Tình cũ vừa “rủ” thì đã “về”
Tôi muốn ly hôn chồng để về bên anh ấy, dù đứa con nhỏ của tôi mới 6 tháng tuổi.
Tôi và người cũ đã có một mối tình kéo dài suốt 5 năm qua (Ảnh minh họa)
Tôi năm nay 27 tuổi, hiện đã có chồng và một đứa con trai 6 tháng tuổi. Cuộc sống vợ chồng chúng tôi cũng rất êm đềm, hạnh phúc nên tôi luôn nghĩ rằng, sẽ không có bất cứ điều gì có thể cướp đi hạnh phúc nhỏ nhoi của mình.
Thế nhưng cách đây vài tháng, tôi đã gặp lại người yêu cũ, người mà tôi đã từng gắn bó suốt 5 năm qua. Khi gặp lại nhau, dường như mọi cảm xúc trong tôi và anh vẫn còn nguyên vẹn như ngày xưa ấy… Hai đứa vẫn thân mật trò chuyện với nhau, cảm giác như chưa có bất cứ một sự xa cách nào.
Trước đây, chỉ vì một sự hiểu nhầm nho nhỏ đã khiến chúng tôi phải chia tay nhau. Trong suốt khoảng thời gian đó, tôi rất hận anh vì anh đã bỏ rơi tôi một mình giữa ngổn ngang những nỗi đau, nỗi sợ hãi, áp lực công việc, áp lực gia đình… vì hầu như tất cả mọi người trong gia đình tôi ai cũng rất quý mến anh, không ai chấp nhận cho chúng tôi chia tay nhau.
Sau đó khoảng một thời gian ngắn thì tôi quen rất nhiều gã đàn ông khác, trong đó có chồng tôi bây giờ. Ngày mới quen nhau, tôi cũng đã kể cho anh ấy nghe tất cả chuyện quá khứ của mình… nhưng anh đã ôm tôi vào lòng nói rằng, “Anh không quan trọng chuyện đó, miễn sao hiện tại chúng ta yêu thương nhau là được”. Anh đã tha thứ cho tôi và chấp nhận lấy tôi làm vợ… mặc dù thời gian đầu mới yêu nhau, gia đình tôi không đồng ý vì anh là người miền Trung xa xôi, trong khi gia đình tôi lại là người Hà Nội gốc. Nhưng để quên đi nỗi đau của người cũ gây ra cho mình, tôi đã rất quyết liệt đấu tranh với mọi người trong gia đình… và chẳng bao lâu sau thì bố mẹ và anh chị tôi cũng đã đồng ý cho tôi và anh làm đám cưới.
Những tưởng sau bao nhiêu cố gắng để đến được với nhau đó, tôi sẽ trân trọng anh hơn, trân trọng mái ấm hạnh phúc gia đình của mình hơn… Vậy mà không ngờ, khi gặp lại người xưa, tôi mới biết rằng, trước đây tôi đã hiểu lầm anh. Tôi rất buồn và hối hận… nhưng cuộc sống đã bắt tôi và anh có những lựa chọn mới thì làm sao chúng tôi có thể quay về với nhau như trước nữa?
Video đang HOT
Thế rồi “tình cũ không rủ cũng đến”, chúng tôi lại lén lút gặp nhau, lén lút dành thời gian quan tâm, chăm sóc nhau như những ngày còn mặn nồng. Ở bên cạnh anh, những khao khát yêu đương trong tôi ngày nào lại sống dậy, tâm hồn như được tưới mát bởi tình yêu nồng cháy anh trao… và chúng tôi lại quấn quýt bên nhau như chưa bao giờ có ngày rời xa ấy.
Tôi biết tôi làm như vậy là đã phản bội lại sự tin yêu của chồng dành cho mình bấy lâu nay… nhưng lúc này đây, tôi chợt nhận ra rằng, tôi không yêu chồng mình mà chỉ kính trong anh thôi, còn trái tim tôi vẫn dành cho người cũ.
