Tình yêu… chầu rìa
Đó là tình trạng đứng ngoài lề cuộc tình của mình, bởi sự chênh lệch nhiều thứ trong cuộc sống mà tình yêu cũng không thể san bằng được.
Ảnh minh họa
Họ nói yêu bởi vì khác nhau. Thế nhưng, đôi khi vì khác quá mà một người thấy như mình đang bị… chầu rìa và phải ra đi vì tổn thương.
Lạc điệu
Thi là SV năm 2 ĐH Bình Dương. Học tự nhiên nhưng cô lại kết môđen một anh chàng văn chương thơ phú. Những kiến thức về xã hội, chính trị của người yêu khiến Thi rất lấy làm tự hào. Những lúc đi chơi có thêm bạn của Thi, ai cũng khen cô khéo chọn người yêu hiểu biết rộng, ăn nói có duyên. Nhưng đến khi cô nhập bọn với đám bạn của người yêu, Thi thấy mình bị… vênh một cách thảm hại. Mấy anh chàng gặp nhau toàn đem chuyện văn chương ra nói. Các chàng nói với nhau Bùi Giáng thế này, Phùng Quán thế kia… Có khi đưa ra một bài thơ nào đó để cùng bình luận.
Những lúc một người trong nhóm họ có bài thơ hay mẩu tản văn đăng báo lại càng… đại họa! Bởi họ bình luận, bàn tán loạn xạ và Thi chỉ biết há miệng ngồi nghe. Một đôi lần bạn của người yêu hỏi thẳng làm Thi tự ái: “Bộ em không biết nhà văn N.Q.L à, không coi phim của ổng à? Bộ những người trẻ như em mà không đọc Tr.Hà, P.H.N. à?”. Thi chỉ biết mở to mắt cười cho qua chuyện. Những lúc “hội văn chương” của người yêu ứng trước nhuận bút của ai đó đi nhậu, Thi chỉ việc ngồi chầu rìa bên cạnh và đáp ứng ngay tắp lự khi người yêu gọi: “Em ơi lấy bia. Em ơi làm đĩa mồi…”.
Một người yêu chầu rìa khác không phải nữ nhi mà là chàng trai tên Hùng. Anh kể người yêu của mình rất “pờ rồ”! Cô ấy là trợ lý một ông chủ doanh nghiệp nước ngoài. Cô làm việc cho một tập đoàn lớn nên luôn bận rộn. Mười lần như một, hễ đi uống cà phê với nhau người yêu của anh cũng tìm cho được cái quán có WiFi.
Trong khi anh chỉ muốn cô một lần bỏ hết công việc, ngồi với anh ở một quán thơ mộng nào đó để nhìn trời đất, nhìn người qua lại. Cô luôn vừa uống cà phê vừa làm việc với một mớ email, chat… Trong khi đó Hùng “đọc hết tất cả các tờ báo trong quán vì không biết làm gì khi ngồi chầu rìa xem người yêu làm việc”.
Thôi ta đứng lại…
Yêu nhau gần năm nhưng Thi vẫn thấy lạc điệu với đám bạn văn chương của người yêu. Có lần sau khi các nhà thơ, nhà văn đương đại kia nhậu say lăn ra ngủ, Thi bật khóc ngon lành với đống chén đĩa phải dọn dẹp, kể cả lau nhà, quét sân trước khi lặng lẽ ra về. Thi tưởng hôm sau chàng người yêu sẽ rối rít xin lỗi nào ngờ anh tỉnh rụi! Hình như anh coi việc Thi được phục vụ cho những “ văn nhân thi sĩ” như thế sau khi đã ngồi chầu rìa ngóng chuyện là một việc rất ư bình thường.
Đã thế, có lần người yêu của Thi còn bóng gió: “Bạn anh có đứa nói em… nhạt quá. Chuyện gì cũng không biết, cứ lơ ngơ…”. “Như bò đội nón chứ gì? Anh định nói vậy phải không?” – Thi phản pháo liền và cô cũng nhận ra mình không nên chầu rìa mãi với người khá khác biệt cùng mình về những niềm đam mê.
Với Hùng thì sau hai năm yêu đương anh cũng muốn tiến tới hôn nhân. Nhưng trước những yêu sách của người yêu với rất nhiều “không” như: không sinh con trước ba năm kể từ ngày cưới không đưa người ngoài quê vào ở, kể cả ba mẹ chồng không được kiểm tra tài khoản của nhau nên cuối cùng Hùng đành: “Thôi ta dừng lại, chia tay. Không cưới xin gì nữa”. Anh tâm sự mình bị sốc thật sự trước một người con gái chỉ biết công việc và có phần hơi lạnh lùng!
