Tình yêu của anh lớn lao
Chia tay vợ, chấp nhận mất đi tất cả, anh chỉ mong tôi ở lại bên anh. Tôi viết những tâm sự của mình lên đây để mọi người giúp tôi vì giờ tôi không biết làm thế nào nữa rồi. Tôi hiện nay là sinh viên năm cuối trường ĐHKT. Tương lai đang rộng mở với tôi và tưởng chừng mọi thứ luôn tốt đẹp. Học xong, đi làm giúp đỡ gia đình nghèo khó của mình. 21 tuổi, tôi xinh xắn và ngoại hình chuẩn.
ảnh minh họa
Trước giờ, tôi luôn phản đối gay gắt việc cặp bồ với chồng người khác cho dù đó là bất cứ lý do nào. Tôi chẳng thể nào ngờ một ngày rắc rối đó lại đến với mình. Hơn sáu tháng trước, tôi quen một người đàn ông 28 tuổi, đã có vợ và một bé gái 8 tháng. Sau khi cưới, dù không yêu vợ nhưng lúc nào anh cũng nói tốt về vợ. Học xong, anh không đi làm công ty mà ở nhà mở một quán bida để kinh doanh. Anh là người đàn ông thông minh, làm bất cứ việc gì cũng tốt. Anh làm được rất nhiều tiền, tự tay xây nhà và mở thêm nhiều quán bida mới.
Tôi quen anh cũng trong tình huống đó. Vì tôi cũng muốn kinh doanh dịch vụ bida nên thường xuyên trao đổi với anh. Qua những câu chuyện giữa hai người, anh còn tâm sự với tôi về gia đình anh. Anh nói rằng anh đã vì mẹ mà lấy vợ. Vợ anh rất đẹp và có công việc ổn định, lương cao. Tôi cảm nhận ở anh một sự dễ mến nhưng dường như tâm hồn anh đã bị cô đơn quá lâu. Bất ngờ một ngày anh nói rằng anh đã thương tôi rồi. Anh biết tôi từ trước, ngay từ khi tôi bắt đầu học đại học. Nhưng tôi lúc nào cũng có người theo đuổi. Còn anh lúc đó thì mới lấy vợ.
Tôi thực sự choáng và sốc nhiều lắm vì một người đàn ông có vợ rồi mà như vậy thì không tốt chút nào. Nhưng nghĩ lại thì anh nói đúng. Anh chưa một lần nào sỗ sàng với tôi, không bao giờ đụng chạm tới cơ thể tôi. Xung quanh anh cũng có rất nhiều phụ nữ vây quanh. Tôi đã từ chối thẳng thừng vì bảo anh đã có vợ. Nhưng anh chỉ mỉm cười và nói với tôi rằng dù công việc rất bận rộn, một ngày anh chỉ ngủ có 4 tiếng nhưng từ lúc quen tôi, anh đã dành cho tôi nhiều thời gian, nấu cháo trứng cho tôi mỗi ngày. Cà phê sữa anh pha cũng rất ngon. Anh dành mọi thứ cho tôi. Anh còn cho tôi gặp gỡ bạn bè anh để hiểu anh hơn nhưng tôi vẫn không tin tình cảm của anh vì anh vẫn chưa ly dị vợ.
Video đang HOT
Vợ anh cũng biết chuyện chúng tôi quen nhau. Lúc đầu, chị gọi điện thoại cho tôi nói chuyện rất nhẹ nhàng. Chị em tâm sự với nhau. Nhưng chuyện gì đến cũng đã đến. Chúng tôi đã đi quá giới hạn. Sau lần đó, tôi không để anh gặp tôi nữa vì nghĩ rằng anh chỉ quen tôi cho vui. Rồi anh tìm đến tôi mong tôi tha thứ. Anh bảo anh không kiềm lòng được trước sự quyến rũ của tôi, nhìn vào mắt tôi, bất cứ người đàn ông nào cũng không kiềm lòng nổi.
Những ngày sau đó, anh vẫn đến thăm tôi để chứng minh cho tôi thấy việc anh làm không phải là lợi dụng thân xác tôi như tôi vẫn nghĩ. Anh chở tôi đi ăn kem xôi, nấu cháo trứng cho tôi và tặng tôi gấu bông thật đẹp vào ngày phụ nữ. Thời gian ít ỏi anh đều dành cho tôi. Vợ anh biết chuyện và lại càng ghét tôi hơn. Cuối cùng, anh đã chọn ký vào đơn ly dị, cho chị toàn bộ những gì mình có để đến bên tôi với hai bàn tay trắng. Nhưng vợ anh không chịu, đến giờ vẫn chưa ký vào đơn.