Chính vì điều đó nên tôi quyết định ly hôn để giải thoát cho chồng khỏi người vợ “giả dối” như tôi, và cũng là để giải thoát cho bản thân mình khỏi cuộc hôn nhân “giả tạo” này! Nhưng tôi không biết liệu quyết định đó có vội vàng hay không? Và liệu chồng tôi có chấp nhận ký vào tờ giấy ly hôn không khi đứa con của chúng tôi mới chỉ được 6 tháng tuổi.
Giờ đây, tôi thật sự đang rất hoang mang không biết mình có nên ly hôn hay không nữa… nhưng điều đầu tiên tôi nghĩ đến là phải thành thật với chồng. Tôi không yêu anh nhưng trong tôi luôn có sự ngưỡng mộ, lòng kính trọng dành cho anh. Chính vì điều đó nên tôi không thể gian dối anh để tiếp tục “vụng trộm” với người cũ của mình!
Khi nói ra sự thật đó với chồng, dù anh có tha thứ hay không thì tôi vẫn chấp nhận tất cả những quyết định và yêu cầu của anh, miễn sao tôi cảm thấy lòng mình được thanh thản phần nào…
Theo VNE
Chồng biến phòng khám thành nơi 'mây mưa' với bệnh nhân
Thay vì khám chữa bệnh cho người thì anh sử dụng phòng mạch như một nơi để anh gặp gỡ, tán tỉnh, ngoai tinh và thậm chí "mây mưa" cùng những bệnh nhân nữ lọt vào mắt xanh của anh.
Hôm nay anh lại đi làm về muộn. Chi hết đi ra lại đi vào, lòng dạ như có lửa đốt, chốc chốc lại nhìn lên chiếc kim ngắn đồng hồ đang nhích dần đến con số 10 mà vẫn không thấy bóng dáng chồng đâu.
Mối nghi ngờ trong chi cứ lớn dần lên mỗi ngày. Chi linh cảm có chuyện gì đó mơ hồ đang xảy ra sau lưng mình mà không thể lý giải được. Dạo gần đây, liên tục ngày nào anh cũng từ phòng khám về nhà rất muộn, chi hỏi thì anh thanh minh là bệnh nhân đông quá, anh cố gắng khám cho hết số bệnh nhân đã mất công đến rồi mới nghỉ được.
Mới nghe thấy cũng có lý thật, vì chuyên môn của anh là bác sỹ, anh hết lòng cứu chữa người bệnh thì cũng là điều rất tốt, có sao đâu mà phải nghi ngờ. Tuy nhiên, chỉ trong một tuần mà 4-5 ngày liên tục về muộn vì lý do bệnh nhân đông thì ngay cả người vợ cả tin chồng đến mấy cũng không tránh được nghi vấn: "Lấy đâu ra nhiều bệnh nhân đến thế?".
Chi quyết định sẽ tìm cho ra ngọn ra ngành, chứ không thể sống mãi trong tình trạng mắt nhắm mắt mở thế này.
Gia đình chi vốn có một phòng khám tư nhân, do hai vợ chồng cùng gom hết tiền bạc mở ra. Anh là bác sĩ khám phụ khoa có tiếng ở một bệnh viện phụ sản. Từ ngày mở phòng khám, anh xin nghỉ ở bệnh viện để chuyên tâm phát triển sự nghiệp riêng.
Cònchi làm kế toán cho một trường tiểu học. Trước đây, ngoài giờ hành chính, chi thỉnh thoảng vẫn đến phòng khám để phụ trách việc quản lý tài chính. Tuy nhiên, từ ngày sinh con xong, hầu hết thời gian của chi giờ ưu tiên cho việc trông nom, chăm sóc con nhỏ nên tất cả mọi việc ở phòng khám đều do một tay anh cáng đáng.
