến bên em để bù đắp những thương tổn em đã phải chịu đựng, yêu thương em, bên em và chăm sóc em như một cô bé. Em cũng vậy, em rất thương anh, luôn hi vọng cho anh những điều tốt đẹp nhất.
Em đã rất hạnh phúc ạnh ạ, với em đó là khoảng thời gian tuyệt vời nhất, em nhớ cái cảm giác được ngồi phía sau lưng anh, ôm anh và gục đầu vào vai anh ngân nga vài ca khúc quen thuộc. Mọi thứ giản đơn, ngay cả khi đã qua nhưng sao em chẳng thể quên được. Là em không thể quên, không muốn quên hay vì lí do nào đi chăng nữa, em cũng không biết, em chỉ biết rằng, anh vẫn vẹn nguyên trong trái tim em, không một chút phai mờ.
Vậy mà, anh thật tệ, anh chẳng giữ lời hứa của mình, anh chẳng đến bên em khi mùa đông gõ cửa, anh cũng chẳng ôm em vào lòng như một đứa trẻ thèm được yêu thương. Anh đi xa em, chẳng một lời hứa, cũng chẳng một lời tạm biệt. Em thấy mọi thứ thật tệ. Ngày đó em đã đau, nhưng không khóc được. Giá mà những giọt nước mắt của em cứ lăn dài để trút đi hết muộn phiền, còn hơn là em thấy con tim mình câm nín, em đau đến chết lặng, nhưng em biết sẽ chẳng ai hiểu được điều đó đâu.
Em hiểu chứ, em hiểu những thứ anh phải trải qua, những điều dù có muốn hay không thì bắt buộc anh phải làm, vì tương lai của anh, vì gia đình của anh, nhưng sao em lại đau đến thế. Câu nói chúc anh hạnh phúc bên một người làm sao có thể là thật được khi em vẫn ở đây thương anh, yêu anh, hi vọng anh sẽ trở về. Thế mà em cứ ích kỉ, nhưng em cần anh bao nhiêu, em cần anh rất nhiều.
Em chẳng thể buông, cũng không có tư cách gì để nắm giữ, em chẳng thể làm gì ngoài việc cứ hi vọng, cứ chờ đợi và rồi lại thất vọng thật nhiều.
Từ giờ em sẽ sống vì em...
Anh à, em sẽ sống tốt, nên anh cũng phải sống thật tốt nhé, thương anh, tạm biệt!
Theo Emdep
Vì từ chối "chuyện ấy" mà tôi bị chồng sắp cưới chia tay thẳng thừng Hễ ở gần nhau là anh lấn tới, vồ vập, thậm chí có lần em phải giả bộ hét lên để anh buông ra. Hỏi: Em năm nay 22 tuổi, là sinh viên mới ra trường. Em nhận lời yêu anh ấy từ kỳ học cuối cùng. Anh hơn em 5 tuổi, cách nhà 30 cây số, đến giờ đã yêu được 6,...