Nhìn tình cảnh của anh, tôi thương anh quá. Vì tôi, anh đã chấp nhận mất đi tất cả. Mặc dù rất mệt mỏi nhưng không bao giờ anh để tôi bị ảnh hưởng. Một lần, vợ anh tâm sự với tôi chuyện của hai người. Họ là bạn học với nhau 10 năm trời nhưng chưa bao giờ chị thấy anh tặng hoa cho bất kỳ ai, kể cả chị. Chưa bao giờ anh vào bếp nấu cháo cho chị dù chị đang có bệnh hay có em bé, cũng chẳng bao giờ anh biết ghen tuông hay buồn vì ai. Anh ghét phụ nữ. Nhưng giờ với tôi, anh khác hẳn, luôn làm tôi bất ngờ với nhưng món quà đơn giản. Mỗi khi sờ trán tôi thấy nóng là chạy đi mua thuốc bắt tôi uống liền, chưa bao giờ đòi hỏi tôi chuyện thể xác. Thậm chí, anh còn khóc đến ba lần khi tôi nói chia tay.
Tôi nhớ có lần tôi quyết định ra đi, anh đã chạy theo mãi đến bến xe và xin tôi hãy ở bên anh đừng đi đâu nữa hết. Và rồi tôi cũng không đi được vì tôi yêu anh. Thời gian này, chị vợ cứ tìm đến tôi và muốn tôi chấm dứt với anh. Cỉ cần anh hanh phúc còn tôi sao cũng được. Ai nói gì, nghĩ sao tôi không quan tâm nữa. Giờ tôi đang rối bời. Tôi muốn ra đi để anh với vợ lại như trước nhưng anh nói chỉ ở bên tôi, anh mới biết thế nào là hạnh phúc thật sự, biết ghen biết tuông là như thế nào. Anh chưa từng như thế với ai, kể cả vợ anh.
Mấy ngày nay, tôi không ăn ngủ được. Hãy giúp tôi biết phải làm gì bây giờ? Có thật là yêu tôi và cần tôi đến thế không vì tôi chẳng có gì ngoài tình yêu chân thành cho anh. Tôi khóc rất nhiều mỗi khi nghĩ đến điều này. Đọc những dòng tâm sự này, xin các bạn hãy cho tôi một lời khuyên chân thành để tôi biết làm điều phải lẽ.
Theo VNE
Người mình đã nghèo còn không tiết kiệm
Qua cái Tết này, tôi đã đúc kết ra nhiều chuyện về một bộ phận người mình, nhất là cái chuyện hay hoang phí và sĩ diện.
Người ta nói &'nói có sách, mách có chứng' cũng chẳng sai. Vì phải có chứng cứ thì mới nói, một bộ phận người mình hay có tính hoang phí. Hoang phí ngay từ cách ăn uống, cách tiêu tiền. Nói như vậy không có nghĩa là ai cũng thế, nhưng người như thế có vẻ đông hơn, hoặc không đông thì lâu dần cũng thành thói quen, theo nhau mà thành số lớn.
Qua cái Tết này, tôi đã đúc kết ra nhiều chuyện về người mình, nhất là cái chuyện hay hoang phí lại sĩ diện. Bản thân tôi nghĩ, mình như thế chả trách mình hay than nghèo kể khổ. Vì mình không có còn tiêu như người giàu thì đến bao giờ mới tiết kiệm?
Nói đâu xa, ngay cái chuyện sau Tết, chỉ cần ra đường là thấy rác rưởi vứt đầy. Chẳng ai ngó vào thùng rác nhưng nghe mấy cô lao công chia sẻ thì họ có vẻ cũng xót ruột thay. Vì trong thùng rác, toàn là bánh chưng, thịt gà, xôi, thậm chí là cả một con gà bị vứt bỏ. Thì tức là không ăn được họ mới vứt, nhưng mà không ăn được thì làm ra làm gì nhiều thế? Làm vừa phải, làm ít, ăn vừa đủ làn gon rồi. Nhưng người mình đâu có làm vậy.
Cúng bái thì tốt, biết ơn các cụ cũng rất tốt, nhưng cúng tràn lan, cúng rất nhiều không hẳn là thể hiện lòng thành kính. Mình thì hay có tính làm cỗ càng to thì càng thể hiện thành kính, thể hiện sự tôn trọng, ngưỡng mộ. Tuy nhiên, làm xong lại không ăn, chất vào tủ lạnh. Và trong tủ lạnh thì cũng chỉ để được vài ngày, nếu không ăn nổi thì cuối cùng phải bỏ đi. Như vậy có phí phạm không chứ.
