Tình yêu của em!
Anh đã mang đến cho cuộc sống của em thêm ý nghĩa và tươi đẹp hơn!
Yêu anh, em đã được rất nhiều, đấy là những điều vô giá mà em không bao giờ có thể đổi được bằng tình hay bằng tiền. Anh đã mang đến cho cuộc sống của em thêm ý nghĩa và tươi đẹp hơn!
“Cuộc sống thật đơn giản!” – Đấy là suy nghĩ của em trước khi chưa gặp anh, đơn giản từ mọi thứ và nỗi buồn là những điều tất yếu phải có trên cuộc đời này. Có lẽ những gì em có được, những gì em đạt được trong cuộc sống quá đơn giản. Từ việc học hành, bạn bè cho đến tình yêu, em luôn là người may mắn. Dù rằng cũng có những lúc suy tư về thân phận, về những khập khễnh trong cuộc sống… nhưng những buồn phiền thoảng qua ấy không đáng để một cô gái vô tư như em phải bận lòng.
Đến khi gặp và yêu anh là khi em phải đối diện với cuộc đời, với cuộc sống thực của nó và biết được rằng, cuộc sống này thật phức tạp làm sao! Từ ngày yêu anh đến nay cũng đã hơn một năm rồi anh nhỉ? Sau một năm nhìn lại, em nhận thấy mình đã thay đổi rất nhiều, từ nhận thức trong cuộc sống cho đến suy nghĩ, tình cảm… những ngày đầu yêu anh, em thật bướng bỉnh, em muốn giận dỗi anh lúc nào tuỳ thích, muốn vui thì vui, muốn buồn thì buồn, muốn bắt lỗi anh thật nhiều để anh thấy được yêu em không đơn giản chút nào!
Vậy mà hôm nay em đã thay đổi, ngoài môi trường, hoàn cảnh tác động, anh là nhân tố quan trọng nhất làm thay đổi quan điểm sống của em. Dù không thể làm thay đổi được những gì thuộc về bản chất, nhưng anh cũng đã giúp em giảm được phần nào với bản tính bướng bình của em. Vì em biết tính cách của mình, càng phê phán em bao nhiêu thì em càng chứng tỏ tính cách của mình cho mọi người biết bấy nhiêu, em luôn bảo thủ quan điểm của mình vì em có nhiều lý do để chứng minh mình hoàn toàn đúng, chỉ có người em thực sự tin tưởng, thực sự yêu thương thật lòng mới “thuần hoá” được em…
Trải qua bao giận hờn, em nghĩ rằng anh sẽ rất mệt mỏi khi phải chiều chuộng em, vì có những lúc em đã khiến anh quá buồn phiền mà không thể nào tập trung vào công việc. Vậy mà chính anh đã làm cho em hiểu được rằng, em cần điều chỉnh mình như thế nào? Không phải để phù hợp với anh mà để làm hành trang vào đời giúp em đỡ vấp ngã hơn, dễ hoà mình hơn…
Cảm ơn Đức Mẹ đã mang anh đến bên em trong những lúc khó khăn, buồn tủi.
Có lần anh hỏi “Em yêu anh, em được gì không?”, yêu anh, em đã được rất nhiều, đấy là những điều vô giá mà em không bao giờ có thể đổi được bằng tình hay bằng tiền. Anh đã mang đến cho cuộc sống của em thêm ý nghĩa và tươi đẹp hơn! Nếu thiếu vắng anh, em sẽ thiếu đi một điểm tựa, một người tri kỉ, một người anh, một người bạn… và cả một tình yêu chân thành, trọn vẹn. Bên anh, em thoải mái kể chuyện vui buồn xảy ra hàng ngày như một người bạn, em vô tư cười nói, vô tư nhõng nhẽo như một người em gái của anh. Khi buồn em muốn được cùng anh tỉ tê ở một quán café nào đó, khi mệt mỏi rã rời anh là điểm tựa vững chắc của em… Cuộc sống còn gì ý nghĩa hơn khi em có anh bên cạnh!
