Tình đầu đầy đau khổ và nước mắt
Hôm nay tớ vào blog của cậu. Tớ đã vô cùng bất ngờ khi biết rằng những trang blog đó của cậu chỉ giành cho 1 mình cô ấy và tớ hiểu cậu yêu cô ấy nhiều như thế nào.
Cậu biết không tớ đã cố kìm nén nhưng nước mắt tớ đã tuôn rơi tự bao giờ.. Tim tớ như thắt lại, lòng tớ đau đớn đến tái tê khi nhận ra từ trước đến giờ mình đã thật là ngốc nghếch khi vẫn lầm tưởng rằng cậu còn yêu tớ, còn tình cảm với tớ…Tớ buồn lắm.
Từ trước tới giờ tớ vẫn nghĩ tình yêu giữa cậu và cô ấy chỉ là giả dối, là sự rung động nhất thời… nhưng không – đó là tình yêu thực sự. Theo đúng cái nghĩa của nó: Yêu và được yêu! Cậu và và cô ấy đã có những kỉ niệm đẹp bên nhau…và tớ biết cậu đang thực sự hạnh phúc…Còn tớ, vẫn chỉ là một cô bé ngốc, lúc nào cũng nghĩ về cậu, nhớ về cậu. Tớ luôn sống trong cái vỏ bọc của quá khứ, luôn hi vọng một ngày tình yêu của tớ sẽ được đáp lại…
Có lẽ tớ đã quá lầm tưởng, tớ đã quá ngộ nhận. Cậu và cô ấy đâu dễ dàng từ bỏ tình yêu đó. Một năm_một khoảng thời gian đủ để cho cậu quên đi hình ảnh của tớ, đủ để cho con tim cậu xác định được tình yêu đích thực cho mình. Tớ chẳng phải là cô gái xinh đẹp, giỏi giang gì để có thể xao xuyến thêm một lần nữa… nhưng cậu biết không tình yêu của tớ dành cho cậu rất chân thành và sâu sắc lắm. Tớ không thể quên đi hình bóng của cậu…và cũng không thể nói ra những suy nghĩ của tớ bởi trong mắt cậu tớ vẫn chỉ là trẻ con mà thôi!!!
Có lẽ tớ đã quá lầm tưởng, tớ đã quá ngộ nhận (Ảnh minh họa)
Mối tình đầu, với tớ nó chẳng có mở đầu và cũng chẳng biết đến bao giờ nó mới có kết thúc? Tớ luôn sống trong niềm hi vọng nhỏ nhoi, mong manh và dễ vỡ… cũng như trái tim của tớ đang từng ngày bị ăn mòn, vỡ vụn vì cậu. Tớ phải làm sao khi biết mình giờ đã chỉ là yêu đơn phương….theo đúng cái nghĩa của nó..”Còn gì đau đớn hơn việc tình yêu chẳng được đáp trả cho đi mà người ta chẳng buồn nhận.
Video đang HOT
Chẳng biết làm gì hết chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống của người ta từ 1 nơi rất xa bởi biết rằng mình không thể bước vào cuộc sống đó … Có lúc lại tự lừa dối mình tự cho mình những ảo tưởng và hy vọng rằng người ta thích mình để rồi lại sụp đổ và thất vọng khi nhận ra người ta vô tâm quá có khi còn chẳng biết đến tình cảm của mình.Có đôi khi chỉ là 1 cái nhìn … 1 câu hỏi quan tâm … 1 vài cử chỉ biểu hiện … mình cũng biến đó là cái phao để bấu víu vào khi sắp bị chìm vào biển tuyệt vọng … để rồi 1 ngày nhận ra tất cả chỉ là ngộ nhận … cái phao đó xẹt đi và chính nó nhấn chìm mình xuống.
