Tình đầu toan tính
Người ta có câu: “Tình cũ không rủ cũng tới” và bố tin đó là định mệnh an bài để hai người gặp lại nhau sau ngần ấy năm xa cách.
Bố im lặng nhìn vạt nắng quái cuối chiều trên khung cửa sổ nhỏ. Mái tóc hoa râm của ông run rẩy trước cơn gió đầu đông se lạnh. Bố ngồi đó từ rất lâu, không hề biết tôi đứng nhìn và xót xa thương ông.
Mẹ dọn dẹp tất cả đồ đạc và sống một mình ở căn hộ nhỏ nơi ngoại vi thành phố. Bà đã khóc và tột cùng giận dữ, bất chấp sự van xin, ngăn cản của tôi. Trong ý niệm của tôi, gia đình tôi vô cùng hạnh phúc và thực tế như vậy. Tôi nhớ cũng ngày cuối tuần, cả nhà cùng xì xụp trong căn bếp nhỏ, cùng nấu nướng, hàt hò, hoặc cùng về thăm nhà nội, ngoại. Nhìn những cử chỉ bố mẹ dành cho nhau, tôi – cô gái 24 tuổi là tôi không ít lần thầm ghen tỵ. Dù mái tóc của bố mẹ tôi đã điểm bạc, những nếp nhăn cũng đã xuất hiện trên má nhưng tôi luôn cảm nhận được sự quan tâm, tình yêu của bố mẹ trong từng hành động nho nhỏ, cho tới cả ánh mắt tin cậy. Tôi ước ao, sau này có được một người chồng tốt bụng, chu đáo như bố. Nhưng quả thật cuộc sống này chẳng có gì hoàn hảo, và những điều tôi hằng tôn thờ, tin tưởng bỗng một ngày sụp đổ dưới chân tôi.
Hôm đó, sau giờ tan sở, tôi trở về tổ ấm của mình, mở cửa bước vào nghe thấy tiếng rơi vỡ của đồ đạc phát ra từ phòng bố mẹ. Hoảng hốt, tôi chạy vào phòng bố mẹ, bồ cúi gằm mặt, ngồi yên lặng trên chiếc giường nhỏ, còn mẹ tóc tai rũ rượi và nước mắt đua nhau rơi. Nhìn thấy tôi, như thể nỗi ấm ức trong mẹ càng được đẩy lên cao trào, mẹ khóc nức nở, mẹ không ngừng: “Con ơi, mẹ mất tất rồi. Cuộc đời thật bất công với mẹ”. Lạ lùng trước những lời mẹ nói, càng lạ lùng hơn trước sự im lặng tới tuyệt đối của bố, dù chưa hiểu chuyện gì, nước mắt tôi đã kịp chan hòa.
Ngay tối hôm đó mẹ dọn đồ đạc, chuyển tới căn hộ nhỏ ở ngoại thành – nơi nghỉ dưỡng của gia đình tôi mỗi dịp cuối tuần. Tôi không sao ngăn cản được bước chân và sự giận dữ tột cùng đang dâng lên trong lòng mẹ. Quay sang cầu cứu bố, vẫn là sự im lặng đáng ghét. Tôi biết tính ông xưa nay, chưa bao giờ bố khiến mẹ tức giận khủng khiếp như vậy, càng không bao giờ để mẹ một mình ra khỏi nhà vào lúc nửa đêm khuya, nhưng lần này thì khác. Những nếp nhăn đau khổ trên trán ông ríu vào nhau, cả đêm ấy bố đốt thuốc – thứ ông đã bỏ cách đây gần chục năm trời.
