Tính… đàn bà
Em buông một câu xanh rờn: “Ổng có tính đàn bà, chỉ giỏi việc nhà, đâu có làm được việc lớn, tớ tự quyết định được rồi”. Hồi mới cưới, vợ chồng mình đã thỏa thuận, việc nhà cả hai sẽ cùng làm. Anh phụ trách việc lau nhà, giặt giũ. Tới bữa, em nấu cơm thì anh làm cá, em rửa chén thì anh dọn bàn. Vợ chồng làm gì cũng có nhau, vui vẻ và hạnh phúc biết mấy.
Lúc em mang thai, thương em bụng bầu nặng nhọc, anh giành làm hết việc nhà để mẹ con em được an toàn. Em sinh, anh gánh luôn việc chăm con để em được nghỉ ngơi. Đêm đêm, anh thức pha sữa, thay tã cho con. Anh nghĩ mình sức vóc đàn ông, thức đêm mấy bữa sáng ra bước đi còn lơ mơ như người say rượu, người yếu đuối như em chắc không chịu nổi. Vì vậy, con gái quen hơi ba hơn mẹ. Phụ nữ nuôi con nhỏ thì da nhăn má hóp, em vẫn tươi mơn mởn đúng với câu “gái một con trông mòn con mắt”, chỉ tội cho anh mặt mũi cứ bơ phờ.
Con gái tới tuổi đi học, đường sá xe cộ đông đúc, anh phải đưa đón con cho an toàn. Mỗi chiều đón con, con bảo cô giáo dặn phải mua giấy vẽ, bút chì màu, khi thì con đòi mua kẹp tóc, băng-đô cho giống bạn, anh phụ trách luôn việc chở con đi mua sắm. Mỗi ngày nghe con kể chuyện trường lớp, bạn bè, anh trở thành nhà tư vấn tâm lý, dạy con phải ứng xử thế này thế kia. Có những chuyện tế nhị, anh bảo em trò chuyện với con, nhưng em luôn thoái thác, cho là chuyện nhỏ, con còn con nít, vội gì. Nhắc em chơi với con thì em bảo chán, đưa con đi mua sắm em nói không có thời gian. Con gái từ nhỏ đã quen việc gì cũng to nhỏ với ba, nhờ ba giải quyết giùm.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Thương vợ thương con, anh phải gồng hết sức. Việc cơ quan không xuể thì tranh thủ làm vào buổi trưa hoặc lúc hai mẹ con đã ngủ. Nhiều lúc cũng buồn, thấy mình tụt hậu, cu ky chẳng còn bạn bè gì. Nhưng, nhìn con gái mỗi chiều tan trường chạy đến sà vào lòng ba, toe toét cười hỏi ba chờ có lâu không, có mệt không, anh nghĩ sự hy sinh của anh là xứng đáng.
Video đang HOT
Mỗi năm anh đều được cơ quan thưởng một số tiền kha khá. Ba má cũng có cho anh ít tiền làm vốn. Anh bàn với em nên đầu tư vào cổ phiếu, nhưng em cực lực phản đối. Muốn chiều em cho yên cửa yên nhà, anh giao hết tiền dành dụm cho em giữ. Một bữa, bạn em tới nhà bàn việc hùn nhau mua đất. Em hào hứng cùng bạn lên kế hoạch sẽ góp vốn thế nào, lo giấy tờ, chia lời lãi ra sao.
Bạn bảo: “Hay cậu hỏi ý ông xã, đàn ông nhiều lúc sáng suốt hơn tụi mình”. Em buông một câu xanh rờn: “Ổng có tính đàn bà, chỉ giỏi việc nhà, đâu có làm được việc lớn, tớ tự quyết định được rồi”. Nghe em nói mà anh bàng hoàng. Hóa ra những hy sinh của anh đối với em đơn giản chỉ là vì anh… cótính đàn bà. Càng nghĩ anh càng giận, muốn quẳng hết gánh nặng này để thong dong làm… một người đàn ông theo cách nghĩ của em. Nghĩa là, đàn ông thì phải nói chuyện quốc gia đại sự, chiều chiều vô tư đi nhậu, chủ nhật vác vợt ra sân, chuyện nhà đều tự mình quyết định… Em có bao giờ nghĩ, liệu khi anh buông cái gánh nặng ấy xuống, đường xa gập ghềnh, em có mang nổi trên vai? Và, anh độc đoánnhư một người đàn ông gia trưởng, liệu em có hài lòng.
Ông bà ta hay nói “được đằng chân lân đằng đầu”. Có lẽ, ngay từ đầu anh đã sai khi lúc nào cũng cưng chiều em.
Theo afamily
Ngày vợ mất
1 ngày sau, cô không vượt qua được số phận, khóe miệng vẫn còn nụ cười chưa tắt. Nắm chặt tay vợ, Phong thì thầm: "Kiếp sau mình vẫn là vợ chồng của nhau em nhé. Anh yêu em...".