Có lẽ mọi thứ trong đầu tớ giờ đang quay cuồng và tớ không thể xác định được tương lai của mình nữa. Tớ không thể, tớ cần ai đó tìm ra cho mình một lối thoát, để không đi trên con đường của cậu nữa. Lúc này đây tớ có thể mường tượng ra sự cô đơn tội nghiệp của mình: Khi mà cậu và cô ấy nắm tay nhau đi trên một con đường trải đầy hoa và gió… còn tớ thì chỉ là người đi sau,theo gót chân của cậu, cố gắng bám víu vào cái gì đấy để trông chờ mong mỏi rồi một ngày cậu quay lại nhìn tớ….và nắm tay tớ.
Mối tình đầu, với tớ nó chẳng có mở đầu và cũng chẳng biết đến bao giờ nó mới có kết thúc? (Ảnh minh họa)
Tớ sẽ phải ra đi, phải tìm cho mình một lối rẽ, một con đường đi cho riêng tớ. Tớ phải tự tìm lấy hạnh phúc cho mình và đây sẽ là lần cuối tớ viết về cậu.
Tớ đã viết về cậu nhiều lắm rồi, cả trong nhật kí, trên blog… Tớ đã giành cả một trang blog riêng để viết về cậu nhưng cậu thì chỉ viết về cô ấy. Blog của cậu chàn ngập ảnh của cậu và cô ấy, màu sắc của hạnh phúc, của lung linh huyền ảo….còn blog của tớ là những trang trải đầy nước mắt……nước mắt của tớ….tớ đã khóc rất nhiều….Tớ không thể đếm hết những đêm dài tớ nghĩ về cậu, khóc vì cậu…nhưng dù tớ có khóc hoài, nghĩ mãi thì cũng chỉ mình tớ cảm nhận và chịu đựng….Có lẽ tớ là con người có sức chịu đựng thật là tốt khi mà hàng ngày,hàng giờ luôn nghĩ vầ cậu và dằn vặt con tim mình.
Tớ chẳng bao giờ tìm được điều gì đấy gọi là hạnh phúc trong tình yêu của tớ giành cho cậu. Yêu một người đâu phải là cái tội đâu nhưng tớ đã không thể ngờ rằng tình yêu lại đau khổ đến như thế….Bạn bè ai cũng có người yêu hết rồi chỉ có mỗi tớ là cô đơn thôi. Có lẽ đến giờ phút này tớ sẽ không bao giờ tìm cho mình cái phao ngộ nhận nữa, tớ sẽ tự mình ra đi,không dằn vặt con tim mình nữa,không khóc vì cậu nữa. Có lẽ tớ cần phải kết thúc cho cái cuộc tình ngốc nghếch của mình…Nhưng có một điều tớ vẫn luôn muốn nói với cậu: “Đừng dễ dàng yêu để rồi phải hối hận…nhưng đừng hối hận khi đã nhận lời yêu…”Chúc cậu hạnh phúc bên người cậu yêu nhé!!!
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Số phận" .... tình đơn phương
Càng ngày tôi càng nhận ra mình thật mù quáng. Khoảng cách giữa em và tôi có lẽ sẽ mãi mãi chẳng thể lấp đầy. Tình yêu thật mãnh liệt, đam mê, nó cuốn trọn trái tim tôi, lôi kéo trái tim tôi để rồi tôi đã dành trọn nó cho em - một người con gái mãi mãi chẳng thể nào yêu tôi.
Ngay từ nhỏ tôi đã là đứa trẻ lầm lì ít nói, không bạn bè tôi nhìn cuộc sống bằng đôi mắt bi quan và vô cảm. Tôi không thích ai đả động tới mình, hạnh phúc nhất đối với tôi khi ấy là tiếp tục được sống vẫy vùng trong khoảng trời riêng của mình.