Cả đêm ấy tôi không ngủ được, tôi muốn hỏi ông cho ra nhẽ nhưng nhìn nỗi day dứt xen lẫn ân hận của bố, tôi chờ đợi bố sẽ chủ động kể cho tôi nghe. Sáng sớm, tôi bước vào phòng bố, dường như cả đêm ông cũng không ngủ, chiếc gạt tàn đầy đầu lọc, tàn xám vương vãi khắp chiếc bàn nhỏ, đôi mắt bố trũng sâu, mệt mỏi. Chỉ sau một đêm, tôi thấy bố già đi bội phần. Những giọt nước mắt mòn mỏi của bố rơi xuống, chen ngang những lời nói đứt quãng. Bố bắt đầu kể về nguyên nhân khiến bố mẹ tan tác, nguyên nhân mang tên một người phụ nữ. Đó là mối tình đầu của bố, cô ấy trở về sau hơn 20 năm xa cách. Bố kể, bố và cô ấy lớn lên bên nhau và cùng nảy sinh những tình cảm trong sáng, thuần khiết. Cả hai đều chung ước mơ về cuộc sống hạnh phúc, xum vầy có bầu có bạn. Nhưng tình cảm của bố và cô ấy bị ngăn cản quyết liệt từ phía ông nội, bởi ông vẫn mang nặng tư tưởng phong kiến, nói nhà cô không môn đăng hộ đối với gia đình ông. Ông nội đã dùng những lời lẽ miệt thị nặng nề khiến cô bị tổn thương. Rồi ông chuyển cả gia đình lên thành phố, tình yêu của chàng trai trẻ mới lớn của bố không đủ sức cản phá lại định kiến và ngăn cản phía gia đình. Bố tôi bắt đầu một chương đời khác, nghe đâu cô ấy cùng gia đình chuyển vào Nam mưu sinh. Đám cưới bố, cô ấy hay biết nhưng không tới dự. Lần gặp nhau đầu tiên sau 20 năm xa cách chính là cuộc gặp gỡ giữa hai chủ doanh nghiệp để thỏa thuận hợp đồng. Cô ấy giống như bố – trở thành nhà doanh nghiệp thành đạt, có tiếng vang trên thương trường. Bố không khỏi bất ngờ, người con gái nhỏ bé, yếu đuối ngày xưa giờ đã trở thành một người phụ nữ thành đạt, xinh đẹp, quý phái. Bố ngây người nhìn cô ấy, không thể tin vào mắt mình. Người ta có câu: “Tình cũ không rủ cũng tới” và bố tin đó là định mệnh an bài để hai người gặp lại nhau sau ngần ấy năm xa cách.
Bố tin đó là định mệnh an bài để hai người gặp lại nhau sau ngần ấy năm xa cách… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Một lần sau buổi liên hoan công ty chúc mừng hợp đồng kí kết thành công và hứa hẹn một tương lai xán lạn trong dự án hợp tác chung, bố và cô ấy gặp nhau tại bữa tiệc. Có vẻ hơi quá chén, cô ấy đã gặp riêng bố và kể về quãng đường vật lộn mưu sinh để có ngày hôm nay. Bố đã khóc, thương người con gái nhỏ bé phải đánh đổi quá nhiều: hạnh phúc, tuổi trẻ – thứ vĩnh viễn không bao giờ tìm lại được, để dấn thân trên con đường sự nghiệp. Bố kể về gia đình hiện tại, ông hạnh phúc, hài lòng với những gì đang có, nhưng đột nhiên cô ấy ôm chầm lấy bố, khóc lóc và trách cứ bố đã bỏ rơi cô ấy, nếu ngày xưa bố nắm tay cô ấy đủ chặt, có lẽ hai người đã không phải gặp lại nhau trong hoàn cảnh trớ trêu thế này. Nước mắt – vũ khí lợi hại của phụ nữ thật sự khiến bố tôi gục ngã. Ông tự trách bản thân quá yếu đuối, quá phụ thuộc vào ông nội để giờ đây ngậm ngùi trong nuối tiếc. Giống như các cặp đôi khi yêu, một khi sóng tình dâng lên, khó có thể nhấn chìm nó xuống, đằng này lại là tình yêu cả thời trai trẻ của bố, bố miên man trong tình ái.
