Tình đầu để nhớ
Nàng cười. Nụ cười rạng rỡ nhất hắn từng thấy. Nó có thể khiến hắn rớt vào lưới tình của cô thêm một lần nữa không chừng. Ý nghĩ đó khiến hắn bật cười. Hắn liếc nhanh ra bờ hồ phẳng lặng.
Bình yên sẽ trở về trong lòng hắn, như những ngày nắng ấm sẽ lại xuất hiện sau bão. Tình đầu, chỉ để nhớ trong lòng chứ không được phép yêu. Hắn bước nhanh về phía mặt trời mọc – nơi người phụ nữ vẫn đang chờ hắn cùng ăn bữa tối. Đó mới là người mà hắn phải yêu thương suốt đời này.
Hắn đã yêu Đan sau hai năm ra trường gặp lại. Đó là mối tình đầu của hắn. Nhưng lúc đó, cô đã có người yêu – một người thật tốt theo ý nghĩ của hắn. Hắn lặng lẽ đi bên cô và chờ đợi một ngày nào đó, nếu cô có “lỡ chia tay”, hắn sẽ là người bước vào cuộc đời cô một cách đường hoàng. Thế nhưng, đời không là mơ, cho nên điều đó đã không bao giờ xảy ra, vì Đan đã kết hôn với “người tốt ấy” và bỏ hắn đi thật xa. Hắn đau. Nhưng rồi, vết thương lành, hắn cũng kết hôn. Hắn chôn vùi hình ảnh của Đan ở một góc trái tim mình, để mối tình đầu được ngủ yên.
Năm năm sau, Đan lại xuất hiện trước mặt hắn. Làm gần công ty hắn. Ở cùng trong cái thành phố bé tẹo với hắn. Như một sự trêu đùa của số phận, hắn lại yêu cô như lần đầu được yêu. Hắn quằn quại trong mớ ký ức lẫn lộn và tình yêu kia, một lần nữa lại xé toang trái tim hắn. Đan không hạnh phúc như hắn vẫn tưởng vì cuộc sống hôn nhân của cô không viên mãn bên người chồng vô tâm. Đan cô đơn. Cô tìm đến hắn như một người bạn tri kỷ. Hắn thấy lương tâm mình bị dằn vặt bởi không thể mang đến hạnh phúc cho cô. Giá như ngày đó, hắn cương quyết hơn, có thể hắn đã giành được Đan. Giá như, thời gian có thể quay trở lại, hắn nhất định sẽ không để mất Đan. Giá như… Bao nhiêu cái giá như cứ nhảy nhót trong đầu hắn, ám ảnh hắn từng đêm.
Hình ảnh Đan với đôi mắt u buồn cứ bóp nghẹt lấy trái tim hắn, khiến hắn khổ sở. Khổ sở hơn, hắn là một người đàn ông đã có gia đình với một cô con gái dễ thương. Vợ hắn, tuy không phải người hắn yêu nhất, nhưng cũng đã mang đến cho hắn một gia đình. Hắn không thể vì một một người cũ mà ruồng bỏ tất cả. Người cũ của hắn, chỉ là một mối tình đơn phương mà hắn chưa một lần tỏ tình, chưa một lần nắm tay. Người cũ của hắn, đã từng làm hắn đa.u đớ.n, thất vọng. Thế mà, người cũ ấy một lần nữa lại khiến tim hắn lạc nhịp. Lý trí bảo hắn đó chỉ là một cơn cảm nắng bình thường, rồi sẽ biến mất nhanh thôi. Nhưng, trái tim hắn lại bảo rằng đó là tình yêu đích thực, cảm xúc của hắn cũng không hề nhầm lẫn. Giằng xé.