Cảm ơn anh, cảm ơn tình yêu anh dành cho em, cảm ơn Đức Mẹ đã mang anh đến bên em trong những lúc khó khăn, buồn tủi. Anh đến khi em đang đói một tình yêu, đói một điểm tựa… cuộc sống này để có một tình yêu chân thành, một người để tin tưởng thật khó nhưng có rồi để mất đi mới là điều đáng tiếc phải không anh? Em rất sợ, vì có những lúc chính mình cũng khó giữ được tình yêu của chúng ta, em sợ cái tính bướng bỉnh của em sẽ đánh mất đi tình yêu mà chúng mình vun xới bấy lâu nay… Mong sao, cái ngày ấy sẽ không bao giờ ghé thăm tình yêu của chúng mình.
Em tin anh yêu em rất nhiều, và không thể đặt lên bàn cân để cân tình yêu của ai lớn hơn, mỗi người có mỗi cách yêu, mỗi cách thể hiện khác nhau như anh từng nói. Nhưng chung quy lại vẫn có một điểm chung, vì thế dù anh ở xa em, em vẫn nhận ra được thời gian nào anh nghĩ đến em nhiều nhất, và thời gian nào anh tạm thời quên em đi.
Em biết trong lòng anh chưa và không bao giờ tính toán thiệt hơn hay bị phiền phức, vất vả… Anh chỉ muốn chia sẻ cùng em những lo toan, những gánh nặng mà em đang phải ôm mang. Em chỉ buồn vì mình chưa làm được gì cho anh và cảm thấy mình còn nợ anh quá nhiều tình nghĩa…
Những ngày ở bệnh viện xa anh là những ngày em nghĩ về anh thật nhiều. Em cần có những ngày như thế để nhìn lại tình yêu anh dành cho em, tình yêu em dành cho anh như thế nào. Em bỏ qua những lo lắng, những lo sợ điều không tốt sẽ xảy ra. Em thấy mình thật hạnh phúc khi yêu anh, khi có anh bên cạnh cuộc đời mình. Thời gian yêu nhau dù không nhiều nhưng cũng để lại nhiều niềm vui anh nhỉ?
Video đang HOT
Bây giờ đây khó khăn đang chờ em phía trước, nhưng sao em vẫn thấy con đường phía trước không đầy chông gai mà nó đang rộng thênh thang cởi mở đón em tiến bước bằng những bước đi mạnh mẽ hơn. Chỉ một mình em chăm sóc mẹ, biết bao nhiêu vất vả nhưng em vẫn thấy bình thường như mọi khi… tất cả vì có anh bên em, anh biết không?.
Em nói “mẹ cho em một hình hài, một cuộc sống đầy đủ. Ba cho em một nhân cách và bây giờ anh gọt giũa nhân cách ấy cho hoàn thiện hơn”, đúng không anh?
Cat (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Chán "chuyện ấy" vì vợ quá nghiêm
"Ai đời lấy nhau 3 năm rồi mà cô ấy chẳng chịu thay đổi gì. Nói hơi vô duyên, nhưng cứ thấy cô ấy mặc bộ váy ngủ dài thườn thượt, tớ lại mất hết cả "chí khí chiến đấu".
Tâm sự trên của anh Nguyên cũng là "nỗi khổ" của nhiều ông chồng không may lấy phải bà vợ quá nghiêm túc.
Vợ không thích "hở" ngay cả khi ở trên giường
- Anh biết tính em rồi còn mua ba cái thứ vớ vẩn này về làm gì? Anh muốn biến vợ anh thành con sex toy hay là diễn viên đóng phim cấp ba đây?
- Sao em nặng lời thế? Anh chỉ muốn em đẹp hơn thôi mà. Với lại, lâu lâu thử thay đổi một vài thứ cũng hay chứ có gì đâu?
- À, thì ra anh chán tôi rồi chứ gì? Thích tìm cảm giác lạ chứ gì? Thích đi thì tôi cho đi, chẳng cần phải "lươn lẹo" làm gì.
Chị Vân đẩy chồng ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa đánh "rầm" một cái. Anh Nguyên "ngẩn người" trước "phản ứng dữ dội" của vợ. Mấy bộ váy ngủ và đồ lót anh mất công "nhờ vả" vợ anh bạn mua giùm bị chị Vân vứt tung tóe, nằm vương vãi dưới sàn nhà.