Vào một chiều mùa đông trời se se lạnh, tôi thu mình siết chặt chiếc áo khoác mong che bớt đi cái lạnh. Thư viện trường vắng lặng chỉ một mình tôi ngồi dán chặt vào cuốn sách. Đang say sưa đọc bỗng một bàn tay ai đó vỗ nhẹ sau lưng, theo bản năng tôi quay người gắt giọng thì bắt gặp một nụ cười, thú thực trong đời tôi chưa bao giờ thấy ai có nụ cười đẹp như vậy. Em nhìn tôi và nói:
- Bạn cho mình đọc chung sách với nhé, hôm nay vội quá mình quên đem theo thẻ thư viện.
Giọng nói ấy nhọ nhẹ, từng lời như làm mềm đi trái tim tưởng như đã khô cứng của tôi. Suốt buổi chiều hôm ấy tôi chẳng cảm nhận được gì từ cuốn sách mà chỉ cảm nhận được nhịp tim thổn thức.
Những ngày tiếp sau tôi chăm chỉ vào thư viện hơn không phải là để đọc sách mà chỉ để được nhìn thấy em, nói với em dù chỉ là đôi câu vu vơ. Cuộc sống dường như trở nên quá rộng rãi với tôi, từ khi quen em tôi bỗng có nhiều bạn hơn, nói nhiều, cười nhiều hơn và hơn hết khoảng khắc ngồi gần em trong thư viện cùng sửa bài, cùng thảo luận, cùng được cười với em đối với tôi thật hạnh phúc biết bao.
Giáng sinh năm ấy tôi quyết định dành hết can đảm để thổ lộ với em. Nhưng đáp lại lời trái tim của tôi là sự chối bỏ tàn nhẫn. Dù được nghe chính những lời nói ấy từ em nhưng tôi vẫn không tin làm sao có thể như thế, những cử chỉ, những nụ cười, những ánh mắt em trao... làm sao?
Em đang dối mình thôi, chắc chắn...tôi tụ dằn vặt và tự nhủ với mình như vậy.
Một buổi chiều chạng vạng tối, tôi thơ thẩn trên đường về nhà, ngang qua công viên bỗng thoáng thấy em đang ngồi cạnh một người con trai. Tôi nấp sau bức tường và quan sát, hai người tâm sự thật thân mật, em và người con trai ấy cầm tay nhau rồi hôn nhau đắm đuối.
Một cảm giác giá buốt len lỏi bóp ghẹt con tim tôi vậy là em nói đúng, em không yêu tôi, trong em đã có hình bóng của một người con trai khác, chỉ do tôi đang yêu đơn phương. Tại sao em lại bước vào cuộc đời tôi để trái tim tôi biết thế nào là thổn thức mong chờ, biết thế nào là tình yêu để rồi em vứt bỏ nó. Tại sao...? Chẳng còn nghĩ được gì thêm nữa, tôi quay cuồng như một con thú say mồi lao tới giằng em khỏi vòng tay của người con trai kia và đánh anh ta tới tấp.
Sau hôm ấy, sau những việc đã làm tôi ân hận vô cùng, tôi tìm em mong được nói một lời xin lỗi. Nhưng tôi càng tim bóng em càng khuất mãi. Ngay lúc này đây tôi cũng không hiểu được tại sao tôi lại hành động bản năng như vậy chứ?
Thời gian luôn là liều thuốc tốt nhất để xoa dịu vết thương lòng và quên đi một hình bóng. Nhưng làm sao tôi có thể quên được em đây, tôi đã yêu em bằng tất cả sự khao khát mãnh liệt của mối tình đầu thơ mộng. Giờ đây tôi vẫn nhớ về em, nhớ về người con gái mãi mãi chẳng thể nào yêu tôi.
Theo Eva
Nơi em sẽ trở về Cả đời này em đã mang nặng tình anh, một ngăn trong trái tim em vẫn còn lưu giữ đầy đủ tất cả những gì thuộc về anh về những ngày ta đã có bên nhau hạnh phúc, đắng cay, đau đớn và cao hơn cả là một ân tình ta giữ cho nhau đến lúc buông tay từ giã cuộc đời. Em...