Tình đầu trắc ẩn!
Trải qua bao buồn vui, thăng trầm của cuộc sống, với những khó khăn trong công việc, với bao người tôi gặp, những giai đoạn khó khăn về sức khỏe …
lắng đọng lại trong tim luôn là hình bóng của anh-mối tình đầu đầy ngọt ngào và ấm áp mà anh dành cho tôi.
Tình yêu đó của anh giúp tôi luôn đi đúng hướng trong cuộc đời này!
Tôi biết mình yêu anh khi đã chia tay anh. Nhiều khi yêu mà mình không nhận ra là mình đã yêu!
Đêm qua nước mắt lại lặng lẽ chảy nhẹ tràn trên má, bởi vì tôi nhớ anh, cũng khoảng mùa thu này của chín năm về trước, tôi bước vào năm đầu tiên Đại học, cũng là khoảng thời gian đẹp đẽ của cuộc đời tôi mở ra, khoảng thời gian đẹp của tình yêu tôi- tình yêu tôi gặp anh.
Tôi biết mặt anh sau gần tháng ở gần phòng (!), đó là một lần tình cờ anh đi ngang phòng tôi, tôi ngoái nhìn ra, thấy người này hôm nay mình chưa thấy có mặt ở đây, với theo, tôi hỏi: “bạn ơi, bạn có phải tên là N. k ?”, anh quay nán lại nhìn tôi và nói: “phải bạn ah, có gì không bạn ?”, tôi nói tiếp: ” tối qua có một anh đến thăm bạn và hỏi có ai tên N. ở đây không ? tôi không biết bạn nên trả lời là hình như không …., có anh đó hỏi thăm bạn đấy.”. “cám ơn bạn!”, anh trả lời thân mật, chất giọng của một chàng trai người Bắc kèm với nụ cười hiền bẽn lẽn.
Chỉ vậy thôi, chúng tôi là bạn bè trong lớp học, về phòng trọ tôi cũng chỉ quẩn quanh với phòng nữ của mình, lúc đó tôi còn nhỏ, tính tôi ít nói, ít tiếp xúc nên nhẹ nhàng, lặng lẽ với việc học và cuộc sống nhẹ nhàng của mình. Anh là người đã tiến gần đến với tôi tự lúc nào không biết …
Một năm sau, chúng tôi gần nhau hơn, hay ở cạnh nhau hơn, nói chuyện cùng nhau nhiều hơn,…. Hai đứa đã có tình cảm với nhau, tiến đến nhau gần hơn và nụ hôn đầu tiên của một người con trai đầu tiên tôi nhận được, anh hôn tôi, cái gì đầu tiên cũng nhớ mãi!
Tinh yêu bắt đầu từ hai phía và họ sẽ tìm đến nhau…, có cần một câu nói ngỏ lời và đồng ý không nhỉ ?
Anh không chiều chuộng quá, không phải đợi chờ, không phải lúc nào cũng ở cận kề nhau nhưng anh ý nhị và biết cách để thể hiện tình cảm với người anh yêu thương. Tôi cảm nhận nhẹ nhàng tình sâu lắng của anh. Cách đơn giản, tự nhiên và gần gũi của anh len lỏi vào trong ngóc ngách con tim tôi, thương anh cũng bởi những nhẹ nhàng, ngân nga như vậy!
Video đang HOT
Anh được anh chị ở đây yêu mến bởi tính ngoan hiền, lễ phép được bạn bè thương bởi sống tốt với mọi người. Người con trai tôi thương cũng phải được mọi người yêu mến. Anh ấy không phải chỉ biết yêu thương tôi mà còn phải biết sống cuộc sống của mình, và anh là như vậy.
* * *
Em nhớ…
Một lần em đạp xe về nhà, tự dưng em thích, dù nhà em cách gần 30 cây số nơi đây. Anh không nói gì, không la em, tối anh gọi điện về nhà em, chỉ nói với em, ” ừ, không có gì … mai coi chừng xổ đùi nghe”. Anh đã nghĩ được đến điều đó, em có nghĩ được tới đó đâu. Anh thích xem đá bóng, con trai mà, không có gì để xem, em ngồi trong căn tin xem một mình. Anh đến dẫn em ra xem màn hình lớn, nơi có nhiều người đang cùng xem và cùng xem đá bóng với anh.
Em nhớ…
Anh ngồi đợi em trước hiên gần phòng em, mỗi khi em về nhà và gần lên tới phòng. Trời mưa, em phơi đồ, về phòng không kịp, tới phòng, quần áo đã ở trong phòng khô ran rồi! Những chuyện này không ai không làm được, nhưng đối với em nó rất chân thật, thân tình, không cầu kì, màu mè hay phải tỏ ra thế này, thế nọ, thế kia. Lần ăn cơm chung với H, anh P, anh V, anh và em, ăn xong, anh nói em ra rửa chén tiếp H, em im lặng, anh xắn tay áo bưng chén ra rửa tiếp H, em nhìn anh cười âu yếm.
Em nhớ…
Đôi mắt anh và cả cặp chân mày nữa! Chưa có người con trai nào nhìn em âu yếm như anh đã nhìn em đâu! Chưa có người con trai nào nhìn em trìu mến như vậy!
