Tình qua phone!
Anh biết không rằng em đã từng nhủ lòng mình rằng sẽ không bao giờ đón nhận một tình cảm của bất kì ai khi em vẫn còn là một sinh viên.
Đã biết bao nhiêu người đến với em nhưng tất cả họ chỉ nhận được một cái lắc đầu.
Em – một cô gái tự nhận mình không xinh đẹp, không thông minh như những người con gái khác. Không hiền dịu hay thuỳ mị nết na như những gì mà người khác luôn nghĩ về con gái. Em một cô gái luôn tự cho mình là mạnh mẽ. Và em cũng như bao người con gái khác cũng có lòng tự kiêu và một chút gì đó là chảnh.
Nhưng anh có biết không em cũng ao ước mình có một người để chia sẻ những lúc em vui buồn lắm lắm chứ. Em cũng thích được nũng nịu đòi quà người yêu lắm chứ. Và em cũng muốn mình là một người con gái như đúng với cái nghĩa là CON GÁI lắm chứ. Và anh có biết không em kiêu em chảnh cũng chỉ bởi vì em muốn anh cứ “đi theo” và “đón chờ” em như những gì mà anh đã từng làm.
Anh một người con trai đặc biệt_ ít nhất là ở trong lòng của em.Người mà em từng nghĩ sẽ không bao giờ là của e. E quen anh qua một người bạn thân của em và em nghĩ rằng quen anh chỉ là cho vui, cho có thêm bạn mà thôi. Em không biết anh có suy nghĩ gì khi bạn em cho anh số điện thoại của em và cũng không biết mục đích của anh là gì. Em chỉ biết rằng trong một buồi chiều mùa đông anh đã gọi điện cho em. Cũng rất kì lạ là không hiểu vì sao em lại nghe máy của anh vì từ trước em không có thói quen nghe điện của những số lạ gọi đến.
Em – một cô gái tự nhận mình không xinh đẹp, không thông minh (Ảnh minh họa)
Cũng chính điều kì lạ đó mà em đã quen anh. Nhưng chắc anh còn nhớ đúng không, cũng trong ngày đó vào buổi tối anh đã gọi điện cho em nhưng em không phải là người bắt máy. Một giọng đàn ông vang lên ở bên đầu dây của em và anh nghĩ rằng đó là người yêu của em. Một thòi gian sau anh không liên lạc với em nữa và em không hề biết nguyên nhân.
Thông qua đứa bạn em mới biết vì anh nghĩ đó là bạn trai của em nên anh đã không dám liên lạc với em nữa. Em một cô gái không muốn ai đó hiều lầm mình dù là một chuyện nhỏ nhặt, thế là em bắt bạn em cho anh số của em lại để một ngày nào đó lỡ như anh gọi cho em để em còn giải thích chứ. Em nhớ lắm cái ngày anh nhắn tin lại cho em, đúng cái ngày mà đội tuyển Việt Nam thắng Philippin 7-1( AFF Suzuki Cup). Em không hiểu vì sao lúc đó tự dưng trong lòng em lại dấy lên một niềm vui khó tả.
Có thể là vì cuối cùng em cũng minh oan được cho mình, cũng có thể em dự cảm được một điều gì đó về mối quan hệ sau này giữa anh và em. E cũng không biết nữa chỉ biết là em rất vui.
Rồi qua những tin nhắn em thấy khoảng cách giữa anh và em được rút ngắn lại – dù biết rằng em chưa hề biết mặt anh.
Video đang HOT
Rồi những buổi tối nói chuyện với anh đến tận khuya, anh làm em cười và em cũng làm anh cười – một lần nữa khoảng cách giữa em và anh lại được rút ngắn thêm.
Rồi cũng có những ngày anh không nhắn tin cho em, lần này thì em thấy mình buồn thật sự và lúc đó em hiểu rõ được vì sao em buồn – dù rằng e chưa hề biết mặt của anh. Anh biết không những ngày không tin nhắn của anh em giống như người vô hồn. Em rất rất muốn nhắn tin cho anh, thật sự là rất muốn. Em không biết đã bao nhiêu lần em cầm điện thoại viết tin nhắn cho anh nhưng rồi em lại xoá nó đi, rồi lại tự giày xéo bản thân mình. Bởi em là con gái, là con gái thì không nên nhắn tin trước cho con trai – em luôn cho là vậy. Chính những suy nghĩ đó mà em đã không chủ động gửi cho anh những tâm tư của em.
