Tình đầu khó quên
Hà Nội mùa xuân thật ảm đạm, những cơn mưa phùn ẩm ướt. Em vẫn có thói quen từ hồi còn học trung học là ngắm nhìn mưa, lòng vương vấn một nỗi buồn. Em nhớ về anh mối tình đầu tiên của em, dù rằng anh bây giờ đã xa lắm rồi.
Chúng mình đã yêu nhau đến 7 năm anh nhỉ? 7 năm với biết bao kỷ niệm chẳng thể nào quên. Em và anh đã chia tay được 6 năm rồi đấy vậy mà em vẫn chẳng thể quên được anh, dù rằng em và anh đều đã có hạnh phúc riêng.
Em vẫn tự an ủi mình rằng dù sao chúng mình cũng có một mối tình đẹp để mỗi khi thấy buồn em có thể nhớ về anh, về những kỷ niệm ngày xưa ấy.
Ngày ấy anh và em còn quá trẻ anh nhỉ? Lần đầu tiên em cảm nhận được một tình cảm của người khác giới là khi chúng mình mới học lớp 9. Một tình cảm thật lạ, trong trẻo và dễ thương. Em nhớ hồi đó em là một cô bé xấu xí, cao và gày nên em mặc cảm lắm. Em chỉ biết lao vào học cho thật giỏi, vì chỉ có cách đó em mới không là con số không trong mắt mọi người.
Anh đã đến với em như một người bạn tốt, quan tâm đến em và cùng nhau chia sẻ vui buồn. Anh biết không? Từ khi có anh cuộc sống đối với em như tràn ngập niềm vui, em càng hăng say học tập, và chúng mình đã cùng tiến bộ phải không anh?
Video đang HOT
Em nhớ những buổi chiều mùa thu cùng anh đi học thêm thật là vui. Em biết trong thành tích học tập của em thì công của anh là rất lớn. Anh còn nhớ những buổi chiều tháng 5, chúng mình đi luyện thi ở trường Chu Văn An không? Anh thường đạp xe qua nhà em để đưa em đi học, chúng mình đã đi trên con đường Hoàng Hoa Thám tràn ngập hoa phượng đỏ, lòng em ngập tràn hạnh phúc.
Tình yêu của anh và em bắt đầu từ đó dù chưa một lần nắm tay, chưa một lời thổ lộ nhưng trong những giấc mơ của em đã có hình bóng của anh và em biết anh cũng vậy. Chúng mình đã có những giây phút thật hạnh phúc, một tình cảm trong sáng và thánh thiện.
Em lại nhớ những ngày đầu tiên học cấp III, em đã nhớ anh vô cùng nhiều lúc em đã khóc vì chúng mình không còn được học chung trường với nhau nữa. Hình như anh cũng biết em buồn nhiều nên anh cố gắng để ngày nào chúng mình cũng được gặp nhau.
Ngày ấy, em học chiều còn anh học sáng, trường lại cách xa nhau, vậy mà mỗi buổi tan học anh không quản ngại mệt nhọc đạp xe qua nhà em để đưa em đi học. Mặc áo dài trắng, ngồi sau xe của anh em như thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian này. Anh vẫn chưa một lần nắm tay em để cho em cảm nhận hơi ấm của anh, chưa một lần nói lên tình cảm của mình vì anh nghĩ chúng mình vẫn còn quá nhỏ, chính điều đó làm em nể trọng anh hơn và tình yêu của chúng mình càng đẹp. Chúng mình cũng đã có những phút giây giận hờn, xa cách khi anh bắt gặp một người bạn lớp bên chờ đợi em ở cổng nhà. Cũng có lúc em thấy giận khi anh bận học cả mấy ngày không qua nhà em. Nhưng những giận hờn đó chỉ làm gia vị cho tình yêu của chúng mình ngày càng đậm đà hơn.