Bố bảo, hơn 20 năm sống bên mẹ, có thi thoảng cảm xúc nhớ thương tình đầu trỗi dậy, nhưng ông đều dìm nó xuống được, bởi ở mẹ chẳng có điều gì đáng chê trách, bố hạnh phúc khi có mẹ trong đời. Mẹ là phụ nữ tuyệt vời – bố vẫn thủ thỉ với tôi mỗi khi nhìn mẹ lúi húi trong bếp, tôi nghĩ bố yêu mẹ rất nhiều. Nhưng từ khi gặp người phụ nữ năm xưa, bố ít nói hơn và thường nghĩ ngợi suy tư. Mẹ cảm nhận sự thay đổi trong suy nghĩ của bố vì mẹ tinh tế, nhưng mẹ không tìm được lý do vì sao bố trở nên kì quặc – khác bố – người chồng hơn 20 năm mẹ cùng chung sống.
Trong khi mẹ giản dị, ân cần, đúng tuýp người phụ nữ của gia đình thì người phụ nữ năm xưa ngọt ngào, thông minh, đài các thổi vào bố một luồng gió mới, cộng với những tình cảm thời trẻ trai của ông sống dậy, bố gục ngã. Cô ấy nói trở về để được gặp lại bố, sẵn sàng chấp nhận là người phụ nữ bí ẩn đứng trong bóng tối, lặng lẽ bên cạnh cuộc đời bố. Những giọt nước mắt, những lời lẽ thoảng nhẹ như khói đủ khiến bố đeo đẳng, day dứt. Nhưng phụ nữ tham lam, họ không chịu an phận sống trong yên lặng, cô ta cũng thế. Cô ấy đã tới tìm mẹ và đề nghị mẹ buông tha cho bố để bố và cô ta được về chung sống với nhau. Mẹ không tin vào tai mình, mẹ muốn được nghe những lời đó từ chính miệng của bố. Bố im lặng khi mẹ hỏi ông còn tình cảm với người đàn bà kia không, bố không muốn nói dối mẹ và không muốn lừa gạt chính bản thân mình, bố chọn cho mình sự câm nín. Đó chẳng khác nào câu trả lời rõ ràng và ngay đêm đó, mẹ nước mắt lưng tròng tức tưởi bỏ đi.
Tôi thường xuyên tới thăm mẹ nhưng mẹ muốn ở một mình để ngẫm nghĩ lại mọi chuyện đã qua. Mẹ không hỏi thăm về bố dù chỉ một lời, nhưng tôi biết những câu kể có vẻ bâng quơ của tôi về ông vẫn được mẹ nghe không bỏ sót một từ. Còn bố, từ ngày mẹ bỏ đi, bố héo hon, mệt mỏi và già đi trông thấy. Chiều đi làm về, ông nhấp nhổm không yên và ngay tối đó, bố lái xe về phía ngoại ô thành phố tìm mẹ. Khi tôi đến nơi, bố đã ở trong nhà từ lúc nào, bố mẹ đang nói chuyện. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy bố đau khổ như thế. Hai tay ông ôm chặt đầu, nức nở nói: “Cô ấy quay trở lại là muốn phá nát gia đình chúng ta. Cô ấy thừa biết tình cảm anh hằng chôn giấu vẫn còn đọng lại và sẵn sàng lợi dụng điều đó để đẩy em xa anh. Anh đã nhìn thấy những toan tính nơi người đàn bà quyền lực đó, cô ấy khác xưa rồi, không phải người con gái anh si mê thời 19, đôi mươi nữa”. Bố nói bố cần có mẹ, mẹ mới thật sự khiến cuộc sống của bố có ý nghĩa. Bố tạ lỗi với mẹ, bố và mẹ cùng khóc rồi họ ôm chầm lấy nhau, nghẹn ngào, mừng tủi sau cơn sóng gió ngập trời.
Tôi đứng bên ngoài cánh cửa khá lâu, nhẹ nhàng khép cánh cửa lại. Có lẽ sự xuất hiện của tôi lúc này sẽ trở thành vô duyên, phá bĩnh cuộc đoàn tụ của bố mẹ sau những lung lạc, cản trở, hiểu lầm, ngộ nhận. Tôi lái xe trở về thành phố, gió lùa qua tóc rối, lòng nhẹ bẫng, sóng gió qua đi, tổ ấm của tôi lại vững chãi hơn bao giờ hết.