Đan bây giờ đã là một phụ nữ tinh tế nên không khó để phát hiện ra cảm xúc của hắn. Cô bảo hắn phải yêu thương vợ của mình, thay vì cứ mải miết quan tâm đến cô. Cô không sao. Nhưng trái tim hắn vốn ngoan cố sau một lần bị tổn thương. Nó sợ lại đán.h mất cô thêm một lần nữa, rất sợ. Hắn xin Đan cho hắn được chăm sóc cô, chỉ cần được nhìn thấy cô thôi là hắn mãn nguyện lắm rồi. Hằng ngày, hắn đi ngang chỗ Đan làm, chỉ để thấy được gương mặt cô. Mỗi sáng, hắn muốn được nhắn một tin chúc một ngày tốt lành, thỉnh thoảng hắn mời cô cà phê. Thế là đủ. Hắn hạnh phúc với những điều nhỏ nhặt như thế.
Một ngày, Đan nhắn tin bảo cô nhớ hắn. Hắn đã phải kìm hãm lắm mới không hét lên trong sung sướng. Cuối cùng thì, tình yêu của hắn cũng được đáp trả. Hắn quên mất mình là ai. Quên luôn việc Đan đã có chồng. Hắn đắm chìm trong những mộng tưởng về một tình yêu ngọt ngào với Đan. Những tin nhắn Đan gửi cho hắn thường xuyên hơn, nồng nàn hơn. Hắn muốn gặp Đan ghê gớm. Nhưng Đan biết cách làm cho hắn phải chờ đợi. Cô giống như một chú mèo tinh khôn đang vờn con chuột ngu ngơ là hắn. Mệt lả. Hắn tìm cô khắp nơi, nhưng cô đã biến mất một cách khó hiểu. Ngày trước, Đan ngây ngô không nhận ra tình cảm của hắn nên đã bỏ hắn theo chồng, hôm nay cô lại bỏ hắn với trái tim loang lổ những vết thương lòng. Chính lúc vết thương đang liền da, Đan lại xuất hiện một cách đột ngột. Ánh mắt ấy, đôi môi ấy như mời gọi hắn. Nhưng, lại rất nghiêm túc, Đan nói với hắn:
- Em cần phải nói với anh điều này.
Trong một phút, bỗng chốc hắn trở nên tinh khôn đến kỳ lạ. Hắn nuốt nước bọt, giọng khẳng khái:
- Hình như anh biết điều ấy…
Con người ta trải qua nhiều nỗi đau tự dưng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Đó là quy luật. Đan ngước nhìn hắn, nửa say đắm, nửa xa lạ. Hắn có thể đọc được những gì cô muốn nói trong đôi mắt ấy. Chao ôi, hắn muốn siết cô trong vòng tay, giữ đôi vai gầy của cô khỏi run lên biết bao! Nhưng hắn không thể! Vì hắn và cô – không là gì và sẽ chẳng là gì của nhau. Sẽ đi tới đâu, nếu tình yêu ấy tồn tại? Hắn b.ỏ v.ợ con, Đan b.ỏ chồn.g à? Hắn đã nghĩ đến điều đó, thật hèn hạ. Hay cứ như thế thôi, tức là: ai có gia đình của người đó, nhưng vẫn yêu người kia. Thế cũng là tội ngoạ.i tìn.h nốt. Hắn đã suy nghĩ hết nước hết cái vẫn không tìm được cho mình một lối thoát, vì vốn dĩ, chuyện này không có lối thoát mà.
- Em xin lỗi. – Ánh mắt Đan long lanh, ậc nước. Vì đã để cảm xúc của mình đi quá xa.. Đã đến lúc phải dừng lại rồi, Vũ à. Vì hai chúng ta, không thể cùng nhau đạp đổ hạnh phúc của hai gia đình…
- Anh biết .. – Hắn lơ đễnh nhìn mặt hồ phẳng lặng trước mặt. Lòng hắn thì không như thế. Nó đang nổi sóng, hắn nghe ngực trái đau đau. Hắn đang phải đối diện với nỗi đau cũ, một lần nữa. Nhưng chắc là sẽ bớt đau hơn, vì đó là một quyết định đúng đắn và hợp lý nhất. Thu hết can đảm, hắn chìa bàn tay ra:
- Cho anh nắm tay em một lần nhé!