Lại nói về cái chuyện mừng tuổi. Bây giờ tiền mừng tuổi không còn là chuyện lấy may, lấy hên nữa mà đó là sự thể hiện. (ảnh minh họa)
Nhiều khi ngồi mà suy nghĩ, một con gà ngày Tết, mua mấy trăm nghìn, cuối cùng lại mang bỏ đi vì cỗ bàn nhiều quá, Tết ngán không ai ăn. Mà ăn cũng không còn ngon nữa vì để tủ lạnh lâu rồi, không tươi nữa. Thế là ăn thừa ăn thãi không nuốt nổi và mang đi bỏ. Có phải là quá phí không? Tính ra, bánh chưng không ăn thì gói ít thôi, hoặc nó hỏng rồi thì luộc lại, rán lại là ăn lại ngon như thường. Ở quê người ta nghiện món bánh chưng rán lắm. Nếu lâu lâu, nó lại gạo bị rắn khó ăn, thì người ta lại mang ra luộc lại rồi rán ăn ngon như thường. Nhưng nhiều người lười, thấy mốc mốc là vứt đi. Phí phạm của cải, phung phí quá tay không cần thiết.
Đào quất thì cứ chơi tràn lan. Nhà không nhiều tiền cũng hay chơi cây đào to tướng, vài triệu bạc, với tâm lý là &'cả năm mới có một cái Tết'. Không phải cái chuyện đó là chuyện đáng bàn, chỉ là, nếu như không cần thiết thì cũng không nên làm quá, vì một năm mới có một lần nhưng không phải chủ cốt là ở đó, vấn đề chính là người mình hay có tính khoe khoang, sĩ diện.
Nếu vào nhà ai có cây đào to, cây quất to thì chứng tỏ nhà này hơi bị &'tay chơi', tức là người chơi, biết thưởng đào. Người có tiền thì không nói nhưng mình không có tiền thì chuyện đó cũng đâu có thực sự cần thiết. Tôi nói ra điều này không phải ám chỉ mọi người, chỉ là một vài trường hợp tôi thấy, ngay cả họ hàng nhà tôi, không có nhiều tiền nhưng cứ có tâm lý thích chơi sang nên dù là đi vay tiền cũng vẫn cứ chơi thật sung túc.
Lại nói về cái chuyện mừng tuổi. Bây giờ tiền mừng tuổi không còn là chuyện lấy may, lấy hên nữa mà đó là sự thể hiện. Trước đây người ta hay mừng tuổi trẻ con 10 nghìn, thậm chí là 5 nghìn nhưng bây giờ thì khác. Mừng tuổi 10 nghìn cho là dở hơi, không hay ho gì. Còn mừng tuổi 5 nghìn thì không nhé, tờ 5 nghìn không còn thông dụng nữa rồi.
Còn cái chuyện đi ăn nhà hàng mà thừa thì đúng là &'điệp khúc mùa xuân', vì nói mãi cũng vậy. Ăn không hết cũng lấy tràn lan, gọi nhiều. (ảnh minh họa)
Còn đến nhà các sếp mà mừng tuổi các cụ thì cứ phải vài trăm, vì không thể thì sao được lòng sếp, sao thể hiện được sự phóng khoáng của mình. Nói chung, chuyện mừng tuổi bây giờ đã khác xưa nhiều lắm. Căn bản người mình hay sĩ diện lại hay mắc cái bệnh ngại. Có khi đi vay tiền cũng phải mừng tuổi cho ra trò chứ không thì sợ người ta chê, sợ bẽ mặt. Có khi chẳng ai chê đâu vì họ cũng hiểu hoàn cảnh của mình. Không có tiền thì mừng ít, đi làm giàu có thì mừng nhiều, có sao đâu. Nhưng tại mình cứ hay nghĩ, hay cho là người khác sẽ nghĩ xấu mình nên mình làm thế thôi.
Còn cái chuyện đi ăn nhà hàng mà thừa thì đúng là &'điệp khúc mùa xuân', vì nói mãi cũng vậy. Ăn không hết cũng lấy tràn lan, gọi nhiều. Ăn thừa thì không có chuyện mang về. Mà có khi không muốn ăn thừa, thèm ăn đấy nhưng lại phải để thừa cho nó lịch sự. Nghĩ lại đúng là nhiều cái chuyện hay, chuyện khó hiểu trong khi mình còn nghèo, không phải là giàu có gì.
Đó chỉ là những gì tôi nhìn thấy, cảm thấy nhất là sau cái Tết này. Không biết anh chị em nghĩ thế nào nhưng bản thân tôi thấy, chuyện này đúng là cần xem xét lại, chứ không nên để cái tính hoang phí này tồn tại mãi được, phải biết tích cóp từ những điều nhỏ nhất. Với lại, bỏ đi thứ gì phải nghĩ đến mồ hôi nước mắt của người làm ra đó, lúc ấy mới hành động đúng được.
Theo VNE
Tin lời thầy bói, mẹ ép tôi bỏ người yêu Đầu năm, mẹ đã bắt tôi đi xem bói hết chỗ này đến chỗ khác. Hết bói tử vi lại xem tướng số rồi bốc bài. Tôi vốn là người không thích bói toán gì nên dù mẹ có nói thế nào thì tôi cũng mặc kệ. Nhưng vì mẹ nói nhiều quá nên để chiều lòng mẹ, tôi bèn đi xem một...