“Tính mạng bồ và con anh đang ở trong tay tôi”
Bận rộn với công việc ở phòng khám là thế, ấy vậy hôm nào Liên cũng tranh thủ về sớm lo cơm tối cho chồng con cái kiểu. Ai cũng bảo Tấn tốt số khi cưới được người vợ vừa giỏi kiếm tiền lại đảm đang như Liên, nhưng anh phớt lờ mà bĩu môi nói.
- Cái “của nợ” ấy tốt đẹp gì. Mái già rồi sớm phải thay thôi, là bác sĩ phụ khoa ấy vậy cô ta làm phát ra 2 đứa con gái, không sinh nổi 1 mụn con trai thì nên cơm cháo gì.
Nghe câu đó của Tấn, ai cũng lắc đầu khi anh coi thường vợ 1 cách tàn nhẫn như vậy. Hết lòng vì chồng con là thế, thế nhưng Liên luôn nhận được lời cáu gắt, chửi bới thậm tệ của chồng mỗi khi 2 vợ chồng đụng mặt nhau. Không muốn cãi nhau con cái sẽ buồn, Liên chọn cái im lặng và chịu đựng để mọi chuyện êm thấm.
Thế rồi 1 ngày nọ Liên vô tình bắt gặp chồng đưa gái vào nhà nghỉ, 2 người họ còn ngang nhiên ôm hôn nhau trước cửa nhà nghỉ 1 cách công khai khiến Liên sốc lắm. Đặc biệt lúc người phụ nữ kia quay mặt ra, Liên á khẩu nhận ra ả bồ của chồng không ai khác chính là khách quen của phòng khám cô. Cô ta đang mang thai tháng thứ 5 và tháng nào cũng đôi lần đến phòng khám cô kiểm tra thai điều đó.
Ảnh minh họa
Cười khẩy khi biết chồng ngoại tình và biết ả ta là ai thay vì lao vào đó đánh ghen Liên lại bỏ về nhà coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Đến hẹn, ả bồ của Tấn lại đến phòng khám của Liên khám thai định kỳ. Và biết được đứa bé này là “sản phẩm” của mối quan hệ bồ bịch của chồng, Liên uất hận lắm nhưng lại chăm sóc cái thai đó thật tốt. Cô đánh ủ mưu đánh ghen 1 cách thông minh, không tốn chút sức lực. Cô sẽ khiến cả chồng lẫn ả bồ kia phải quỳ lạy dưới chân cô xin tha thứ.
Sau 9 tháng, Thu (bồ của Tấn) trở dạ sắp sinh. Người nhà ả ta đưa đến chỗ Liên đẻ mà không có mặt Tấn (lúc này Tấn đang đi công tác ở Hà Nội). Khám qua cho Thu, Liên đi vào trong chụp tờ giấy này rồi gửi qua tin nhắn cho chồng.
Video đang HOT
Vừa nhận được tin nhắn hình ảnh của vợ, Zoom lên xem Tấn tái mặt khi thấy phiếu siêu âm thai, cái thai không được cho lắm và kèm theo lời nhắn của Thu: “Mạng sống của bồ và con anh đang ở trong tay tôi, tôi có nên nhân cơ hội này để trả thù anh không nhỉ?”.
Sợ hãi và không hiểu sao Thu lại đi đẻ ở chỗ Liên, Tấn gọi điện cho Liên nhưng toàn thuê bao. Sợ vợ nhân cơ hội này trả thù anh, Tấn vội vàng về quê nhanh lập tức. Đến nơi, Tấn tái mặt khi nghe bồ la hét, kêu đau. Không suy nghĩ gì, Tấn đập cửa phòng đẻ cứ thế lao thẳng vào bên chồng quỳ sụp xuống ôm chân vợ mà khóc lóc:
- Vợ ơi, anh xin em, anh lạy em. Em đánh chửi anh, hành hạ anh bằng cách tàn nhẫn nào cũng được. Nhưng anh xin em, xin em hãy cứu cô ấy và đứa bé được không? Đứa bé nào có tội tình gì, xin em hãy cứu nó. Anh biết em hận anh đến tận xương tủy, nhưng 1 lần bỏ qua cho anh được không? Tại vì anh khát con trai nên mới ngoại tình.
- Cái gì? Bác sĩ Liên là vợ của anh sao? – Ả bồ dù đau đớn nhưng cũng tái mặt, choáng váng khi thấy Tấn cầu xin Liên.
- Đúng vậy? Tôi là vợ anh Tấn, là người đàn bà mà cô đã cướp chồng của tôi, muốn soán ngôi tôi đây. Cô bất ngờ đúng không? Chính tôi đã chăm lo cho cái thai của cô 9 tháng qua và giờ thì đón nó ra đời…
- Chị, em lạy chị, em van chị. Chị muốn đánh ghen, trả thù em thế nào cũng được. Em xin chị hãy cứu con em. Đứa bé không có tội, nó là cả nguồn sống của em. Em hứa sẽ không quan hệ với chồng chị, không bắt anh ấy chịu trách nhiệm về đứa bé này. Em sẽ trả chồng cho chị. Cứu con em đi chị, em chết cũng được!
- Vậy ư? Vậy tôi hỏi 2 người câu này nhé? Nếu 2 người là tôi trong hoàn cảnh này, 2 người có cứu kẻ đã cướp chồng mình không? Có tha thứ cho con giáp thứ 13 hay không?
- Em… em…
- Anh… anh biết điều này là rất khó. Nhưng anh xin em, hãy cứu đứa bé rồi sau đó em trừng phạt anh thế nào cũng được.
- Đủ rồi, đưa anh ta ra ngoài!