Hắn nắm chặ.t ta.y Đan, nhìn sâu vào đôi mắt cô. Đôi mắt u buồn và mệt mỏi. Có lẽ cô cũng đã phải suy nghĩ rất nhiều mới đưa ra quyết định cuối cùng.
- Có câu này, anh nhất định phải nói…… Anh yêu em, rất yêu em… Nói được những câu này, là anh mãn nguyện rồi. Giờ, chúng ta là tình cũ của nhau rồi nhé?
- Mở đầu cũng là kết thúc sao? – Đan đá mắt tinh nghịch.
- Ừ, vì chúng ta chưa từng mở đầu, nên sẽ không bao giờ có kết thúc! Anh làm điều này, để có thể kết thúc trong hạnh phúc!
Đan cười. Nụ cười rạng rỡ nhất hắn từng thấy. Nó có thể khiến hắn rớt vào lưới tình của cô thêm một lần nữa không chừng. Ý nghĩ đó khiến hắn bật cười. Hắn liếc nhanh ra bờ hồ phẳng lặng. Bình yên sẽ trở về trong lòng hắn, như những ngày nắng ấm sẽ lại xuất hiện sau bão. Đan sẽ đi công tác nước ngoài một vài năm với hy vọng xa cách sẽ giúp cô và chồng cùng nhìn lại và kiểm chứng xem tình yêu của họ có đủ lớn để quay lại với nhau không. Dù có dù không, thì đó cũng là cuộc sống của Đan, hắn sẽ không can thiệp hay làm bất cứ điều gì ngu ngốc khác. Hắn chỉ có thể cầu mong cho Đan được hạnh phúc.
Tình đầu, chỉ để nhớ trong lòng chứ không được phép yêu. Hắn bước nhanh về phía mặt trời mọc – nơi người phụ nữ vẫn đang chờ hắn cùng ăn bữa tối. Đó mới là người mà hắn phải yêu thương suốt đời này.
Theo blogradio.vn
Nếu biết làm dâu mà bụng bầu 7 tháng vẫn phải ngồi rửa bát, em thà sống độc thân suốt đời
Vừa rửa, em vừa bực bội vừa tủi thân đến phát khóc.
Chị Hướng Dương ơi
Chắc chẳng có ai làm dâu khổ như em đâu. Em không chỉ làm dâu cho bố mẹ chồng mà còn làm dâu cho cả nhà chồng gồm 3 hộ gia đình. Nhà chồng em chỉ có mỗi chồng em là con trai nên vợ chồng em buộc phải ở với ông bà. Cuối tuần, ba chị gái nhà chồng lại kéo cả gia đình về chơi. Rồi họ bày bừa nấu nướng, dọn ăn.
Nếu như họ chịu phụ giúp em thì đã đỡ. Đằng này ai cũng ngồi nói chuyện như thể lâu lắm mới gặp nhau. Còn chuyện bếp núc, nấu nướng, dọn dẹp chỉ có một mình em lo. Nấu xong rồi, em phải dọn ra bàn, rồi mời từng người xuống dùng cơm.
Ăn uống xong, họ lại ngồi tụm lại nói chuyện tiếp. Chén bát đầy bàn, xương xẩu vứt tứ tung dưới nền nhà là phần của em. Chưa kể mấy đứa cháu nhỏ còn ăn uống đổ vung vãi từ nhà trên xuống nhà dưới. Mấy chị chồng vẫn cười ha hả kêu em lên dọn giúp.
Ảnh minh họa.
Ngày chủ nhật trở thành ác mộng với em. Em nói với chồng, anh còn bênh vực chị mình. Anh nói em cố gắng làm một tí cho được thương. Không biết có ai thương em không, em chỉ thấy ai cũng vô tâm, xem em như ô sin thôi.