Lúc chưa cưới nhau, anh Nguyên thấy "phục" và có phần thích thú vì chị Vân ăn mặc rất nghiêm túc. Mỗi lần đi chơi, anh chẳng bao giờ phải lo mấy gã háo sắc "nhòm ngó", "săm soi" người yêu của mình. Cung cách nhỏ nhẹ, kín đáo của chị Vân cũng được mẹ anh thích ngay từ lần gặp đầu tiên.
Thế mà bây giờ, sau 3 năm chung sống, cái "cung cách" ấy lại đang quay sang "hành hạ" anh.
Chả là vợ anh "kín" ngay cả khi làm "chuyện ấy" đối với chồng. "Ai đời cưới nhau lâu rồi mà lúc nào cô ấy cũng "diện" độc nhất cái váy ngủ tự may dùng từ đêm tân hôn đến giờ. Mình có góp ý thì toàn bị "ăn chửi". Chán dễ sợ!".
Chả là vợ anh "kín" ngay cả khi làm "chuyện ấy" đối với chồng (ảnh minh họa)
Trung thành với model "kín cổng cao tường", chị Vân chọn may những bộ trang phục càng nhiều nút càng tốt. Chỉ tội cho anh Nguyên, khi nào muốn "yêu" vợ cũng phải vượt qua "hàng rào nút". Có hôm, loay hoay mãi mới cởi xong cái áo của vợ thì cũng vừa lúc "chí khí đàn ông" bị "xì hơi" mất tiêu. Anh Nguyên vừa xấu hổ vừa tức vợ. Đã thế, "bà vợ lịch sự" của anh còn "đế" thêm vài câu nói chê bai làm anh cụt hết cả hứng.
Rất nhiều lần anh "nài nỉ" vợ thay đổi cung cách ăn mặc cho cuộc sống vợ chồng thêm phần thú vị, nhưng cứ mỗi lần anh đưa ra ý kiến là y như rằng lại bị vợ phản đối một cách kịch liệt.
Toàn chuyện vợ chồng tế nhị nên anh Nguyên chỉ biết "trút bầu tâm sự" với Tâm - bạn chí cốt của anh. Nghe theo lời của Tâm, anh đi lùng mua mấy cái đĩa hơi "mát mẻ" tí về để cho vợ "tham khảo". Nào ngờ, mới nghe chồng "gợi ý" chị Vân đã "mắng xơi xơi" vào mặt chồng: "Anh hư đốn vừa vừa thôi nhé. Đã hai đứa con rồi mà còn "rửng mỡ" là sao hả?".
Thấy mọi cách "cải thiện" của mình có vẻ không hiệu quả, anh Nguyên quay sang tâm sự, tỉ tê với vợ, nhưng rồi tình hình cũng không "sáng sủa" tí nào. "Vợ mình bảo thủ quá. Lúc nào cũng bắt mình chủ động. Cái gì cũng phải theo "truyền thống", làm khác đi một tí lại bị xem là "hư hỏng" ngay".
Đã thế, lúc nào anh làm sai chuyện gì, chị còn áp dụng chiêu "cấm vận triệt để" làm anh "ấm ức" không chịu được. Nhiều lần chủ động "yêu" vợ mà bị từ chối làm anh thấy giống như bị hắt một ca nước lạnh vào mặt. Vừa buồn vừa tự ái, có hôm đi làm về, ăn cơm xong, anh lại chui vào phòng làm việc và ngủ ở đấy luôn.
Anh không thể hiểu nổi vì sao vợ mình lại luôn muốn gây khó khăn mỗi khi chồng muốn "yêu". Đang thời kỳ sung sức nhất của người đàn ông mà lúc nào cũng phải "nhịn" hoặc đi ngủ trong tình trạng "ấm ức" làm anh thấy bức bối vô cùng.
Cả tháng nay anh Nguyên chẳng được "đụng" vào người vợ. Nguyên do cũng chỉ vì hôm nọ anh "trót dại" mua mấy bộ váy ngủ, mấy bộ đồ lót quá khêu gợi về tặng vợ. Vợ anh vẫn còn giận từ hôm đó đến giờ. Chị Vân cho rằng anh có "suy nghĩ lệch lạc", phải "phạt nặng" thì mới "tu tỉnh" được.