Em nhớ năm lớp 12, lần đầu tiên anh ngỏ lời yêu em. Cái cách anh ngỏ lời cũng thật là lạ và bất ngờ. Hôm ấy, anh và em đi luyện thi về đến cổng nhà em, em vẫn lý lắc trêu anh với một cô bạn cùng lớp của anh, người mà em biết từ lâu đã có tình cảm với anh. Đột nhiên anh nói: “Đ biết, K yêu Đ rồi mà”, trong giây phút đó em cảm giác như tim mình ngừng đập và anh đã đặt lên môi em nụ hôn đầu tiên, em ngây ngất như mình đang bay lơ lửng giữa ngàn đám mây ngũ sắc. Đêm đó em không sao ngủ được, chỉ nghĩ về anh thôi.
Chúng mình đã yêu nhau, ngọt ngào và lãng mạn. Em vẫn giữ chú gấu bông anh tặng Noel năm ấy, anh đã nói rằng khi ôm nó đi ngủ thì trong giấc mơ của em chỉ có hình bóng của anh thôi. Rồi kỳ thi cuối cấp thật là căng thẳng, em đã bị sốt rất cao sau khi thi tốt nghiệp xong. Nhìn em nằm thiêm thiếp trên giường, anh lo lắng lắm phải không? Anh đã lo cho em từng viên thuốc, ép em ăn để em mau khoẻ, nhìn anh lo cho em cũng gầy người chẳng kém người ốm. Sau một tuần thì em cũng khoẻ, nhìn anh mà em thương rớt nước mắt, em thầm cảm ơn ông trời đã ban cho em một người tốt như anh.
Năm đó em đã đỗ Đại học, anh cũng đỗ Cao đẳng, ước nguyện của chúng mình đã thành hiện thực, mặc dù trường anh và trường em cách nhau tới hơn chục cây số. Anh còn nhớ đêm 30 năm 2000 không? Đêm chuyển giao thế kỷ em đã có một kỷ niệm khó quên đối với em. Vào cái thời khắc chuyển giao ấy, anh đã ôm chặt em vào lòng cùng ngắm pháo hoa và thì thầm vào tai em những lời yêu thương và giấc mơ về một gia đình hạnh phúc. Em hạnh phúc trong vòng tay ấy và thầm nguyện ước cho tương lai với anh, và những đứa con bé bỏng. Rồi thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, chúng mình bận bịu nhiều hơn với học hành và những mối quan tâm khác. Nhà anh cũng đã chuyển cách xa nhà em nên chúng mình không thể gặp nhau thường xuyên được nữa. Có khi cả tuần mình mới găp nhau một lần, nhưng anh vẫn thường xuyên gọi điện động viên em học hành. 2 năm nữa trôi qua, anh cũng đã sắp ra trường, những tưởng một tương lai tốt đẹp sẽ đến với chúng mình vậy mà.
Những cuộc điện thoại và gặp nhau cũng thưa dần, linh cảm con gái cho em biết anh đã không còn như ngày xưa nữa. Em đã tìm gặp anh nhiều lần mà không gặp. Rồi một buổi tối anh đến tìm em, anh nói rằng anh có lỗi với em và anh sẽ làm em khổ nếu lấy anh. Anh đã đề nghị chia tay mà không một lời giải thích, anh đứng lên bỏ lại em một mình, cảm giác đau đớn làm trái tim em như hoá đá. Em nhớ hôm đó là ngày 13/7, em đã khóc rất nhiều tưởng như mình không thể đứng dậy được nữa. Em đã liên lạc với anh nhiểu ngày sau đó mà không được, em đã nghĩ rằng anh có người con gái khác, nhưng một người bạn thân của anh và em đã khẳng định không có chuyện đó.
Em đã thật sự hoang mang và nhiều khi muốn chết, em thật không thể hiểu nổi vì lý do gì mà anh lại rời xa em. Em đã sống cùng nỗi đau và những kỷ niệm về anh suốt những năm sau đó. Anh còn nhớ hôm Tết sau 2 năm kể từ ngày hai đứa chia tay không? Em đã đến thăm anh cùng một người bạn thân của hai chúng ta. Anh đã muốn nói chuyện riêng với em và đột nhiên anh ôm chặt lấy em, hôn em và nói rằng anh rất nhớ em, anh không thể nào quên được em, lúc đó em cũng đã khóc.