Thậm chí em mang bầu, mọi chuyện cũng không thay đổi gì cả. Bầu 7 tháng, nhà chồng em tổ chức tiệc thôi nôi cho cháu chồng. Em phải xin nghỉ làm từ chiều thứ 7 để đưa mẹ chồng đi chợ mua thức ăn để sẵn. Sáng chủ nhật, em phải dậy từ sớm để nấu nướng. Đến tối, em quay như chong chóng vẫn không được nghỉ.
Ăn uống no nê, mọi người mở karaoke hát hò. Em phải ôm bụng bầu 7 tháng xuống rửa đống chén ngập mặt. Chị chồng cũng chẳng thèm mở lời nói một tiếng cảm ơn. Em vừa làm vừa ấm ức vừa tủi thân đến phát khóc.
Chị ơi, nếu biết làm dâu bụng bầu 7 tháng vẫn phải ngồi rửa bát dọn dẹp, em thà sống độc thân đến hết đời. Em có nên vùng lên một lần không chị? (Em gái Ngọc Tú)
Ngọc Tú thân mến
Chuyện làm dâu phải cáng đáng công việc nhà chồng, Hướng Dương đã gặp nhiều rồi. Nhưng chưa khi nào Hướng Dương gặp một nhà chồng vô tâm vô tình như nhà chồng em.
Đúng là ngược đời khi một cô bầu 7 tháng phải làm quần quật để nấu nướng, săn sóc cho một nhóm người khỏe mạnh. Chưa kể các chị chồng em đều đã từng mang thai và sinh nở, hẳn phải hiểu một người mang thai mệt mỏi như thế nào?
Chuyện em vùng lên, Hướng Dương nghĩ là cần thiết. Nếu không, em sẽ khổ cả đời. Vì thế, hãy mạnh dạn một lần để mọi người biết tôn trọng suy nghĩ, cảm xúc lẫn sức khỏe của em. Hãy chứng tỏ cho họ thấy, em không phải là cỗ máy, là ô sin trong nhà.
Nhưng người đầu tiên em cần vùng lên chính là chồng em. Nếu như anh ấy biết thương vợ, bảo vệ vợ sẽ không có chuyện em vác bụng bầu ngồi rửa chén trong khi mọi người hát hò. Nếu như nói với chồng vẫn không được, em hãy tự mình phản kháng.
Hình ảnh minh họa
Vào những ngày chủ nhật tiếp theo, em hãy tâm sự trước với mẹ chồng về sức khỏe của mình. Và em khẳng định luôn mình sẽ không thể nấu nướng, dọn dẹp, rửa chén bát được nữa. Ai muốn ăn thì phải phụ giúp nhau.
Em hãy chuẩn bị tinh thần cho sự phản kháng lần này. Mọi người sẽ ghét em đấy. Nhưng em đừng ngại, họ chỉ khó chịu thời gian đầu thôi. Tự dưng có người săn sóc tận tình, nay người đó không làm nữa thì ai mà không bực bội. Nhưng dần dần, mọi chuyện sẽ trở nên bình thường.
Còn nếu em thấy khó chịu khi ở nhà chồng vào ngày chủ nhật, hãy xin phép bố mẹ chồng về nhà đẻ chơi và nghỉ ngơi. Hãy kệ họ tự bươn chải trong vài tuần cho quen nếp.
Chúc em thành công.
Theo afamily.vn
Đàn ông tàn nhẫn nhất là khi vô tâm với vợ vào những lúc này Đàn ông ở đời, nếu không biết thấu hiểu và thương vợ thì sẽ có lúc phải nhìn người đàn ông khác thương giúp, chăm giùm người phụ nữ của đời mình. Đàn ông tàn nhẫn nhất là vô tâm với vợ vào những lúc này... Khi vợ khóc Nước mắt là minh chứng cho những nỗi đau không thành lời, khó nguôi...