Anh Nguyên ngán ngẩm trước sự "cứng đầu" của vợ. Anh thấy rằng, những "đòi hỏi" và suy nghĩ của mình chẳng có gì quá đáng cả. Chuyện anh muốn vợ "hở" hay "cởi mở" hơn trong đời sống riêng tư của hai vợ chồng cũng là để gìn giữ hạnh phúc gia đình mà thôi.
Thế nhưng, từ trước đến giờ, vợ anh chưa bao giờ hiểu điều ấy theo đúng nghĩa của nó mà luôn "lái" mọi chuyện theo hướng "đổ tiếng xấu" cho chồng. Nếu tình trạng này cứ kéo dài, hy vọng tìm được sự hòa hợp trong đời sống vợ chồng của anh Nguyên xem chừng rất mong manh.
Cả tháng nay anh Nguyên chẳng được "đụng" vào người vợ (ảnh minh họa)
Vợ "cấm vận" vì "yêu" nhiều sẽ "hư hỏng"
Nghĩ mãi, Huy vẫn không thể hiểu tại sao Khánh - vợ anh - lại có "ý nghĩ quái đản" ấy? Mới cưới nhau, lại chưa có con cái nhưng "tần số" yêu của hai vợ chồng Huy khá ít. Nguyên do cũng chỉ vì vợ anh đặt ra "luật": mỗi tháng chỉ "yêu" 2 lần vào ngày cuối tuần, vì "cứ chăm chăm vào chuyện ấy thì chỉ tổ hư hỏng".
Khánh tỏ ra rất nghiêm và bắt chồng "tuân thủ" gắt gao. Chỉ khổ cho Huy, nếu hôm nào "được yêu" mà Khánh mệt hay "đến ngày" thì coi như chuyện "bị cắt khẩu phần" là điều tất yếu. Nhiều lúc, anh "phát khổ phát sở" vì phải "nhịn" thế mà vợ anh vẫn ngủ ngon. "chưa bao giờ cô ấy đáp ứng "nhu cầu" của mình kịp thời" - Huy bức xúc thổ lộ.
Khánh nghe mấy chị ở cơ quan bảo rằng, "nếu cứ "chiều" chồng liên tục, chồng sẽ sinh ra chứng "nghiện sex", khi đó thì hậu quả khôn lường, không những sức khỏe giảm sút mà tinh thần cũng "mụ mị" hẳn đi. Nếu không chữa trị kịp thời sẽ khiến cơ thể bị suy kiệt". Báo hại cho Huy, vợ anh tin răm rắp vào những lời nói mang tính chất "biết tuốt" ấy nên đã đặt ra "thiết quân luật", bắt anh phải tuân thủ răm rắp.
Dù Huy có "năn nỉ, ỉ ôi" thế nào, Khánh cũng kiên quyết không chịu "phá luật". Huy điên quá, đem một mớ sách vở, tạp chí có viết về "lợi ích của chuyện ấy" cho vợ đọc, nhưng vợ anh chẳng mảy may để ý. Cô vẫn tin chắc vào "lý thuyết" của mấy chị đồng nghiệp vì: "người ta lấy chồng lâu rồi, kinh nghiệm có thừa. Mình không nghe theo, có ngày lại hối không kịp".
Huy cứ trách thầm cho cái "phận đàn ông" của mình. Có vợ, không phải kiêng cữ vì chuyện "bầu bí", thế mà cả tháng "chỉ được có mấy lần". Thêm nữa, trong những lần hiếm hoi ấy, vợ anh cũng "hạn chế" luôn số lần "tác chiến" làm chồng cụt hứng. Theo "kịch bản" đã soạn, những "cuộc yêu đương" của hai vợ chồng cứ thế mà diễn ra đều đều. Chồng không được phép "vượt quá chỉ tiêu", không được phép "đòi hỏi" nếu không muốn những lần sau đó bị vợ áp dụng "lệnh cấm vận".