Theo PLXH
Bị phụ tình... vì bố mẹ làm ruộng
Chỉ vì bố mẹ tôi làm ruộng mà anh đã bỏ tôi không một chút tiếc thương... (Ảnh minh họa)
"Hoàn cảnh của hai đứa mình chẳng hợp nhau đâu. Giá như nhà em ở Hà Nội! Giá như bố mẹ em đều làm nhà nước thì chắc chắn sẽ có được tình yêu giữa chúng mình!..."
Chào Ban biên tập chuyên mục Tâm sự!
Hôm qua, sau khi đọc được bài viết " Em ở đây trong thế gian này ", tôi cũng muốn gửi những dòng tâm sự chia sẻ của mình với độc giả của chuyên mục và người đàn ông trong bài viết ấy!
Tôi là một cô gái bình thường trong một gia đình cũng rất bình thường. Tuy tôi không xinh đẹp sắc nước hương trời nhưng cũng chẳng đến nỗi khó nhìn quá. Tôi đang làm cho một công ty của Trung Quốc nên thi thoảng, tôi phải lên hải quan để làm thủ tục nhập hàng từ Trung Quốc về. Có một lần do nhân viên hải quan bên công ty tôi nghỉ ốm nên tôi đã đi làm thủ tục thay cho anh ấy.
Khi tôi đến nhận lại tờ khai hải quan, cán bộ làm việc với tôi bảo tôi ghi lại số điện thoại của mình vào đó để có gì vướng mắc, hải quan sẽ liên lạc. Tôi không tin những gì anh ta nói nhưng lúc đó, do đã muộn nên tôi đành ghi lại số điện thoại của mình vào đó.
Chiều muộn hôm ấy, anh đã nhắn tin cho tôi hỏi han rất nhiều. Và từ tối hôm đó, ngày nào anh cũng gọi điện cho tôi gần hai tiếng đồng hồ để hỏi han công việc và tâm sự. Anh tỏ ra rất quan tâm đến tôi và khi tôi kể cho anh nghe về chuyện anh phó phòng công ty cũ của tôi cũng vì biết cô gái mình đang theo đuổi là con nhà nghèo nên đã rũ bỏ cô ấy không một chút luyến tiếc. Anh ấy nói với tôi rằng " Anh yêu ai thì anh cũng chẳng bao giờ tính toán vụ lợi đâu". Rồi anh ấy hỏi về gia đình tôi, hỏi bố mẹ tôi làm gì? Các bác, anh chị em tôi làm gì?... Tôi cảm thấy nghi ngờ anh " Vì sao mới quen nhau mà anh ta đã hỏi kĩ về gia đình mình như vậy?" nhưng tôi cũng thật thà trả lời: " Bố mẹ em đều làm ruộng, chứ không có ai là công nhân viên chức nhà nước cả". Khi anh ấy biết tôi làm việc vất vả, anh hứa sẽ xin cho tôi vào làm cho một cơ quan nhà nước để không phải khổ như vậy nữa. Tôi nghĩ rằng, tại sao trên đời này lại có người đàn ông tốt như vậy chứ?
Tôi an lòng hơn khi nghĩ đến tình yêu của hai đứa dành cho nhau (Ảnh minh họa)
Khi quen anh, tôi cũng có kể cho bố mẹ nghe chuyện này. Mẹ thì bảo "Cứ làm bạn đã con ạ", bố thì bảo: " Con đừng tin vội vì bây giờ con trai vụ lợi lắm con ạ. Nó công việc ổn định như vậy thì yêu gì con?" Dù bố mẹ có răn đe trước nhưng tôi nghĩ "Tại sao lại không có tình yêu chân thành từ hai phía chứ? Mình yêu anh chân thành, anh cũng rất quan tâm tới mình như thế thì tại sao lại không thể có tình yêu được"... những suy nghĩ ấy khiến tôi an lòng hơn khi nghĩ đến tình yêu của hai đứa dành cho nhau.