Có thể là vì cuối cùng em cũng minh oan được cho mình (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi anh lại mang đến cho em hạnh phúc khi nhận được những cuộc điện thoại mà giọng nói ở bên kia đầu dây không phải là ai khác ngoài anh. Hạnh phúc đến với em không chỉ dừng lại ở đó mà nó cứ lớn dần lên và trọn vẹn khi em có anh là người yêu của em. Em không biết anh có hiểu cảm giác của em không, lúc mà em nghe anh nói anh muốn quan tâm em, muốn làm bạn trai của em, muốn cùng chia sẻ với em những buồn vui trong cuộc sống. Còn em lúc đó em nghĩ mình là người con gái hạnh phúc nhất trên đời, trước mặt em chỉ toàn hoa hồng (tuy em biết rằng hoa hồng có gai). Nhưng em đã không nhận lời ngay, mà em cũng phải giả vờ kiêu một tí chứ dù rằng trong lòng em đã thầm chấp nhận anh rồi.
Em đã ra điều kiện cho anh mà em nghĩ là anh không làm được vì em biết anh phải đi làm mà:
- Nếu Noel này anh vào Huế thăm em thì em sẽ nhận lời anh.
– E nói lời phải giữ lấy lời đấy không được hối hận
– Tất nhiên, em đã nói thì em sẽ làm được.Nhưng anh cũng phải hứa dù em xấu hay như thế nào đi nữa anh cũng không được hối hận nghe chưa?
– Anh sẽ không bao gìơ hối hận dù em có như thế nào. Từ nay trở đi em là người yêu của anh nghe chưa!
Chúng ta hãy cùng nhau dắt tay nhau bước trên con đường tình yêu (Ảnh minh họa)
Và thế là em nhận lời làm người yêu của anh – dù rằng em chưa hề biết mặt anh.
Anh có biết không anh chính là mối tình đầu của em và em hi vọng cũng là mối tình cuối cùng được không anh! Em sẽ không bắt anh hứa với em bất cứ điều gì cả chỉ cần anh hãy luôn ở bên em và cùng em chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống được không anh. Hãy luôn ở bên em nhé.
Em không biết anh có tin vào sự bền vững của tình yêu qua điện thoại không nhưng em thì sẽ luôn tin, luôn tin vào tình yêu mà anh dành cho em như anh tin em. Em sẽ cố gắng thay đổi bản thân để xứng với tình yêu mà anh dành cho em. Và điều quan trọng nhất là em muốn nói với anh là em sẽ mãi yêu anh, mãi là như vậy.
Chúng ta hãy cùng nhau dắt tay nhau bước trên con đường tình yêu mà chúng mình đã chọn nhé anh – dù em biết rằng chúng ta chưa hề gặp nhau
Theo Eva
Trong mơ em luôn nhớ anh
Đêm nay em lại mơ thấy anh - Mối tình đầu của em. Em đã nhủ lòng mình phải quên anh, dù trong giấc mơ. Nhưng càng cố quên anh thì em lại càng nhớ anh.
Dù lúc vui hay buồn, dù hạnh phúc hay khổ đau anh vẫn luôn hiện diện trong suy nghĩ của em. Em nhớ về anh như muốn tìm về chính những kỉ niệm của chúng mình đã có với nhau.
Đã hơn 10 năm rồi còn gì, 10 năm chia cách... mối tình của chúng mình đã trở thành quá khứ, một quá khứ vui buồn, nhẹ nhàng, ... luôn làm em nhớ đến anh. Còn anh, không biết anh có còn nhớ đến em không?
Ngày ấy, em học sau anh một lớp, tình cờ ở một góc quán bên trường, em đã quen và yêu anh. Một tình yêu trong sáng, nhẹ nhàng giữa em và anh đang tiến triển tốt đẹp cùng với sự chứng kiến của nhóm bạn thân em.
Những cái nắm tay nhè nhẹ, một nụ hôn vụng trộm dưới cơn mưa làm em và anh xích lại gần nhau hơn. Ngày ấy, em hạnh phúc lắm, cứ nghĩ yêu nhau là phải lấy nhau, tình yêu là màu hồng... em không có suy nghĩ về mối tình đầu có mấy ai lấy được nhau. Em cứ sống với niềm vui, hạnh phúc trong tình yêu của chúng mình, chỉ được nhìn thấy anh, cùng anh đi dưới mưa là em hạnh phúc lắm rồi, em cứ nghĩ rằng hạnh phúc sẽ và đang nằm trong vòng tay của em.