Nhiều lúc Huy muốn đưa vợ đến bác sỹ khám xem vợ anh có bị bệnh gì không. Vợ chồng son mà cứ như đã "già cả" lắm rồi. "Cô ấy ít ham muốn, mà có thì cũng kiềm chế cực giỏi. Mình thì lúc nào cũng hừng hực, "cung không đủ đáp ứng cho cầu" nên lắm lúc mình phải "tự xử". Cứ tình trạng này kéo dài, không khéo phải đi "ăn vụng" mất thôi".
Nhiều lúc Huy muốn đưa vợ đến bác sỹ khám xem vợ anh có bị bệnh gì không
(ảnh minh họa)
Một bức xúc nữa mà Huy không biết thổ lộ cùng ai, đó là vợ anh sợ tất cả những "thử nghiệm mới" trong đời sống tình dục. Cứ khi nào thấy chồng đề nghị một tư thế mới, Khánh lại tỏ vẻ hoảng sợ vì nghĩ chồng mình "có vấn đề". Hai vợ chồng chẳng ai hiểu ai, liên tục kết tội, đổ lỗi cho nhau. Vợ kết tội chồng "xem nhiều phim sex nên hư hỏng", chồng nói vợ "nghiêm quá nên nhìn đâu cũng thấy xấu xa".
Vợ chồng sinh ra lục đục từ đấy. Chán vì cứ bị vợ đẩy vào "thế bị động", Huy đâm ra hay cáu gắt, tự ái. Có hôm "đúng lịch" nhưng anh cũng chẳng thèm "đoái hoài" gì đến vợ, bỏ ra phòng khách ngủ. Thấy chồng có biểu hiện khác lạ, Khánh lại "vu" cho chồng có tình nhân. Hai vợ chồng lời qua tiếng lại một lúc thì "vợ ngủ đường vợ, chồng đi đường chồng".
Có nên "nghiêm" quá?
Câu trả lời là không nên, bởi tình dục đóng vai trò cực kỳ quan trọng trong đời sống vợ chồng. Với đàn ông, "chuyện ấy" còn thể hiện "đàn ông tính", thể hiện "chí khí nam nhi" nên việc bị vợ "cấm vận" hay "từ chối hợp tác" luôn khiến cho các chàng cảm thấy tự ái. Sự ức chế về sinh lý và xúc phạm về tâm lý sẽ gây ra những tác hại khôn lường.
Đa số các bà vợ "nghiêm" trong "chuyện ấy" đối với chồng đều thiếu hiểu biết về đời sống tình dục và có những suy nghĩ sai lầm khi thấy chồng mình có những "thử nghiệm mới". Thay vì tìm cách để hiểu chồng, chị em thuộc "tuýp" này đều tỏ thái độ "kỳ thị", thậm chí gán cho chồng cái tội "đam mê nhục dục quá đà".
Tuy nhiên, theo các nhà tâm lý học, những nhu cầu của các đấng phu quân như anh Huy, anh Nguyên là hoàn toàn bình thường. Tần suất "chuyện ấy" phụ thuộc nhiều vào sức khỏe, tâm lý và tình cảm của các cặp vợ chồng chứ không có một giới hạn nào cụ thể. Sự không hòa hợp trong đời sống gối chăn dễ mang lại nhiều hiểm họa cho các cặp vợ chồng. Không được đáp ứng về nhu cầu sinh lý, người đàn ông dễ sinh ra chán nản, thậm chí tìm đủ mọi cách để được "thỏa mãn".
Thiết nghĩ, chị em nào quá nghiêm khắc trong "chuyện ấy" đối với chồng, xem "chuyện ấy" là "công cụ trừng phạt" mỗi khi chồng phạm lỗi thì cũng đồng nghĩa với việc, "tự nguyện" đem chồng mình "dâng" cho người phụ nữ khác.
Theo Eva
Rối loạn giấc ngủ: mắc dễ, trị khó Theo Tổ chức Y tế thế giới, rối loạn giấc ngủ là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng của thế kỷ 21. Ở nước ta tuy chưa có thống kê đầy đủ, nhưng chúng tôi thấy tỉ lệ bệnh nhân đến bệnh viện khám vì mất ngủ chiếm 10-25%. Mất ngủ có thể đến với mọi lứa tuổi, nữ chiếm tỉ lệ...