Một chiều thứ 7, tôi hẹn anh sẽ xuống Hà Nội chơi và thăm anh. Anh đã đón tôi bằng xe SH. Thực ra, anh không đẹp trai, lại hơi già nữa (anh hơn tôi 12 tuổi)... nhưng tất cả điều đó sẽ chẳng quan trọng gì khi chúng tôi đến với nhau bằng niềm tin và tình yêu thực sự chân thành.
Thế nhưng hôm đó, sau một buổi hẹn hò lãng mạn bên nhau, anh đã kéo tôi vào một quán cà phê để ngồi nói chuyện. Anh nói rằng: " Hoàn cảnh của hai đứa mình chẳng hợp nhau đâu. Giá như nhà em ở Hà Nội! Giá như bố mẹ em đều làm nhà nước thì chắc chắn sẽ có được tình yêu giữa chúng mình! Nhưng do bố mẹ em chỉ làm ruộng nên phải xác định tâm lý rằng, giữa hai đứa mình chỉ có thể là bạn của nhau mà thôi!"... những lời anh nói như những vết dao cứa sâu vào trong trái tim tôi. Tôi không ngờ, người đàn ông luôn quan tâm, ngọt ngào với tôi lại là một người đàn ông vụ lợi như vậy. Anh ta muốn người yêu của mình phải đủ tiêu chuẩn môn đăng hộ đối, có nhà Hà Nội... vậy thì tại sao trước đây anh ta lại nói yêu tôi, muốn tiến xa hơn nữa với tôi và sẽ xin cho tôi vào một cơ quan nhà nước để làm việc nhàn hạ hơn?
Tại sao khi yêu, con người ta lại có thể toan tính vụn vặt như thế chứ? (Ảnh minh họa)
Sau lần gặp gỡ ấy, tôi đã không còn chủ động liên lạc với anh ta nữa. Tôi cảm thấy rất buồn và hụt hẫng... Tôi cũng không ngờ rằng, trên đời này vẫn có một người đàn ông yêu chân thành như anh? Giá như người đàn ông của tôi cũng yêu tôi như anh yêu người ấy? Giá như trong tình yêu, con người ta chỉ quan tâm đến cái tình người ta dành cho nhau... thì đã không có những chia ly, đau khổ vì những cuộc tình không trọn vẹn!
Tôi tự hỏi, bố mẹ tôi làm ruộng thì sao chứ? Họ cũng đổ mồ hôi, sôi nước mắt để chắt chiu những đồng tiền nuôi con khôn lớn, học hành tử tế. Họ đã sống trên chính đôi bàn tay chăm chỉ và cần mẫn của mình, chứ đâu phải một người có địa vị, lợi dụng chức quyền để vụ lợi cho bản thân chứ?
Tình yêu chẳng nhẽ hèn mọn và đê tiện đến thế sao? Phải bố mẹ có chức có quyền, phải có nhà Hà Nội tử tế mới có được tình yêu trọn vẹn sao? Tại sao khi yêu, con người ta lại có thể toan tính vụn vặt như thế chứ? Tôi cũng là một đứa được ăn học tử tế, cũng tự kiếm được những đồng tiền trên chính sức lao động của mình, cũng có thể nuôi sống bản thân mình... thì tại sao tôi phải dựa vào một cái mác giàu sang, danh vọng để có được tình yêu thật sự?
Tôi đã rất buồn và đau khổ sau khi chia tay người đàn ông ấy... nhưng rồi nghĩ lại, có lẽ anh ta không xứng đáng với những tình cảm yêu thương của tôi dành cho anh ấy. Có lẽ, tôi là người may mắn khi đã không lấy một người chồng đầy toan tính và vụ lợi như vậy!
Phương Loan (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Chênh vênh một khoảng trời Trong mắt anh, Thu chẳng khác gì người giúp việc (Ảnh minh họa) 13 năm lam vơ, lam me, cô thưc sư chưa tưng co phut giây nao đê cho tâm hôn minh lăng đong va cung chưa bao giơ cho tâm hôn minh đươc uông vitamine tinh yêu. Lăng đong, cuôc sông rât cân nhưng khoang lăng như thê vi khi ây...