Tình yêu chúng mình nằm ở hai thế giới
Tiếc rằng thế giới của em lại không có anh bên cạnh.
Anh vẫn bảo cuộc đời này đã mang đến cho chúng ta quá nhiều may mắn khi gặp được nhau và thương nhau nhiều hơn tất thảy những gì chúng ta vẫn nghĩ. Nhưng duyên trời chẳng phải ngang trái lắm sao anh bởi trái tim chúng ta đã thuộc về những người khác.
Đó là chàng trai đã nắm tay em đi qua năm tháng thơ dại, cùng em trải qua những bồng bột của tình cảm đầu đời, dắt em bước qua những sóng gió của trái tim non nớt và dạy em biết yêu một người.
Đó là cô gái với mái tóc rối chưa một lần khiến anh thôi say mê và nhung nhớ, là cô gái đã đủ sức lôi anh ra khỏi chiếc máy tính và đống bài tập lập trình, chỉ để ngồi bên cạnh và nắm tay cô ấy trong những chiều nổi gió.
Đó là chàng trai em đã nguyện thề sẽ yêu tới c.hết. Đó là người dẫu đớn đau tới mấy em cũng nguyện nắm tay và nép mình trong vòng tay ấy đến cùng.
Đó là cô gái anh đã gửi trọn trái tim và hứa sẽ thương yêu trong suốt cuộc đời.
Đó là người chúng ta đã yêu và không bao giờ muốn rời xa, chia lìa.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Vậy còn chúng ta, chúng ta là gì của nhau hả anh?
Em yêu anh bằng tình yêu rất thật, và biết anh cũng thế.
Em cảm nhận rõ ràng điều ấy trong những buổi chiều anh vội vàng chạy qua gặp em, đưa em món bánh ngọt anh mua trên đường và dặn em mặc thật ấm.
Em cảm nhận được điều ấy trong những ngày chúng ta đi bên nhau, tới một nơi chẳng ai biết chúng ta là ai cả, để mà thương nhau hết lòng.
Nhưng sau tất cả những điều ấy, chúng ta vẫn phải trở về, đối diện với thứ gọi là thực tại. Bỗng nhiên em thấy buồn, tưởng như trái tim mình lửng lơ giữa hai thế giới. Yêu một người đã là chuyện khó khăn, thương hai người cùng một lúc rõ ràng không phải chuyện đơn giản.
Em không muốn rời xa người ấy, hệt như các anh luôn nắm c.hặt t.ay cô gái anh yêu.
Em không muốn người ấy chịu tổn thương, hệt như cách bấy lâu nay anh vẫn giang tay mong bảo vệ cô gái ấy.
Ảnh minh họa
Nhưng em yêu anh và không bao giờ muốn anh buồn. Khoảnh khắc nhìn anh quay bước, anh trở về với tình yêu của anh, em trở về với thế giới của em, tim em đã đau biết bao.
Tình yêu mình nằm dang dở ở hai thế giới, chẳng nơi đâu vẹn tròn thành ra cứ mãi đau đáu một niềm xót xa. Anh bảo thôi đành nắm tay nhau mà thương cho hết, không thể ở bên nhau thì cứ đi bên đời nhau như thế này thôi cũng được. Em cười mà nước mắt chảy ra, mặn đắng. Tưởng không thể nào khóc được, mà những giọt lệ đã ướt hết má hồng tự lúc nào chẳng hay.
Ra là duyên trời chưa đủ. Hay bởi chúng ta đã chẳng biết nắm lấy cơ hội duy nhất duyên trời đẩy chúng ta lại gần nhau. Em không biết. Anh không biết. Hay cả hai ta vẫn mặc cho số phận đẩy đưa.
Thôi đành anh về bên người ấy, em ấm êm bên chàng trai của em. Tình yêu nằm ở hai thế giới, trái tim thuộc về hai con người, nay rút gọn ở một chốn biết chắc không trọn vẹn. Nhưng gắng gượng đi bên nhau mãi cũng chỉ gây thương đau cho tất cả mà thôi, phải không anh?
Cô ấy không có lỗi, chàng trai em yêu không có tội. Có chăng ở chỗ chúng ta đã mù quáng mà thương nhau dù biết rằng là không thể.