Liên kêu bảo vệ kéo Tấn ra ngoài, và bắt đầu giây phút đỡ đẻ cho tình địch. Phút giây đấy, ai cũng như ngừng thở, lo sợ về hành động của Liên. Và mọi người đều nghĩ trong tình huống này Liên sẽ trả thù cá nhân, thế nhưng hơn tiếng sau Liên trở ra bế thằng cu đỏ hỏn trên tay trao cho Tấn nhếch mép.
- Cục vàng của anh đấy. Nó ổn rồi, không sao cả. Cô bồ của anh thì vẫn còn rất yếu, bao giờ tỉnh lại mới vào thăm được. Đơn ly hôn tôi để trong bàn làm việc của tôi rồi đấy, anh về nhà ký vào rồi dọn đi ngay lập tức.
- Vợ… em cứu bồ và con anh ư? Em đã bỏ qua hận thù cá nhân, dốc sức cứu tình địch của mình ư?
- Tôi chỉ làm hết trách nhiệm của 1 bác sĩ thôi. Còn việc cá nhân thì cả đời này tôi không bao giờ tha thứ cho anh!
Đi thẳng về phía phòng thay đồ, Liên ngồi sụp xuống òa khóc nức nở. Cô không biết sao mình lại có thể bỏ qua tất cả để cứu mẹ con cô ta như vậy? Liên đã làm 1 chuyện ngược đời mà chính bản thân cô không tin nổi. Ly hôn chồng là đồng nghĩa nhường chồng cho Thu, Liên hận và tự trách bản thân lắm. Nhưng giữ người đàn ông tệ bạc đó bên mình chẳng khác gì Liên tự lấy dao đâm mình cả. Cô chấp nhận buông bỏ để làm lại tất cả, tìm lại bình yên và hạnh phúc cho mẹ con cô.
Theo Iblog
Bệnh tật khiến tôi chẳng còn được thực hiện những điều mơ ước nhỏ nhoi
Tôi có thể sẽ không thể có em bé sau này, đồng nghĩa với việc khước từ quyền làm mẹ chính đáng.
Ảnh minh hoạ
Tôi, một cô gái bình thường như bao cô gái khác ngoài kia. Tôi lớn lên từ vùng quê nghèo khó nhưng quyết tâm lớn nhất là bám theo con chữ. Tôi nhận ra hoài bão của mình phải xây dựng bằng kiến thức. 12 năm ngồi ghế nhà trường, 4 năm trên giảng đường đại học, đó là những năm tháng rực rỡ của cuộc đời tôi. Có lẽ điều không bao giờ tôi hối tiếc là tin vào những việc mình chọn lựa và quyết định. Nói cho cùng với một đứa con gái thấp bé và không lấy gì là xinh đẹp như tôi thì gia đình và sự học chính là niềm tự hào vô bờ bến. Có nhiều người nghĩ chỉ học đại học thôi có gì đáng tự hào đâu nhỉ? Nhưng với tôi để được đến trương như thế ba mẹ đã đổ bao nhọc nhằn và mồ hôi của gần 20 mấy năm ròng rã, chỉ cần nghĩ đến thôi nước mắt tôi đã chực trào ra.
Tôi ra trường và xin vào làm ở công ty phần mềm, lương ban đầu không cao nhưng tôi vẫn làm vì muốn tích lũy kinh nghiệm và hơn nữa là để trang trải một phần cuộc sống. Hai tháng trôi qua, những tưởng mọi thứ đều tốt đẹp, cuộc sống tôi bấy giờ không nhiều tiền nhưng ổn và tôi thấy điều đó thật tuyệt vời. Tôi thường xuyên có những cơn đau bụng không rõ nguyên nhân kéo đến nhưng nó sẽ tự hết nếu kiên trì chịu đựng. Tôi không bỏ bê sức khỏe, đi khám bác sĩ làm xét nghiệm và bảo không có gì bất thường. Thế nhưng các cơn đau của tôi ngày càng dày lên và dài hơn. Tôi uống thuốc giảm đau riết thành một thói quen kiểu bị nghiện.
Rồi cuối cùng, tôi cũng biết căn bệnh của mình, quá trễ để giữ lại một bên thận, nó bị hư hoàn toàn. Chán và bi quan là hai điều tôi luôn cố gắng mà bản thân không thoát được. Tôi ghét thấy người thân nhìn mình lúc mệt mỏi đau đớn. Ba sẽ quay đi, mẹ sẽ lại khóc và tôi thấy mình thật tệ. 20 mấy năm chưa hề làm gì cho ba mẹ, giờ lại là gánh nặng khiến ba mẹ phải mỏi mệt. Như thế có được liệt vào một dạng của bất hiếu không? Nhìn thẳng thực tế thì tôi không chết ngay nhưng có thể nó sẽ mòn mỏi ăn tàn hết mọi sức lực và tuổi trẻ. Niềm hăng say và nhiệt huyết của tôi, còn ước mơ, còn bao nhiêu thứ phía trước mà. Tôi có thể sẽ không thể có em bé sau này, đồng nghĩa với việc khước từ quyền làm mẹ chính đáng. Tôi sợ thiếp đi thì ngày mai lại không dậy, sợ mình không đủ dũng khí mà đối diện, sợ bản thân sẽ trốn chạy thực tế. Mong nhận được sự từ bạn đọc.
Theo VNE
10 lý do 'ngụy biện' khiến nàng bất chấp tất cả quay lại với người cũ Thử nghĩ xem, có phải khi muốn quay lại với người cũ trong thâm tâm bạn luôn có những lý do này? Người yêu cũ và những chuyện trong quá khứ vốn là điều gì đó... rất khó nói, rất khó giải thích được. Mỗi khi nhắc tới họ, dường như "dân tình" có vô vàn chủ đề để "tám chuyện" không biết...