Khi Lan lên Hà Nội chữa bệnh hạ tiểu cầu, Phong cầm bàn tay nhỏ nhắn của Lan bảo: "Em cố gắng chữa cho khỏi bệnh rồi về mình làm đám cưới nhé, anh yêu em nên bố mẹ có ngăn cấm thế nào anh cũng chờ em, em hãy vững tin lên chóng khỏe về với anh, em nhé". Được người yêu động viên, Lan yên tâm lên Hà Nội điều trị, khoảng 10 ngày là cô được về.
Lan về, Phong liền sang thưa chuyện cưới xin với bố mẹ cô. Bố mẹ Lan vừa mừng vừa lo. Mừng vì chàng rể yêu thương con gái mình thật lòng, còn lo vì bệnh của cô dăm bận lại thiếu tiểu cầu một lần, rồi sẽ lại phải lên Hà Nội liên tục, còn chuyện con cái nữa. Nhưng rồi, sự kiên trì và tình yêu thương của đôi trẻ đã khiến cha mẹ đôi bên thuận lòng. Họ tổ chức một đám cưới nho nhỏ và đầm ấm cho các con.
Ngày cưới, mắt Lan đỏ hoe. Cô khóc vì hạnh phúc đã lấy được người thật lòng yêu thương mình. Nhưng cô cũng thương Phong vì chẳng biết tương lai sức khỏe của mình ra sao. Cô nhìn mấy đứa cháu mình mà xót xa. Cô ao ước có thể sinh cho Phong những đứa trẻ khỏe mạnh, đáng yêu như thế. Phong như hiểu được suy nghĩ của cô, anh cầm tay cô thật chặt và thì thầm vào tai : "Em à, rồi mình cũng sẽ có những đứa con xinh xắn như vậy".
Ảnh minh họa.
1 tháng sau ngày cưới, Lan thấy người mệt mỏi, máu ở chân răng chảy ra. Dự đoán được bệnh của mình, cô gọi Phong chở lên Hà Nội khám. Những ngày sau đó, lượng tiểu cầu trong cô dù đã được truyền rất nhiều nhưng cũng không ổn định được. Cô có cảm giác lần này nặng hơn lần trước rất nhiều. Cô thấy mẹ, bố, cậu, dì lên thăm, cứ nhất mực ở lại với cô. Họ mua rất nhiều hoa quả ngon cho cô, lặng người nhìn cô ăn. Cô thấy ấm lòng với tình cảm gia đình dành cho mình, đặc biệt là Phong. Anh chăm cô cả ngày lẫn đêm. Những lúc cô đau đớn nhất để chống lại bệnh tật, những lúc cô gắt gỏng vì những chai kháng sinh truyền thẳng vào ven, lúc nào Phong cũng mỉm cười.
Hằng ngày, Phong vẫn đi lấy kết quả xét nghiệm cho cô, đọc không thiếu một thông số nào, nào là tiểu cầu, bạch cầu, hồng cầu, đường huyết... và luôn bảo với cô bằng một câu kết: "Bác sĩ bảo trường hợp của em rất triển vọng". Phong vẫn vậy, luôn động viên ấm áp. Mỗi ngày, anh nói hàng trăm lần với cô: "Em nhanh khỏe nhé, mình còn nhiều dự định lắm".
Cả đêm hôm qua, Lan không tài nào ngủ được. Những đợt ho kéo dài khiến cho cô cảm thấy khó thở. Cô ho ra máu. Khi y tá đến tiêm thuốc, cô thều thào: "Chị ơi, em ho ra máu, em đau lắm, chị giảm đau cho em với". Phong khi nghe vợ nói mà ruột đau như cắt, anh ra ngoài hành lang châm thuốc, rít lên từng hồi...
Bước ra từ phòng làm việc của bác sĩ Trưởng khoa, Phong quyết định đưa vợ về nhà. Mọi thủ tục trả giường, thanh toán viện phí, thuê xe đã hoàn tất, Phong chào các bác sĩ, y tá đã giúp đỡ vợ chồng anh thời gian qua. Anh chỉ bảo Lan: "Có một địa chỉ thầy lang thuốc Nam giỏi chữa bệnh của em. Mình về nhà rồi anh đi cắt thuốc cho em nhé!".
Trên đường về, Phong để vợ tựa vào người mình, anh ôm cô trong vòng tay và kể cho cô nghe những câu chuyện hài tếu táo. Tiếng cười của Lan nhẹ tựa cơn gió thoảng qua tai anh. Bất giác Phong ngưng lại, rồi anh lại kể tiếp. Những câu chuyện vui cứ nối tiếp nhau cho đến khi Lan được dìu vào giường. Cô nằm đó rất mệt mỏi nhưng gương mặt luôn cười mãn nguyện.
1 ngày sau, cô không vượt qua được số phận, khóe miệng vẫn còn nụ cười chưa tắt. Nắm chặt tay vợ, Phong thì thầm: "Kiếp sau mình vẫn là vợ chồng của nhau em nhé. Anh yêu em...".
Theo Afamily
Lấy chồng, sướng như tiên Trong khi nhiều chị em hay than phiền lấy chồng như gông đeo cổ, có những người phụ nữ đã may mắn tìm được cho mình một người bạn đời lý tưởng - một ông chồng "tốt nết". Đối với hầu hết phụ nữ, người đàn ông khi là người yêu và khi về làm chồng là hai thái cực hoàn toàn đối...