Anh hay chỉ dạy em điều nọ, điều kia… những điều hay, điều dở, anh thường tập em biết sử dụng tay trái của mình thay vì chỉ thuận tay phải. Em quên chút là anh đổi tay trái cho em. Anh nói, ” nên biết sử dụng cả hai tay.”
Giờ em có thể sử dụng tay trái ( dù em vẫn thuận tay phải, anh ạ! ).
Em nhớ cái nắm tay ấm của anh, tay em khi chưa được anh nắm lấy, rất lạnh. Và điều này đã mang vào trong giấc mơ của em, những khi …, cuộc sống này làm em mệt nhoài.
Anh nói, ” em nên để tóc dài, qua vai một chút”, tóc vẫn ngắn. Bây giờ, em để tóc dài, dài qua vai nhiều lắm, em để tóc dài lâu rồi anh, từ ngày mình xa nhau cách đây 7 năm!
Khi em khóc, nước mắt đổ như mưa, sụt sụi …, anh cũng không biết sao …, chỉ biết hôn lên những giọt nước mắt em, có người con trai nào hôn những giọt nước mắt của bạn gái mình, khi em dừng khóc là má em cũng không còn vương giọt mắt nào.
Nhớ có lần ai đó đã lén đặt nhành hoa hoàng hậu trên bàn học của em. Em hỏi mãi, anh mới thừa nhận. Nhớ lần sinh nhật em…. Nhớ lúc đi chơi ở Cần Thơ…, nhà sách, móc khóa hình trái tim, nửa trái tim của anh, nửa kia anh đưa em giữ, bến Ninh Kiều… Nhớ khi em chở anh trên chiếc xe đạp…. Mùa hè xanh …
Khi mình chia tay….
Nhớ khi em quyết chuyển chỗ ở trọ để xa anh, để quên anh, … , mỗi chiều, anh đến đánh bóng trước sân nơi em ở, sau này, anh nói với em, chỉ để được nhìn thấy em, em nhói lòng!
Nhớ lúc làm tiểu luận, anh vẫn lo cho em, đưa em bài vở và những tư liệu mà anh tìm được để em tham khảo, chép sẵn vào USB cho em, dù lúc đó mình đã xa nhau …
Nhớ khi anh đi chơi cùng lớp ở Vũng Tàu, sau khi lớp mình đã hoàn thành kì thi cuối để chuẩn bị ra trường. Em không đi được, về, anh mua 2 cái móc khóa, một hình nam và một hình nữ, một cho em và một cho anh, dù ở đâu anh cũng nhớ…, trong bao người không đi được, có ai nhớ, sao anh lại chỉ nhớ có em, hở anh yêu thương?
Nhớ khi em đi làm, anh đã về làm ở đây với em, làm cùng ngành và cách em không xa, dù anh ở tỉnh khác,…
Nhớ do công việc nên em có quyết định chuyển chỗ làm, anh đã đến thăm em, dù thời gian qua, dù anh đã ở rất gần em nhưng anh vẫn chưa xuất hiện. Và như đây là lần cuối em có thể được gặp anh.
Anh luôn ở đâu đó quanh em và giúp em. Người ta chỉ làm những điều khi còn ở bên nhau, còn là của nhau, anh làm cho em tất cả bằng tấm lòng của mình, âm thầm, luôn ở sau em, luôn giữ cho em những điều tốt đẹp nhất có thể, không làm em bị tổn thương, anh luôn nhận phần thiệt thòi về mình.
Em chỉ biết vô tư nhận, anh thì luôn trao. Em vô tâm quá!
Nông nổi và bồng bột…
Em nhớ anh nhẹ nhàng, dai dẳng….
Nếu có một điều ước thần kỳ, em ước, được nhìn thấy anh, được ôm anh nồng ấm dù một lần nữa thôi N ah!
Hãy biết trân trọng và giữ gìn những điều mình đang có. Có khi đến một lúc nào đó mình khắc khoải để gặp một người cũng là không thể. Nỗi nhớ đó thật sự khủng khiếp. Chỉ để nhìn thấy thôi là điều không thể.
Bây giờ, em sống yêu thương và bao dung, gần gũi như tấm lòng của anh vậy, dù đôi khi cuộc sống này có những người đã từng làm em tổn thương! Tình yêu không chỉ nói một tiếng yêu, phải không anh? Mà còn là tấm lòng vì người mình yêu thương, chỉ dạy những điều hay điều dở cũng bằng tình yêu thương, phải không anh!
Em không chỉ muốn viết về anh như một kỉ niệm, mà em muốn viết về anh bằng một sự trân trọng một tình cảm, một tấm chân tình, một tấm lòng, bởi, cuộc sống ngày nay tấp nập, hối hả, em biết, không phải con người tất cả đã thay đổi, nhưng anh ơi, cuộc sống thực dụng khiến lòng người có thay đổi, và trong số đó có những người lướt qua, sống ích kỉ, làm tổn thương người khác mà như không thì tấm lòng của những chàng trai như anh là điều quí giá!
Em may mắn vì đã có một tình yêu đẹp-một tình yêu đầu đẹp để em biết sống tốt và luôn đi đúng hướng trong cuộc đời này.
Theo Eva