Những trường hợp tương tự hai cặp trên không phải là ít. Họ còn lệch pha nhau nhiều nữa trong sở thích, tư duy, quan niệm sống… Có người tiếp tục khắc phục sự khác nhau. Nhưng có người đành “thôi ta đứng lại nhường đường em qua…”. Tìm cho mình một người yêu hợp tính, hợp tình thật khó lắm thay?
Theo Tuổi Trẻ
Anh đã quên lời thề cũ...
Lại một mùa Giáng sinh nữa trôi qua mà không có anh bên cạnh. Anh đã xa em thật sao em không muốn tin điều đó là sự thật nhưng sự thật không cho phép em được nghĩ khác.
Video đang HOT
Nhìn thấy người người tay trong tay em cũng khao khát được như họ nhưng giờ chỉ mình em đón Giáng Sinh một mình trong một tâm trạng buồn không có ai bên cạnh.
Mọi người trong xóm trọ thì đi chơi hết chỉ còn lại mình em trong phòng cảm nhận sự cô đơn. Lúc này đây em nhớ anh nhiều lắm không biết anh có nhớ đến em hay không hay anh đã quên em rồi?
Trước khi quen anh tôi là một cô bé nhút nhát, sống thu mình không chịu giao tiếp với bạn bè, tôi chỉ có một người bạn đó là em gái của anh. Có lần tôi đã cùng em gái của anh về nhà chơi, tôi đã gặp anh, một người không mấy đẹp trai nhưng anh rất có duyên ăn nói. Anh đã nở nụ cười thật tươi khi khi nhìn thấy tôi.
Tôi ít giao tiếp với bạn bè, không có khiếu nói chuyện. Nhưng sao khi gặp anh, tôi có cảm giác bình yên và thoải mái đến vậy. Lần đầu tiên tôi có thể nói chuyện với một người khác giới vô tư và tự nhiên như vậy. Lần đầu tiên có người khen tôi cười duyên và còn bảo tôi hãy cười thật nhiều lên như thế mới đẹp em à! Kể từ ngày đó, tôi cười nhiều hơn.
Bên anh, tôi có thể trải lòng những suy nghĩ cảm xúc của mình. Bên anh tôi có thể thoải mái hát cho anh nghe hay nói những tâm sự thầm kín của mình mà bấy lâu tôi chẳng biết sẻ chia cùng ai. Bên anh tôi được là chính mình, tôi không phải giấu giếm những đôi bàn chân không được lành lặn trong những đôi dép kín mu bàn chân nữa,... Tôi cảm thấy thực sự là mình điều ấy thật hạnh phúc.
Tôi còn nhớ Giáng sinh năm ấy. Tôi đã vào nhà anh. Nhà anh hôm đó thật đông người có đầy đủ họ hàng nội ngoại tập trung ở đây. Trong bữa ăn tôi ngồi cạnh anh. Mọi người thấy lạ trước sự xuất hiện của tôi. Anh đứng dậy giới thiệu đây là "vợ cháu".
Khi đó tôi cảm thấy ngượng ngùng đỏ hết cả mặt trước câu nói mạnh dạn của anh. Tôi không biết anh nghĩ như thế nào, nhưng trong lòng tôi thấy vui là lạ. Đến tối anh đã xin phép gia đình đưa tôi đi chơi. Chúng tôi đã chụp rất nhiều ảnh cùng nhau mà đến bây giờ tôi vẫn còn giữ, để khi nào tôi nhớ đến anh tôi lại mang ảnh ra xem.
Lần đầu tiên tôi có thể chụp ảnh tự nhiên và thoải mái đến vậy. Lần đầu tiên tôi có thể khoác tay một người con trai để chụp ảnh. Hôm đó anh đã nhẹ nhàng hôn lên má tôi nồng nàn và dịu ngọt. Tôi cảm tưởng như con tim mình như ngừng đập. Anh cũng biết điều đó và nắm tay tôi thật chặt: "Bé à hãy luôn tin vào tình yêu của anh nhé". Tôi gật đầu gục vào ngực anh như đang hưởng những giây phút được ở bên anh. .
Tôi và anh mới chỉ yêu nhau được gần hai tháng, thì anh phải vào trong miền Nam làm ăn kinh tế. Ngày anh đi anh còn hứa: "Bé à chờ anh về nhé. Anh đi kiếm tiền về cưới bé mà". Miệng tôi cười đấy nhưng trong lòng thì rất buồn, cảm thấy như mất đi tâm hồn của mình. Mỗi người một nơi chúng tôi chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại. Xa anh cuộc sống của tôi như thiếu sự sống. Những ngày tháng cuối cấp 3 cùng với nững áp lực thi cử tốt nghiệp, thi ĐH-CĐ, khiến tôi ngộp thở. Nhưng tôi lại không có anh bên cạnh để quan tâm, chia xẻ.