Những tưởng hai chúng mình có thể quay về bên nhau, vậy mà không anh nói rằng anh không thể làm khổ em một lần nữa, vậy là hai đứa mãi mãi xa nhau. Thế mà thấm thoắt đã mấy năm rồi nhỉ, em đã đi lấy chồng được hơn hai năm, anh cũng vừa mới lấy vợ tháng trước, chúng mình đã mãi mãi mất nhau trong cuộc đời này. Em còn nhớ như in ngay trước ngày cưới của em, chúng mình đã gặp nhau một lần cuối. Anh đã khóc và em cũng đã khóc rất nhiều. Anh nói rằng anh có lỗi với em và cả cuộc đời này anh không thể chuộc lại lỗi lầm đó được nữa, anh biết anh đã làm khổ em rất nhiều. Đó là ngày cuối cùng chúng mình gặp lại nhau.
Giờ đây em đã có một cuộc sống gia đình hạnh phúc bên một người chồng hiền lành, mẫu mực. Em vẫn thầm cầu nguyện cho anh được hạnh phúc và em mãi nhớ đến một thời đã qua của mình để vững bước trên con đường mà em đã chọn. Vĩnh biệt anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Viết cho mối tình đầu ngây ngô!
Nó nhận lời yêu anh như một cô bé ngốc. Bao nhiêu lý trí của một con nhóc 24 tuổi đã bị cái vẻ ngố ngố, thật thà của anh làm mất hết. Nó không xinh đẹp, nhưng khá dễ thương, đến với nó cũng khá nhiều nhưng nó thờ ơ với tất cả.
Ai cũng bảo nó quá lạnh, quá lý trí. Có người còn bảo tim nó có vấn đề. Nên không biết yêu. Nhưng thực chất đâu có phải thế đâu. Mà là nó chưa tin ai nên sao yêu nổi. Thế rồi, chính cái vẻ ngố ngố, lành lành của anh làm nó không thể lý trí được nữa. Nó yêu mà bất chấp ý trí vảo ko được yêu. Cho dù anh không phải là mẫu ngươi nó thích. Cả trong suy nghĩ cũng không nghĩ người yêu nó lại là anh. Thế rồi cái tình yêu đầu tiền của nó cứ thế nảy sinh. Những cái giận hờn trẻ con, nhưng yêu thương vụng về của cả 2 kẻ yêu lần đầu. Những kỷ niệm vui buồn đều có. Nó hạnh phúc khi bên anh, nhưng nó không có cảm giác bình yên.
Nó thấy cái tình yêu của nó và anh thật chông chênh và không đi đến được cái đích. Bao lần tìm lí do để chia tay khi chưa quá muộn, nhưng đều không được. Nó tìm cách gây chuyện để cãi nhau, nhưng nó thất bại vì anh quá hiền. Nhưng cái gì phải đến nó cũng đến. Nó nói chia tay trong sự ngỡ ngàng của anh. Anh tưởng nó giận hờn như những lần trước. Nhưng anh đâu ngờ nó đã quyết tâm làm cái điều mà nó biết cả anh và nó đều rất đau. Mà có thể nó sẽ là người đau hơn, bởi nó biết để nó nhớ một người thì đã khó mà để nó quên đi một người còn khó hơn. Nó quyết tâm xa anh bằng cách trốn khỏi cái thành phố thân thương của nó, để lên chốn đô thành phồn hoa. Từ một cô bé, được ở nhà cưng chiều, nó chấp nhận một mình bươn chải. Và nó thấy điều đó hợp với nó hơn. Dù có lúc khó khăn, nhưng nó không yếu mềm để nhắc máy gọi cho anh. Nó biết bởi khi đó, anh cũng chỉ biết thương nó nhưng cũng không thể là chỗ dựa cho nó được. Anh chỉ là chốn bình yên của nó, chứ không phải là một nơi nó có thể tựa vào. Điều đó cũng làm nó rời xa anh.