Phải chi, không có ngày ấy - Ngày anh lên đường ôn thi Đại học, cái ngày ấy em đã khóc nhiều lắm. Ngày ấy, em chẳng có gì tặng anh, ngoài tấm hình em đã chụp với ý nghĩ rằng: tình yêu của em luôn ở bên anh. Em chúc anh lên đường thành công và gặp mọi sự may mắn. Em cũng không nghĩ rằng mình phải xa nhau từ đây.
Nỗi nhớ trong em ngày một da diết, quay quắt, từng phút, từng giờ, từng ngày... em đều chờ tin anh. Anh đã không làm em thất vọng. Anh đã viết thư động viên em, gọi điện cho em... nhưng em lại không dám nghe. Có lẽ bởi em quá nhút nhát nên chúng mình mất nhau từ đây.
Ngày lại qua ngày, tình yêu ngày nào đó đã nhạt dần theo năm tháng cùng với sự xa cách.
Đến hôm nay, em cũng đã có gia đình, có một con trai kháu khỉnh nhưng hình bóng của anh luôn hiện trong tâm trí em. Dù có những lúc em muốn gạt bỏ anh ra khỏi suy nghĩ của em nhưng em không thể. Bới trái tim có những lí lẽ riêng mà chúng ta không thể cưỡng lại được.
Anh ạ, có đôi khi em cũng tự trách mình: Tại sao lại phải nhớ anh chứ? Giữa chúng mình đâu có gì là mặn nồng mà phải ràng buộc nhau, phải nhớ nhau nhiều đến thế? Nhưng có lẽ chính tình yêu của chúng mình nhẹ nhàng, trong sáng nên em đã nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm, kể cả trong mơ em vẫn luôn nhớ đến anh.
Anh! Có phải em là người đàn bà "ngoại tình" không? Em cũng không biết nữa? Nhiều khi em tự trách bản thân mình là người đàn bà "tội lỗi". Dù em không ngoại tình, không dành cho anh sự âu yếm, lời nói dịu dàng, không một sự quan tâm trước mặt nhưng ở trên bước đường đời, em luôn nghĩ về anh, luôn nhìn ngóng anh có được hạnh phúc không?
Mối tình đầu của em! Dù em đã có gia đình, dù em đi tìm hạnh phúc cho riêng mình khi chúng ta mới chia tay nhau được mấy tháng, anh cũng thế nhưng giữa chúng ta có cái gì đó dường như thật gần gũi nhưng lại xa đến nỗi mình không thể cùng nhau hàn gắn vết rạn nứt của một cuộc tình.
Chia tay em, anh cũng quen nhiều người, hết mối tình này đến mối tình khác, tất cả dường như là để khỏa lấp chỗ trống. Bởi anh đã từng nói với em: Anh sẽ không bao giờ quên em. Em cũng thế, chia tay anh, em cũng quen người khác, người ấy chính là chồng em bây giờ. Em thì khác anh, chỉ có mối tình đầu và tình cuối. Tình đầu là anh đấy, còn tình cuối là chồng em bây giờ.
Anh! Viết đến đây em lại cảm thấy mình có lỗi, có lỗi với chính chồng em. Người đã và đang đem đến cho em hạnh phúc, người đã giúp em vượt qua nỗi đau mất anh, mất đi tình yêu đầu đời của em có lỗi với chính anh, mối tình đầu của em. Bởi giờ đây, anh cũng mới lập gia đình, em không được phép xen vào gia đình bé nhỏ của anh, em sẽ chúc phúc cho anh mãi mãi hạnh phúc.
Trên bước đường em và anh không có nhau nhưng em luôn cầu chúc cho anh hạnh phúc. Em sẽ dõi theo bước đường đời của anh đến suốt cuộc đời này. Dù thế nào, em cũng luôn yêu anh, dù yêu anh trong giấc mơ - Mối tình đầu của em.
Theo Eva
10 thuật ngữ công nghệ nên biến mất ngay lập tức Chúng ta đang ngày càng làm ngược lại lẽ thường bằng cách cho ra đời những cái tên kỳ quặc cho sản phẩm mới và lạm dụng thuật ngữ ấy đến khi nào mất hết ý nghĩa gốc vốn có. Ắt hẳn ai cũng biết một từ hay thuật ngữ mới ra đời luôn với mục đích tạo ra nghĩa mới dễ hiểu...