Thay vì khám chữa bệnh cho người thì anh sử dụng phòng mạch như một nơi để anh gặp gỡ, tán tỉnh, ngoai tinh và thậm chí "mây mưa" cùng những bệnh nhân nữ lọt vào mắt xanh của anh (ảnh minh họa)
Đã quyết tâm làm cho ra ngô ra khoai nên chiều hôm sau, chi bí mật đem con gái nhỏ sang gửi ông bà ngoại, phóng xe đến phòng khám. Vừa đến nơi, đập vào mắt tôi là khung cảnh ồn ào, người ta túm đông tụm ba, chỉ trỏ xì xào hướng về cửa phòng khám.
Chi thấy một người phụ nữ tầm tuổi trung niên đang nắm tóc, lôi xềnh xệch một cô gái trẻ, ăn mặc xộc xệch ra khỏi phòng, miệng thì chửi bới tục tĩu: "Con này, hôm nay bà phải cho mày biết tay. Loại bán trôn nuôi miệng như mày cũng tí tởn đua tranh với bà cơ à? Chết này! Chết này!".
Bà ta vung mũ bảo hiểm nện tới tấp vào đầu, vào mặt cô gái sau mỗi tiếng "Chết này". Cô gái kia chỉ gào khóc, giãy dụa trong đau đớn, hai tay vẫn bận kéo vạt áo che người chứ không làm gì được.
Chi bịt kín khẩu trang, giả làm người qua đường hiếu kỳ, hỏi những người đang đứng xem cuộc hỗn chiến với thái độ thích thú kia: "Có chuyện gì xảy ra vậy mấy bác? Bà kia đánh ghen à?".
Chi nghe giọng một người phụ nữ oang oang trả lời: "Bà kia lẫn con bé đều là bệnh nhân của anh Khang hết. Chắc anh ta nhăng nhít với người này, bỏ bê người kia nên họ sinh tức tối, quay lại ghen tuông, gây sự với nhau thôi. Anh ta tối nào chả đóng kín cửa ở riêng với một bà nào đó".
Qua lời bàn tán của những người xung quanh, chi chết sững người khi trước sự thật rành rành đang phơi bày trước mắt. Hóa ra chồng chi - người vẫn đầu gối tay ấp với tôi mỗi đêm giờ lộ nguyên hình là một kẻ lăng nhăng, trăng gió. Anh ta lại còn những chuyện vô đạo đức, trái với lương tâm của người thầy thuốc như thế.
Thay vì khám chữa bệnh cho người thì anh sử dụng phòng mạch như một nơi để anh gặp gỡ, tán tỉnh, ngoai tinh và thậm chí "mây mưa" cùng những bệnh nhân nữ lọt vào mắt xanh của anh. Những người bệnh nhân của anh, đủ cả già trẻ, từ những cô gái mới lớn đến các quý bà sồn sồn đều mê muội những lời tán tỉnh hão huyền của anh, bán rẻ cả phẩm giá của chính mình để đổi lấy những giây phút thăng hoa trên giường bệnh cùng với anh.
Chi đã phải vận dụng hết tất cả nơ-ron thần kinh của mình để trấn tĩnh lại, và âm thầm rút lui, một quyết định sáng suốt nhất mà tôi có thể làm lúc đó. Chi lái xe trên đường trong trạng thái của một người mộng du, nước mắt chảy dài cay đắng.
Về đến nhà, chi lặng lẽ thu xếp đồ đạc và đưa con bỏ đi ngay trong đêm hôm đó, để lại trên bàn tờ đơn ly hôn và chiếc nhẫn cưới. Giờ đây, chi không còn muốn có bất kỳ liên hệ, ràng buộc nào với người đàn ông đáng khinh đó nữa.
Theo VNE
Chuyện những người phụ nữ vật vã vì 'thèm yêu' Với chị Thanh, mỗi ngày chị cần tối thiểu một lần "chuyện ấy" vào sáng sớm. Ngày nghỉ chị có thể "hoạt động" 2-3 lần mà không thấy mệt. Sex giống như cơm ăn, nước uống hằng ngày. Thiếu nó là chị ủ rũ, cáu gắt, làm việc kém hiệu quả. Bằng cách này hay cách khác, chị phải tìm được người hợp...