Rồi những dòng tin nhắn, những cuộc gọi điện cho tôi ít dần. Tôi linh cảm có thấy anh đang thay đổi. Tôi có nghe thấy em gái anh bảo anh ở anh đã có người yêu mới. Nhưng tôi không tin, tôi không muốn tin đó là sự thật. Một tháng liền tôi nhắn tin gọi điện cho anh nhưng không thấy anh trả lời. Tôi chán nản buồn phiền, tôi không thể chú tâm vào học.
Tôi đã từng lấy compa khắc tên anh vào tay mặc cho nó chảy máu và thành sẹo ở tay để khi nào tôi cũng có thể nhìn thấy tên anh. Nhưng điều ấy có nghĩa lý gì khi anh không còn yêu tôi, anh rời xa tôi. Tôi cảm thấy như mất niềm tin vào tình yêu, buồn phiền chán nản. Tôi đã cùng em gái anh uống rượu ở nhà của mình. Tôi không biết mình đã uống bao nhiêu cốc nữa? Tôi say lịm đi, trong cơn say tôi nhớ đến anh, những kí ức về anh chợt ùa về trong tôi. Gọi cho anh một cuộc, hai cuộc, ba cuộc... Nhưng sao tôi đều nghe thấy giọng anh nhưng rồi lại tắt máy đi vì tôi sợ...
Nhưng rồi tôi vẫn quyết định gọi lại cho anh vì tôi cần phải biết một sự thật mà tôi không dám đối diện. Tôi nói hết những thắc mắc bấy lâu về anh. Tôi hỏi anh :" Em và anh bây giờ là hết sao, chúng ta chia tay sao anh". "Em đang say nên chúng ta hãy nói chuyện với nhau vào lúc khác..."- Anh nói. "Em sẽ không yêu anh nữa, em sẽ quên anh đi. Chúng ta chia tay nhau từ đây". Tôi tắt máy và khóc như chưa bao giờ được khóc lúc đó tôi không muốn anh là người nói lời chia tay trước. Anh gọi lại cho tôi nhưng tôi không muốn nghe gì thêm nữa, nếu lúc đó tôi nghe máy thì mọi chuyện liệu có khác đi không
Tốt nghiệp phổ thông tôi quyết định không thi Đại học hay cao đẳng như các bạn. Tôi đã đi làm công nhân vì biết đâu trong đó em có thể gặp anh. Nhưng anh không cho em biết địa chỉ giữa chúng tôi chỉ là những dòng tin nhắn hỏi thăm xã giao như những người bạn.
Thời gian thấm thoát trôi, vậy là chúng tôi xa nhau đã được hơn một năm. Bỗng một ngày tôi nghe tin anh lấy vợ. Tôi được biết anh lấy vợ không phải vì anh yêu cô ấy mà vì gia đình anh ép buộc, bởi anh đã nhiều tuổi bố mẹ anh thì cũng đã nhiều tuổi mong muốn có đứa cháu nội. Gia đình anh không đồng ý cho tôi lấy anh vì chúng tôi khác đạo, nhà anh theo Đạo Thiên chúa giáo còn gia đình tôi thì không.
Sau này tôi mới biết "thực ra anh rất yêu tôi nhưng anh không có sự lựa chọn nào khác". Anh cũng rất yêu tôi nhưng anh không muốn trở thành người con bất hiếu với bố mẹ. Đám cưới anh diễn ra anh cũng mời tôi, cầm tấm thiếp mời trên tay tôi không biết có nên đi hay không. Rồi tôi cũng quyết định đến nhưng chỉ đứng nhìn anh từ xa trao nhẫn cho người con gái khác chứ không phải là tôi.
Đã một năm trôi qua mà tôi không thể xoá được hình ảnh của anh ở trong đầu. Anh bây giờ chắc đang hạnh phúc với người vợ thân yêu của mình. Còn mình tôi cô đơn. Nhiều lúc đâu đó trên đường tôi lại bất chợt gặp ai đó giống anh ngỡ đó là anh nhung tất cả chỉ là ảo ảnh. Nhưng tôi biết thời gian sẽ xoá nhoà hình ảnh anh trong tôi. Tôi sẽ lưu giữ những giây phút đẹp của tình yêu đầu. Tôi biết rồi đến một ngày nào đó tôi sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình
Theo Eva
Em sẽ buông tay anh Em, một đứa con gái rất mạnh mẽ, tự tin, không bao giờ chịu cúi mặt trước một ai, vậy mà em đã dẹp bỏ tự ái sang một bên, chỉ để được sống lại trong những kỷ niệm đẹp, để cảm nhận lần cuối cùng những giây phút bên người mình yêu thương... Khi ngồi viết ra những dòng chữ này, em...