Mình hãy buông tay nhau để mỗi người đi về một hướng với những cuộc sống riêng. Tình yêu, dẫu sao cũng chỉ nên thuộc về một thế giới. Tiếc rằng thế giới của em lại không có anh bên cạnh. Cuộc đời khó khăn phía trước, nhớ phải thật vui nghe anh!
Theo Tiin
Ngôn ngữ của tình yêu
Lấy nhau gần sáu năm, nhưng vợ chồng chúng tôi vẫn cứ vướng víu trong giao tiếp. Vợ tôi, một phụ nữ con nhà Hà Nội gốc, vẫn khăng khăng muốn tôi phải nói "Anh yêu em", trong khi tôi, một gã đàn ông Nam bộ quê mùa, chỉ quen nói "Anh thương em".
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Trong tôi, ý nghĩa chữ thương đằm thắm hơn, da diết hơn và bền chặt hơn. Như ông bà ta nói "Thương nhau đứt ruột đứt gan", có ai nói "Yêu nhau đứt ruột đứt gan" đâu. Thế mà vợ tôi vẫn cứ gặng tới gặng lui: "Anh có yêu em không?", tôi thì cứ lì ra mà trả lời: "Hỏi gì hỏi hoài vậy?".
Ảnh hưởng bởi các bộ phim lãng mạn của Hàn Quốc, vợ tôi rất tán thành cái chuyện thể hiện tình yêu bằng những hành động nho nhỏ dành cho nhau. Đã con cái đùm đề với nhau mà cô ấy vẫn cứ thở vắn than dài khi xem những cảnh tỏ tình lãng mạn trên phim, đại khái như là một biển hoa hồng, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh với những kiểu cách trao tặng đặc biệt. Trong blog của mình, có lần tôi đọc thấy vợ tôi thở vắn than dài vì chẳng có kỷ niệm ngây ngất nào về ngày nhận được lời tỏ tình hay lời cầu hôn của tôi.
Còn tôi, tôi cứ nghĩ vợ tôi phải hiểu chuyện sáng nào tôi cũng thức sớm, dắt xe ra cửa, kiểm tra bình xăng, thắng xe của vợ. Tôi đố lão chồng ngoại lãng mạn nào bền bỉ sáu năm trời mỗi tuần 5 buổi dắt xe cho vợ như tôi. Đúng là tôi không nhớ được những ngày kỷ niệm nụ hôn đầu tiên, ngày nói lời tỏ tình đầu tiên nhưng có bao giờ ngày sinh nhật vợ, ngày kỷ niệm đám cưới mà tôi không tự mình lãnh phần lo mấy bữa cơm trong ngày cho cả gia đình, dù có khi chỉ là mua con vịt quay hay mua về mấy phần cháo vịt Thanh Đa mà vợ tôi ưa thích.
Tôi cũng hiểu, nên thay đổi chút ít vì người mình yêu, ví dụ như tôi phải cố gắng đi mua hoa, cố học những kiểu cách nhẹ nhàng, ga lăng hay thắm thiết hơn... Nhưng, những điều đó quá khác với tính cách và những hình dung của tôi nên đôi khi những điều tôi làm lại biến thành chuyện khôi hài vợ mang đi kể với bạn bè cho... vui, như có lần tôi lỡ mua tặng vợ hoa... vạn thọ vì sinh nhật nàng rơi đúng vào ngày rằm.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Cũng vì thế, hai năm yêu nhau, sáu năm chung sống, giữa chúng tôi dù không đến nỗi bất đồng nhưng vẫn còn đó tình cảnh "khập khiễng trong ngôn ngữ tình yêu". Vợ tôi biết chồng yêu mình nên tỏ thái độ "chấp nhận", còn tôi thì dù đã cố gắng hết sức, vẫn không thể làm cho vợ hạnh phúc trọn vẹn. Hóa ra, chuyện giao tiếp vợ chồng dù đã rất "thiện ý" mà sao vẫn... khó "thông thoáng" quá.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nếu chiều nay không có anh... Em sẽ một mình đạp xe trên con đường lộng gió, thả tóc mây bay bồng bềnh, giả vờ làm ngơ như anh đang hớt hải đuổi theo. Nếu chiều nay không có anh, em sẽ lang thang khắp phố, hát những bài hát ngày xưa mình cùng thích, vu vơ cười tựa anh đang bên cạnh. Nếu chiều nay không có anh,...