Nó luôn làm anh đau khổ bởi những lời lẽ cay nghiệt. Khi nói nhưng điều đó, lòng nó cũng đau lắm, nhưng nó thà là một đứa ác khẩu còn hơn là ủy mị để rồi không chấm dứt được. Trước nó anh luôn là người thiếu tự tin, và anh biết nó là đứa quyết đoán, nên biết là anh đã mất nó. Một sự im lặng đáng sợ diễn ra. Mặc dù nó biết anh vẫn còn nhớ đến nó. Cuộc đời nhiều khi cũng thật trêu ngươi nó. Nó gặp và chơi với một người về ngoại hình giống anh vô cùng. Lần đầu nó tưởng anh em họ hàng gì của anh. Tính người đó rất hay, và chơi khá thân với nó. Người đó giống anh về ngoại hình, nhưng tính cách thì tất nhiên là khác anh. Vợ người đó về ngoại hình thì cũng khá giống em. Đúng là ông trời thật buồn cười. Nếu anh và nó còn như trước, thì nó sẽ gọi điện nói với anh rằng: "Anh à, có một đôi giống chúng ta về ngoại hình lắm đó".
Rồi nó gặp nhưng người xung quanh, cũng có người có chút gì giống anh. Điều đó làm nó càng khó quên anh hơn, phải chẳng là thế. Hôm qua, nó đi nhà thờ. Điều mà anh sẽ chẳng bao giờ ngờ tới đúng không anh? Bởi trước kia nó nhất quyết không bao giờ chịu đi nhà thờ cùng anh. Và nó ghét cái đạo mà anh tôn thờ. Nó coi đó là điều trở ngại để nó và anh đến với nhau. Một cái ngụy biện, một cái lí do để nó chia tay anh. Nó không chỉ đi dự lễ và còn tham gia khóa học của những người theo đạo. Ngồi trong thánh đường nó nghĩ rằng, nếu trước kia nó và anh cũng cầm tay nhau vào nhà thờ, thì có lẽ nó sẽ chẳng thể chia tay với anh được.
Nó từ nhà thờ về trong cơn mưa bất chợt, về nhà nó không thể ghìm lòng là không nhắn tin cho anh. Mặc dù nó thay số và hứa sẽ không để anh biết. Nhưng nó nhắn tin, và nó biết anh sẽ gọi lại. Một cái giọng nói đáng ghét vang lên. Cái giọng nửa quê, nửa thành phố nghe thật khó lọt tai. Anh nói trong lòng có cái gì hờn trách nó, buồn buồn. Nhưng thực sự anh làm nó thất vọng. Sao trước nó, anh lại có thể là người đàn ông yếu đuối vậy. Nó thất vọng tràn trề. Nó quyết định nói cho anh rõ lý do chia tay, và anh lại nhắn lại những lời yêu thương, để làm nó phải rơi nước mắt. Nhưng nó hiểu đó là những giọt nước mắt của tình thương, không phải của tình yêu. Vì nó đang cố dành lòng mình cho nơi khác. Dù có thể lần này nó sẽ bị tổn thương. Nhưng nó đã làm thế để quên anh. Anh à, đây sẽ là lần cuối nó nghĩ và viết về anh. Nó sẽ quên anh và sẽ giữ lại những hình ảnh đẹp nhất về anh với những kỷ niệm tình đầu tiên.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cho người tình tuổi 22 Không lúc nào em ngừng nghĩ về anh, không lúc nào em ngừng nhớ về anh, không lúc nào em ngừng mơ về anh. Có lẽ ai đó nghĩ rằng em đang viết cho một người tình đã xa. Nhưng thực ra em đang viết cho anh, viết cho người tình tuổi 22, viết cho người đang ở rất gần em, gần mà...